Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng


Khi một đám người đi ra, Nguyễn Minh Trì đang tự tập khởi động một mình, thầy Dư thì đang ngồi trên ghế bãi biển chỉ huy bằng tay, bọn Quý Hạo bắt đầu chạy quanh hồ bơi.
Tập khởi động.
Giảng bài.
Sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện hôm nay.
“4×100 bơi tự do, 4×100 bơi ếch, 4×1000 bơi bướm, 4×100 bơi ngửa, 2×200 bơi hỗn hợp, 2×400 bơi hỗn hợp.” Cuối cùng thầy Dư nói: “Huấn luyện xong thì người nào đăng ký ở lại, bây giờ đi bơi đi.

Quý Hạo, em quyết định ra sao rồi?”
Quý Hạo nói: “Bơi 200 hỗn hợp ạ.”
Thầy Dư nhướng mày nhìn Thôi Dung.
Thôi Dung nở nụ cười, tự tin nói: “Là em giúp Quý Hạo nảy ra ý định.”
Dư Vũ vẫy tay không nói thêm nữa, đuổi bọn họ đi bơi.
Các đồng đội phía trước đều nhảy xuống nước, thậm chí Nguyễn Minh Trì xuống nước đầu tiên đã vòng trở về được nửa đường.

Khi Quý Hạo bước lên bục đã thấy sóng nước dao động chập chờn, Nguyễn Minh Trì đang bơi về phía hắn trong hồ bơi tiêu chuẩn.
“Bíp ——” Tiếng huýt sáo chói tai vang lên.
Thầy Dư dang tay ra rồi phất tay một cái.
Cơ thể Quý Hạo giống như phản xạ có điều kiện, thân thể uốn cong, kéo căng ra, tiếp đó hai chân dùng sức, rướn người về phía trước nhảy ra.

Ào ——
Vào một buổi sáng giữa mùa hè, Quý Hạo nhảy xuống nước lúc 8:26.
Kiếp trước Quý Hạo biết bơi, đó là bơi chó.

Tưởng mình bơi rất đẹp trai là kiểu có thể lấy ra cua gái.

Mãi cho đến khi thật sự trở thành vận động viên bơi lội, hắn mới nhận ra kiếp trước mình dốt nát cỡ nào.
Hắn bật hack sự nghiệp nên cơ thể này bây giờ tự có “buff bơi lội”, vai rộng chân dài, cơ bắp đầy khỏe mạnh, cho dù là đạp nước hay xoay người để lấy hơi đều rất dễ dàng.

Tay chân vơ đại vài cái chính là vài mét, thỉnh thoảng lại nghiêng sang một bên lấy hơi, cảnh vật đều lùi lại nhanh chóng, hắn bơi nhanh như chớp giống như cá chuồn.
Khi đến bên bờ, cơ thể tự nhiên phát lực, hai vai ép xuống, uốn về phía trước “bộp” một tiếng hai chân đạp mạnh xuống mặt nước, vặn người đạp ra.
Bơi bướm dưới nước ba lần, rồi đầu trồi lên khỏi mặt nước, phát ra tiếng nước “ào ào” đã trở lại nhân gian.
Lúc bơi được nửa đường, Quý Hạo bắt gặp Nguyễn Minh Trì đang nghỉ ngơi bên cạnh.

Cậu bé đang trổ mã trông rất gầy gò, cơ bắp cũng chỉ có một lớp mỏng nhưng đôi mắt ẩm ướt nhìn rất đẹp giống như một cặp nho đen được phủ thêm giọt nước, con ngươi rất to, cái mũi vểnh cao phối với đôi môi đầy đặn.

Vừa nhìn đã biết sau này mà lớn thì đẹp cỡ nào, sẽ là vẻ đẹp theo xu hướng thời đại đó.
Nhưng đến cuối cùng vẫn khác với Nguyễn thượng tiên, thiếu đi tiên khí xuất trần mà nhiều thêm tử khí.
Quý Hạo đưa tay lên búng vào trán bé Tiên.
Đôi mắt của Nguyễn Minh Trì chợt mở to vừa sợ vừa giận nhìn hắn.
Nét cười bên khóe môi Quý Hạo, đó là khoảng cách khác biệt.

Nếu đổi lại là Nguyễn thượng tiên thì có lẽ lúc này đã quang minh chính đại thay trời hành đạo đánh tới, phải đánh cho hắn hồn phi phách tán, đổi thành đứa bé này thì chỉ có thể lườm hắn, cũng chỉ có thể lườm hắn mà thôi.
Nguyễn Minh Trì cực kỳ tức giận nói: “Anh bị khùng à!”
“Nhóc đoán xem?”
“Anh!”
“Hả?” Quý Hạo trông mông nhìn, muốn nói chút gì đó khiêu khích cậu.
Khóe miệng Nguyễn Minh Trì mân thành một đường thẳng, đạp thành bể bơi, bơi đi.
Ân Học Lâm đang nghỉ ngơi trông thấy cảnh này thì: “Nhóc Hạo, rốt cuộc nhóc đang có ý gì? Việc đăng ký vào đội huấn luyện thanh niên, còn có Nguyễn Minh Trì… Kiểu người này dăm ba câu cũng không thể đụng chạm được, nói nhảm với nó nhiều làm gì, đánh nó một trận là xong.”

Quý Hạo nhìn thằng cha nhớ ăn không nhớ đánh này, đưa tay quàng lên cổ cậu ta, ngầm đe dọa: “Còn muốn làm lại lần nữa không?”
Ân Học Lâm ngạc nhiên một lát, mắng một câu không rõ, xoay người bơi đi.
Quý Hạo thu tay lại cũng có hơi bất lực.
Tính cách đó của Nguyễn Minh Trì đúng là rất khó tới gần, nếu đánh một trận mà hiệu quả thì hắn đã sớm đánh từ lâu.

Mấu chốt là không thể đánh, chẳng những không thể đánh mà còn phải chiều chuộng cho tốt.
Quý Hạo trút bỏ những suy nghĩ bạo ngược đang trào dâng trong lòng, liên tục nhắc nhở bản thân rằng không thể chọc vai chính, sư phụ của vai chính hắn cũng không thể chọc, không muốn chết thì liệu mà cưng chiều!

Buổi tập huấn buổi sáng, Quý Hạo không có sắp xếp gì đặc biệt nên huyến luyện theo mọi người, chủ yếu là để làm quen với cơ thể của bản thân.

Sau khi huấn luyện kết thúc, mọi người lên khỏi mặt nước rồi nghỉ ngơi khoảng mười phút, thầy Dư huýt sáo rồi bắt đầu kiểm tra.
“Huấn luyện kỳ nghỉ hè của đội thanh thiếu niên quốc gia” hàng năm đều có nhưng danh sách có hạn, mỗi tỉnh chỉ có 8 suất.

Đội nam và đội nữ sẽ chia trước, sau đó mới chia thêm đội thiếu niên và đội thanh niên, cuối cùng mọi người chỉ có thể tranh nhau hai suất còn lại.
Cầu vượt quá cung, xung quanh là đối thủ.
Trong 7 thành viên dưới danh nghĩa của thầy Dư thì chỉ có 3 người phải làm bài kiểm tra.
Nguyễn Minh Trì vẫn còn nửa tháng nữa là bước sang tuổi mười lăm, thời gian vừa đủ để giành suất vào đội thiếu niên.

Thôi Dung đại biểu cho đội thanh niên mà Quý Hạo chỉ tham gia cho vui, dù hắn đứng cùng bục với Thôi Dung thì cũng không ai coi trọng hắn.
Khi thầy Dư thông báo bắt đầu kiểm tra thì Nguyễn Minh Trì luôn là người đầu tiên đi lên.

Cậu là vận động viên bơi tự do có khả năng bùng nổ cự ly ngắn tốt và tính kiên nhẫn bơi cự ly dài cũng không tồi.


Nguyễn Minh Trì làm “con cưng của thế giới” nên đường sự nghiệp tất nhiên cũng có thành tích vượt trội.
Gần mười lăm tuổi, một thân một mình làm bải kiểm tra nhưng vẫn bơi ra thành tích khiến cho ánh mắt người ta tỏa sáng.
Thầy Dư cao giọng hô: “Nguyễn Minh Trì, 55.23!”
Đội thiếu niên, mười lăm tuổi, thành tích này đơn giản là quá tốt.
“Tiếp tục duy trì, dáng người phát triển thì có thể dễ dàng tiến vào cấp tướng thể thao.” Thầy Du nói lớn muốn mọi người ở bể bơi đều có thể nghe thấy.
Sau đó chính là Quý Hạo và Thôi Dung đứng trên bục xuất phát.
Đồng đội còn đang nói đùa gọi: “Nhóc Hạo cố lên!”
Quý Hạo mỉm cười, hoạt động bả vai, khí thế của hắn không thể giải thích được theo bờ vai mà trở nên mạnh mẽ, đôi mắt sau cặp kính lặn sâu thẩm như mực đen.
Những người khác cách xa nên không để ý nhưng Nguyễn Minh Trì vừa lên bờ đi ngang qua Quý Hạo, thì không hiểu sao lại dừng lại.

Ánh mắt của cậu rơi vào tấm lưng Quý Hạo rồi đến bờ vai của hắn, cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt đó, cậu nhìn chằm chằm một hồi, khi tỉnh thần mới phát hiện ra ánh mắt của mình đã mất kiểm soát.
Cậu luôn cảm thấy… Quý Hạo giống như có vẻ hơi khác so với người trong ấn tượng.
Nhưng muốn nói chính xác chỗ nào khác biệt thì cậu cũng không biết nói sao.
Nên là.
Có lẽ là ảo giác chăng.
“Bíp bíp.” Thầy Dư huýt sáo, nhắc nhở bọn họ bài kiểm tra sắp bắt đầu.
Nguyễn Minh Trì dời mắt, bước đi từ phía sau Quý Hạo, đi thật xa.
Chẳng mấy chốc 200 bơi hỗn hợp đã xong, Quý Hạo bơi không dở cũng không giỏi.

Đúng là hắn có bật hack sự nghiệp nhưng không cần phải phí sức vào chỗ không cần thiết.
Cuối cùng Quý Hạo chậm hơn Thôi Dung một giây, trong một cuộc thi bơi lội thì mỗi giây đều có giá trị, đó chính là một chênh lệch rất lớn.
Thôi Dung vừa hít sâu mấy hơi vừa vẫy nước cười: “Bơi giỏi thế.”
Trông nụ cười đó, không hề niềm nở.
Quý Hạo không quan tâm đến việc chứng tỏ bản thân nên chỉ mỉm cười rồi quay người bơi đi.
Khi hắn lên bờ, dường như mọi người cũng cho rằng kết quả này là đương nhiên, vẻ mặt Dư Vũ cũng thản nhiên gọi hai người tới trước mặt, dặn dò thời gian và một số hạng mục cần chú ý, sau đó mới để bọn họ đi.
Một đám người tiến vào phòng thay đồ, từng người đi vào phòng tắm vòi sen xối nước lên người trước tiên.


Quý Hạo gội đầu, hôm nay hắn không đội mũ bơi, có quá nhiều hóa chất cho vào hồ làm tổn thương tóc, có thể nhuộm tóc vàng miễn phí, nhưng Quý Hạo không thích nên hắn gội đầu thêm một lát.
Khi đi ra, các thành viên khác trong đội đã thay xong quần áo đang nói chuyện rôm rả.

Quý Hạo không biết bọn họ đã nói chuyện gì trước đó nhưng khi đi ngang qua hắn nghe thấy tên của mình.
Có người nói.
“Nhóc Hạo bơi chán quá.”
“Đúng thiệt, trước đó tôi còn mong chờ, nhóc ấy ầm ĩ phô trương đổi hạng mục tham gia thi đấu, tôi còn tưởng nhóc ấy có thể lật kèo.”
“Thôi bỏ đi, không được đâu.”
Quý Hạo vung vẩy khăn tắm, đỉnh đạc bước ra ngoài, thoáng chốc lộ ra thân hình, hắn không hề cảm thấy không được tự nhiên, cơ thể đang phát triển bao bọc trong lớp cơ bắp rõ ràng, lúc hắn bước ra ngoài thì phòng thay đồ lập tức yên lặng.
“Đừng buôn chuyện sau lưng người khác, nghe hết đấy.” Ánh mắt Quý Hạo đảo quanh một vòng, cuối cùng nhìn Thôi Dung đang mất tự nhiên cố nở nụ cười, nói: “Tôi bơi không giỏi nhưng lần sau tôi sẽ bơi nghiêm túc.”
Thực ra tình cảnh khá xấu hổ, khi nói về chủ đề này ai cũng không có ác ý gì, họ chỉ đùa thôi, nhưng khi bị người trong cuộc nghe thấy thì khuôn mặt của mọi người hơi bối rối.
Nhất là sau cùng, Quý Hạo còn khiêu khích.
Thôi Dung mím môi rồi nở nụ cười: “Vậy thì tôi rất mong chờ.”
Rõ ràng là không vui, lời của Quý Hạo đầy khiêu khích, ai cũng có thể nghe hiểu.
Thôi Dung nói xong lại nói thêm một câu: “Slot dễ lấy vậy à? Tôi cố gắng nhiều năm như vậy mà còn chưa được đâu.”
Quý Hạo mở tủ quần áo ra cũng không thèm nhìn lại: “Đương nhiên nếu không đủ sức thì sao lấy được.”
“…” Thôi Dung cười không nổi, lời đơn giản như sát muối vào tim, cậu ta thẹn quá hóa giận: “Sức cậu đủ thì tại sao không vào đội tuyển quốc gia, giành chức vô địch đi?”
Quý Hạo lấy đồ xong, đóng tủ lại, quay đầu nhìn sang với đôi mắt sâu thẳm, hắn cũng không nói chuyện mà chỉ nhếch miệng cười, ai cũng nghĩ khi hắn cười lên lại có hàm răng sắc nhọn như dã thú, tiếp đó hắn gằn từng chữ: “Làm sao anh biết, tôi không thể lấy được?”
Thôi Dung bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, trong chốc lát gần như cậu ta cũng tin, ngay sau đó mới định thần lại, “Ha” một tiếng: “Vô địch thế giới? Ngớ ngẩn!” Cậu ta khinh thường liếc Quý Hạo rồi quay người rời đi.
Một đám người đi theo Thôi Dung, phòng thay đồ trong chốc lát trống không một nửa, còn lại Ân Học Lâm và Quý Hạo nhìn nhau và Nguyễn Minh Trì thì đứng cạnh cửa.
Nguyễn Minh Trì không nói lời nào, cậu nhìn kỹ Quý Hạo rồi xoay người mở rèm cửa.
Còn lại Ân Học Lâm nói: “Cậu… Cậu đang nói gì vậy? Tự vả vui lắm hả? Từ hôm qua đến giờ cậu đúng là kỳ lạ, giờ có thể bình thường được chưa?”
Quý Hạo không lên tiếng, Nguyễn Minh Trì không có ở đây, hắn cũng lười giả vờ, hắn nén lại vẻ mặt tươi cười giống như cởi bỏ mặt nạ, cảm xúc bạo ngược dâng trào nơi đáy mắt, nhưng ngay sau đó hắn liếm rãnh răng, chậm rãi mặc đồ vào.
Dù không muốn cố gắng chứng minh bất cứ điều gì, nhưng cảm giác bị coi thường thật sự không dễ chịu chút nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận