Hai ngày sau, ánh nắng tươi sáng.
Học viện tư nhân Đỉnh Phong của thành phố T chào đón một học sinh nhỏ tuổi
nhất, mà thân phận của vị học sinh này lại càng làm cho người ta cảm
thấy hứng thú: Con trai bảo bối của nam diễn viên nổi tiếng Hạ Tư Lạc.
“Cha mẹ, hai người về đi, con tự vào là được rồi”
Tới cổng trường Đỉnh Phong, Hạ Thiếu Lăng cố gắng giãy dụa lần cuối cùng.
Nó thật sự không muốn ngày đầu tiên đến trường lại trở thành nhân vật
gây mưa tạo gió như vậy, tuy rằng nó không cần biểu hiện ra ngoài cũng
có thể gây mưa tạo gió rồi.
“Sao?” Tô Khinh Lăng đề cao thanh âm, sau đó nhìn nó.
“Được rồi, được rồi, coi như con chưa nói gì” Hạ Thiếu Lăng cúi thấp đầu đi về phía trước.
Tô Khinh Lăng nhếch hai hàng chân mày, sau đó khoác tay Hạ Tư Lạc, mỉm cười.
“Anh yêu, chúng ta đi thôi” Hạ Tư Lạc gật gật đầu, sau đó bảo tài xế đỗ xe trong bãi chờ họ.
Phòng hiệu trưởng của học viện Đỉnh Phong.
“Bác già thối” Phu nhân đại minh tinh nổi tiếng lại ngang ngược đá văng cánh cửa lớn.
Cha con Hạ Tư Lạc bị cô làm cho sửng sốt.
“Mẹ…”
Sau khi phản ứng, Hạ Thiếu Lăng thật muốn té xỉu. Nó biết rõ không nên để
mẹ nó đến trường, bây giờ ngay cả hiệu trưởng mẹ nó cũng không tha, nó
không muốn gây mưa tạo gió cũng không được rồi.%^
Tô Khinh Lăng liếc xéo nó một cái, sau đó một bên khoác tay chồng, một bên nắm tay con trai đi vào trong.
“Con bé này, con vẫn tùy hứng như vậy”
Ngồi sau bàn, hiệu trưởng lắc lắc đầu nhìn Tô Khinh Lăng, nhưng trong lời
nói lại hoàn toàn không có ý trách cứ. Ngược lại còn mang theo yêu
chiều, cảm giác giống như một người cha yêu thương cưng chiều con gái.
Điều này càng khiến cha con Hạ Tư Lạc ngây ngốc.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hiệu trưởng quen biết với mẹ sao?
“Hai người chính là Tư Lạc và Thiếu Lăng sao?” Dường như nhìn thấy nghi vấn
trong lòng hai cha con, hiệu trưởng gật gật đầu chào bọn họ. Sau đó vung tay nói: “Ngồi đi!”
Thế nhưng lời nói của ông ta đã có chút
chậm, Tô Khinh Lăng rất không khách sáo kéo con trai cùng chồng ngồi
xuống ghế sa lon. Hiệu trưởng lại lắc đầu cười cười.
“Con bé này, con không thể khách sáo với bác một chút sao?”
“Khách sáo?” Tô Khinh Lăng cười, nói tiếp: “Bác còn cần con khách sáo sao?”
Hiệu trưởng ngẩn ra, ông ta thật đúng là không thể tưởng tượng được một Tô
Khinh Lăng khách sáo sẽ như thế nào. Vì thế chỉ lắc lắc đầu, nói:
“Quên đi, coi như bác chưa nói gì”
“Bác già, con trai con muốn đến đây học, bác phải làm cái lồng cho nó bám
vào đó” Tô Khinh Lăng đẩy con trai đến trước mặt hiệu trưởng.
“Đương nhiên” Hiệu trưởng gật đầu “Con của Khinh Lăng cũng chính là cháu của bác”
“Cũng không sai” Tô Khinh Lăng thật không biết là mình bị lợi dụng. Thực tế
cô với lão hiệu trưởng này có quan hệ rất phức tạp, giống như anh em kết nghĩa, nhưng cũng giống như hai cha con. Tóm lại, cũng tương đôi thân
thiết.
“Mẹ, mẹ quen biết với hiệu trưởng sao?” Hạ Thiếu Lăng rốt cuộc cũng không nhịn được, hỏi ra thắc mắc trong lòng.
“Con không thấy là đã hỏi một điều rất vô nghĩa sao?” Tô Khinh Lăng liếc mắt nhìn con trai, biểu hiện kia của cô đương nhiên là với người quen mới
có. Người lạ đáng giá cô phải ‘thân thiết’ như vậy sao?
Hạ Thiếu Lăng trợn mắt, câu trả lời của mẹ có cũng như không.
Hiệu trưởng nhìn Hạ Thiếu Lăng, lại quay sang nhìn Hạ Tư Lạc. Quả nhiên
không hổ là con trai cùng chồng của con bé kia, vô cùng không giống
người thường.
“Con bé này, con không giới thiệu một chút sao?”
“Không phải con đã giới thiệu rồi sao?” Hóa ra cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ là
nói nhảm à? Lời nói tuy không chút khách khí nhưng Tô Khinh Lăng vẫn
giới thiệu hai bên một lần nữa. Cô kéo tay Hạ Thiếu Lăng, nói:
“Thiên tài nhỏ đẹp trai bức người này là con trai bảo bối của con”
“Cháu là Hạ Thiếu Lăng, chào thầy hiệu trưởng ạ!” Hạ Thiếu Lăng lễ phép cúi
đầu, không ngờ thầy hiệu trưởng lại có thể quen biết với lão mẹ yêu
nghiệt của nó.
“Hoan nghênh thiên tài nhí nhập học ở trường chúng ta” Hiệu trưởng mỉm cười với Hạ Thiếu Lăng.
“Thiên tài lớn tuấn mỹ phi phàm lại lạnh lùng này chính là chồng của con – Hạ
Tư Lạc” Tô Khinh Lăng xoay người ôm lấy cánh tay của Hạ Tư Lạc, nói với
hiệu trưởng. Biểu tình trên mặt cô chính là vô cùng kiêu ngạo.
“Xin chào hiệu trưởng” Hạ Tư Lạc gật đầu với hiệu trưởng, biểu cảm vẫn là thản nhiên.
Hiệu trưởng cũng gật gật đầu đáp lại. Hạ Tư Lạc, ông ta đương nhiên biết.
Minh tinh màn ảnh rất được săn đón hiện nay, đồng thời cũng là người
khiến cho ông ta phải nhìn bằng một con mắt khác. Cũng không phải vì hắn không giống những minh tinh vung scandal khắp nơi, cũng không phải vì
hắn là chồng của Tô Khinh Lăng. Đơn giản chỉ là ông ta có thể nhìn thấy
sự kiên định cùng không khuất phục trong ánh mắt của người này.
“Ông ấy, hai người cũng đã nhìn thấy, là hiệu trưởng của trường học Đỉnh
Phong” Tô Khinh Lăng chỉ vào hiệu trưởng, nói: “Thế nhưng em cũng chỉ
mới quen biết ông ấy từ năm ngoái, sau đó rất bất hạnh phát hiện ra ông
ta chính là một lão hồ ly…” Mà trùng hợp, ông ta lại rất hợp khẩu vị với cô. Kết quả, hai người trở thành bạn bè lâu năm.
“Con bé này
cũng giống như con gái của bác. Bác cũng có con trai, nếu con bé này
không có Tư Lạc thì thể nào bác cũng phải khiến nó trở thành con dâu của mình…” Hiệu trưởng nửa thật nửa đùa nói.
Hạ Tư Lạc không nói lời nào, trong lòng lại lặng lẽ nghĩ: Không ai có thể cướp đi bà xã của tôi!
Hạ Thiếu Lăng lại càng thẳng thắng nhếch môi. Nếu mẹ mà làm vợ của nó, mỗi ngày nó đều phải lau nước mắt rên rĩ hối hận.
“Được rồi, bổn cô nương đã là hoa có chủ, hơn nữa hoa cũng đã kết trái. Bác
đó, kiếp sau nhớ đặt cọc trước cho con trai của mình đi nhé!”
Hiệu trưởng không khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ biết lắc lắc đầu.
“Bác định ném con trai con vào đâu vậy?” Kéo chủ đề chính về, Tô Khinh Lăng
đương nhiên vẫn rất quan tâm đến con đường học vấn của con trai.
Hiệu trưởng ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:
“Từ lúc trường hoạt động đến giờ cũng chưa có một học sinh trung học nào
lại nhỏ tuổi như vậy. Thế nhưng nếu là Thiếu Lăng thì đương nhiên sẽ
phải khác”
“Đương nhiên, con trai của con chính là thiên tài. Nếu như các trường khác biết được chỉ số IQ của nó còn không phải là tranh
nhau đến sứt đầu mẻ trán à?” Tô Khinh Lăng nhếch cằm đầy hãnh diện.
Không hổ là con trai của cô, chỉ số IQ đến tận hai trăm, thật sự là siêu cấp thông minh.
Hiệu trưởng gật gật đầu, đáp lại lời của cô:
“Cho nên bác sẽ sắp xếp cho Thiếu Lăng vào lớp sáu ban A” Đây chính là ban học tốt nhất ở trường.
“Vậy cũng được!”
“Ừ, bác đưa mọi người đến lớp” Hiệu trưởng vòng ra khỏi bàn làm việc.
“Đi thôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...