Dương Phỉ Phỉ trốn chui trốn nhũi.
Cô ta đeo kính đen, mang theo túi xách hiệu LV đi vào trung tâm thương
mại. Rất nhiều mặt hàng tinh xảo đập vào mắt nhưng không có chút tâm tư
muốn mua. Sự không cam tâm trong lòng khiến cô ta vừa tức giận lại vừa
mệt mỏi.
Đáng giận! Đáng giận! Tại sao có thể như vậy? Phóng viên không những không hạ thấp hình ảnh của Tô Khinh Lăng, mà còn khiến cho
cô ta bị công ty đại diện ném qua một bên. Tức chết cô ta! Số mệnh của
tiện nhân kia cũng quá tốt rồi!
Phịch một tiếng, cô ta lại đụng vào một cô gái ngay góc rẽ.
“Đi đứng kiểu gì vậy? Không có mắt à?” Trong lòng đang phẫn hận, cô ta giận cá chém thớt, hét lên với cô gái kia.
Đối phương cũng là một cô gái đeo kính mát. Nghe thấy tiếng mắng của Dương
Phỉ Phỉ, cô gái này chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái qua chiếc kính đen,
sau đó ngạo mạn nói ra một câu:
“Thì ra là cô!”
Dương
Phỉ Phỉ ngẩn ra, đối phương biết cô ta sao? Hơn nữa thanh âm của cô gái
kia cũng không lớn không nhỏ khiến cho cô ta nhớ rằng mình đang ở nơi
đông người. Cô ta lo lắng nhìn bốn phía một chút, quả nhiên có không ít
người quay đầu lại nhìn bọn họ. Sắc mặt cứng đờ, cô ta nở một nụ cười
cứng ngắc với mọi người, sau đó quay đầu lại nói chuyện với cô gái kia.
“Cô là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… tôi sẽ thay thế cô đánh thắng Tô Khinh Lăng” Lời nói của cô gái này lại khiến cho Dương Phỉ Phỉ kinh
ngạc.
“Ý của cô là gì?” Cô ta bất mãn nhếch môi.
“Không
phải cô đã rớt đài rồi sao?” Cô gái kia liếc xéo cô ta một cái, tư thế
cao ngạo kia khiến cho Dương Phỉ Phỉ rất không thoải mái.
“Rồi sao? Cũng chỉ là tạm thời thôi, tôi sẽ đứng lên một lần nữa… rất nhanh thôi” Cô ta trừng mắt.
“Vậy sao?” Thanh âm của cô gái kia có chút lạnh như băng “Vậy thì tới lúc cô lại xuất hiện trước công chúng thì tôi cũng đã thay thế vị trí của cô
rồi. Hơn nữa, tôi còn đã đánh bại Tô Khinh Lăng, giành được sự chú ý của Hạ Tư Lạc…”
“Cuối cùng thì cô là ai?” Tuy Dương Phỉ Phỉ rất bất mãn, nhưng cô ta cảm thấy cô gái trước mặt này nhất định sẽ gây ra được sóng gió.
Cô gái kia tháo kính mát xuống, lộ ra một khuôn mặt diễm lệ.
“Nhớ kỹ tôi, rất nhanh cô sẽ nhìn thấy tôi đứng trước công chúng”
Dứt lời, cô gái kia lại đeo kính đen lên, sau đó gật gật đầu chào Dương Phỉ Phỉ, rời đi.
Dương Phỉ Phỉ nhìn bóng lưng của cô ta, sau đó cũng xoay người.
Mặc kệ cô gái này là ai, dù sao cô ta cũng sẽ trở lại giới giải trí một lần nữa. Cô ta nhất định sẽ khiến cho ả biết, địa vị của cô ta ai cũng
không thể lật đổ được…
Trường quay bộ phim xuyên thời không cổ điển “Thú vương phu quân”, nhân viên công tác bận rộn chạy tới chạy lui khắp nơi.
Tô Khinh Lăng ôm lấy cánh tay của Hạ Tư Lạc xuất hiện, hôm nay hai người mặc một bộ quần áo cặp đôi.
Tô Khinh Lăng mặc chiếc váy dài hở tay màu đen, một đôi giày cao gót tám
phân trắng, mái tóc dài đen óng được buộc phía sau buông thả qua vai.
Hạ Tư Lạc thì một bộ Tây phục màu đen, chiếc quần tây màu đen càng tô thêm dáng người hoàn mỹ cao ngất của hắn. Hai người, thu hút không ít ánh
mắt.
Hai vợ chồng vừa đến phim trường liền nhận được tiếng ca ngợi không ngớt.
Tô Khinh Lăng nhếch cằm, vẫn là một bộ dáng hung hăng càn quấy, không chút quan tâm tới sự hâm mộ hoặc là đố kỵ của người khác. Dù thế nào đi nữa
thì hai vợ chồng họ vẫn là tiêu điểm, cô cứ thoải mái hưởng thụ cảm giác này đã.
“Trần đạo diễn, nữ diễn viên phụ kia tới chưa vậy?” Tô
Khinh Lăng mở miệng liền hỏi tới cô nữ phụ thần bí kia. Cô thật muốn
nhìn xem đó là ai mà lại thần bí như vậy.
“Tới liền đó!” Trần đạo diễn gật gật đầu nói. Vừa nói xong, một cô gái đeo kính đen đã xuất
hiện cùng một cô gái có vẻ ngoài tháo vát.
“Trần đạo diễn” Cô gái có vẻ như là người đại diện mỉm cười với Trần đạo diễn “Chúng tôi đến trễ”
“Không có, rất đúng giờ. Tất cả mọi người cũng vừa đến thôi” Trần đạo diễn cười cười.
Cô ta quay sang nói với cô gái đeo kính đen: “Thanh Thu, chào hỏi mọi người đi”
Cô gái được nhắc đến tháo kính đen xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp càng khiến cho người khác không ngờ được.
“Xin chào mọi người, tôi là Lãnh Thanh Thu, xin mọi người chiếu cố nhiều”
Giới thiệu ngắn gọn, cũng không có thái độ thân thiện, một bộ dạng lạnh
nhạt khiến cho mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Với một người mới
mới vào nghề không có bất kỳ kinh nghiệm nào, tư thế đó có chút cao
ngạo. Hơn nữa, dường như chính cô ta cũng rất khó sống chung, nhưng với
bộ dáng xinh đẹp, trong trẻo, lạnh lùng đó lại lưu lại ấn tượng cho mọi
người.
“Xin chào, hoan nghênh cô tham gia tổ phim của chúng tôi” Trần đạo diễn thay mặt mọi người nói lời chào, sau đó giới thiệu từng
người “Hai vị này là nam nữ chính Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng, bọn họ
là diễn viên…”
Những người bị điểm danh đều gật gật đầu với Lãnh Thanh Thu. Thế nhưng Tô Khinh Lăng lại chỉ nhìn cô ta. Cô thật không
biết Lãnh Thanh Thu này thật sự lạnh nhạt hay chỉ là giả vờ, bởi vì trực giác nói cho cô biết Lãnh Thanh Thu nhất định có mục đích nào đó. Thôi
cũng mặc kệ, Lãnh Thanh Thu này thật ra cũng thu hút sự chú ý của cô…
Lãnh Thanh Thu sẽ khiến cho cô mở mang kiến thức.
“Được rồi, bây giờ tất cả mọi người đều đã nhận biết nhau, vậy thì chúng ta
thực hiện nghi thức khởi động máy thôi” Trần đạo diễn nói với mọi người.
“Đợi một chút, đạo diễn” Lãnh Thanh Thu đột nhiên lên tiếng.
“Thanh Thu, có chuyện gì sao?” Trần đạo diễn nhìn Lãnh Thanh Thu.
“Tôi thấy kịch bản có chút vấn đề, muốn hỏi đạo diễn một chút”
“Có vấn đề gì?” Trần đạo diễn vừa nghe đến kịch bản thì thái độ của hắn ta cũng nghiêm túc hơn.
“Tôi đã đọc kịch bản, nữ phụ Ngưng Nguyệt cùng nam chính vốn dĩ là một đôi,
nhưng do nữ chính cho nên mới phải tách ra. Trong lòng nữ phụ vẫn có
phẫn hận, nhưng thái độ biểu hiện ra ngoài trong kịch bản tôi cảm thấy
vẫn chưa đủ để diễn tả hết nội tâm nhân vật. Tôi nghĩ chúng ta nên thêm
một chút…”
Những người khác nghe vậy liền ngẩn ra. Cô ta muốn thêm đất diễn sao?
“Cái này…” Trần đạo diễn nhíu mi. Đối với khả năng diễn xuất của Lãnh Thanh
Thu hắn cũng chưa rõ. Hơn nữa với một người mới vào nghề mà nói, phần
đất diễn của cô ấy xem như cũng không tệ rồi.
“Trần đạo diễn, nếu Thanh Thu cũng vì bộ phim mà suy nghĩ thì chúng ta cũng nên đồng ý
thôi” Tô Khinh Lăng bất ngờ mở miệng. Cô không quan tâm chuyện Lãnh
Thanh Thu muốn thêm phần diễn của nữ phụ. Muốn cướp đất diễn sao? Có
thêm đất diễn thì cô ta cũng không sánh bằng chính cô.
“Nếu Khinh Lăng đã nói như vậy thì ok thôi” Trần đạo diễn gật gật đầu.
Lãnh Thanh Thu liếc nhìn cô một cái. Xem ra Tô Khinh Lăng rất có phân lượng với Trần đạo diễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...