Khi Tú Nhi quay trở lại đại sảnh thì bắt gặp Tuyết Mai đang trò chuyện cùng một người đàn ông châu Á trẻ tuổi, có vẻ như là người Trung Quốc. Tiếp xúc với Tuyết Mai đã được vài năm, Tú Nhi cũng phần nào hiểu được tính cách của cô. Lúc trò chuyện cùng người đàn ông nọ, Tuyết Mai luôn mỉm cười, nhưng mỗi nụ cười đều lạnh thấu xương. Xem chừng mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ không quá tốt đẹp.
Sau một hồi trò chuyện về một chủ đề gì đó, cả hai bất chợt im lặng. Tú Nhi nhân cơ hội này liền tiến đến đứng bên cạnh Tuyết Mai, không quên gửi cho người đàn ông nọ một lời chào xã giao. Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy Tú Nhi, ánh mắt liền sáng lên lạ thường. Tuyết Mai nhìn thấy ánh mắt lộ liễu một cách suồng sã của gã liền không khỏi cười lạnh. Cô hừ một tiếng đầy cảnh cáo.
- Chu tổng, ngay cả phó tổng tập đoàn Bạch Thị chúng tôi anh cũng không tha sao?
- Thì ra là phó tổng tập đoàn Bạch Thị. Chu mỗ thất lễ rồi.
Chu Dật Ninh nghe xong lời cảnh cáo của Tuyết Mai liền nhanh chóng thu lại ánh mắt lúc nãy, trong lòng không khỏi rủa thầm một tiếng. Thì ra là người của người phụ nữ khủng bố này, may mà hắn chưa làm gì vô lễ, không thì chết không toàn thây mất. Cách đây vài năm khi vừa gặp Tuyết Mai, hắn cũng từng dùng ánh mắt si mê để nhìn cô. Nhưng hắn chưa kịp làm gì liền bị Tuyết Mai chơi một vố, sợ hãi và ám ảnh đến bây giờ. Nên Chu Dật Ninh hắn đã lập một lời thề là không chỉ Tuyết Mai, mà cả hội chị em bạn dì của cô dù xa hay gần đều tránh xa một ngàn cây số.
Tuyết Mai và Chu Dật Ninh trò chuyện bằng tiếng Trung Quốc nên Tú Nhi nghe tiếng được tiếng không, nhưng nhìn sự thay đổi trong thái độ của Chu Dật Ninh liền hiểu được vài phần.
Tuy vậy, Chu Dật Ninh cũng muốn gây một chút ấn tượng gì đó với Tú Nhi vì một vài mục đích của riêng mình nhưng cái trừng mắt của Tuyết Mai không khỏi làm hắn rét run người mà mượn cớ trốn mất.
Lúc này, Tú Nhi mới tò mò hỏi Tuyết Mai:
- Anh ta là ai vậy chị?
- Hắn ta là Chu Dật Ninh, tổng giám đốc tập đoàn Chu Gia, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta vào thời điểm này.
Tú Nhi gật đầu. Từ trước đến nay Bạch Thị và Chu Gia luôn cạnh tranh với nhau vô cùng gay gắt trong bất kì lĩnh vực nào. Tuy vậy nhưng cô chưa từng gặp mặt hay nhìn thấy hình ảnh của người đứng đầu tập đoàn này cho đến hôm nay. Quả là qua buổi tiệc này liền biết được rất nhiều điều thú vị.
Sau khi Tú Nhi đến không bao lâu, bà Anna liền vui vẻ bước đến.
- Con đây rồi.
Nhìn thấy tình cảm trong mắt bà Anna, Tuyết Mai không khỏi bĩu môi ghen tị. Hình ảnh của bà Anna thật giống với một người mẹ hiền lành và phúc hậu, làm cho một người sắt đá như Tuyết Mai cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
- Lúc gặp con, cô còn không dành cho con ánh mắt như vậy. - Tuyết Mai nói.
Bà Anna không tin vào thái độ trẻ con hiếm hoi này của Tuyết Mai, bà nắm tay Tú Nhi, kéo cô đến một nơi có ghế ngồi. Tuổi của bà cũng đã không còn trẻ, việc đứng nhiều thật sự rất mệt mỏi.
- Gã họ Chu lúc nãy nếu thấy được bộ mặt này của con chắc sẽ thú vị lắm. - Bà Anna cười nói.
- Cô à, sao cô lại trêu con chứ?
Bà Anna mỉm cười khẽ lắc đầu. Nếu như Tuyết Mai bỏ được thành kiến và sự chán ghét đàn ông thì cuộc sống của cô sẽ tốt hơn bây giờ nhiều lắm.
Tú Nhi không chen vào cuộc trò chuyện của Tuyết Mai và bà Anna, thay vào đó cô lại có chút lơ đễnh. Cô vô thức đảo mắt nhìn quanh khắp đại sảnh như muốn tìm kiếm hình ảnh của Nhất Thiên nhưng đành vô dụng. Từ sau khi tạm biệt ở ban công, Nhất Thiên dường như đi theo một lối đi khác, không quay trở về đại sảnh nữa. Tú Nhi đành thất vọng thu hồi ánh mắt. Lúc này bà Anna liền gọi cô.
- Tú Nhi à, chuyện hôm trước ta nói, con suy nghĩ thế nào?
Trước giọng nói dịu dàng và ân cần của bà Anna, Tú Nhi cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô nghĩ mình đã có quyết định.
- Con đồng ý ạ.
Đáp án của Tú Nhi không khỏi khiến bà Anna bất ngờ và hạnh phúc. Bà cứ nghĩ rằng mình phải mất thêm một thời gian nữa để thân thiết hơn với Tú Nhi mà từ từ thuyết phục cô. Thậm chí bà còn nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ đồng ý. Không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Bà biết Tú Nhi là một người đã trải qua những mất mát và vô cùng cô đơn. Chỉ có một mình cô đơn độc tồn tại trên thế giới này. Bà cũng như vậy, thế giới của bà cũng đã không còn ai cả. Bây giờ thì tốt rồi, cả hai đã có thể trở thành gia đình của nhau.
- Thật tốt quá. Cảm ơn con, con gái của mẹ.
Bà Anna cảm động ôm lấy Tú Nhi. Cha mẹ Tú Nhi mất từ khi cô còn rất nhỏ, thời gian đã qua lâu như vậy, cô thậm chí đã không còn nhớ rõ cảm giác được mẹ ôm là như thế nào. Cảm giác này có chút kì lạ, nhưng cũng thật là ấm áp. Tú Nhi rưng rưng nước mắt, cảm thấy mọi chuyện có chút gì đó như là một giấc mơ vậy. Dù chỉ là mẹ nuôi, nhưng nhìn cách bà Anna đối xử với cô chẳng khác nào là con gái ruột của mình cả.
Không lâu sau đó buổi tiệc cũng tới giờ kết thúc, cũng là lúc Tuyết Mai bất đắc dĩ nhìn bà Anna và Tú Nhi bùi ngùi tạm biệt nhau, điều này làm cho một người mất mẹ từ nhỏ như Tuyết Mai cũng có chút chạnh lòng.
Tạm thời thì Tú Nhi vẫn ở nơi Tuyết Mai sắp xếp cho cô, phải tới hơn một tuần nữa khi mọi chuyện ổn định thì cô mới chuyển đến sống cùng với bà Anna. Dù cho Tuyết Mai cũng đã phần nào đoán được Tú Nhi sẽ nhận lời làm con gái nuôi của Anna nhưng cô vẫn còn nhiều thứ cần phải sắp xếp.
Không hiểu vì lí do gì Tuyết Mai lại cho tài xế về từ sớm và quyết định sẽ tự mình lái xe hôm nay. Tú Nhi có chút tò mò nhưng thái độ của Tuyết Mai bỗng dưng trầm xuống lạ thường nên cô không tiện mở lời. Tú Nhi cảm thấy làm lạ, thái độ của Tuyết Mai khi tạm biệt bà Anna vừa rồi còn rất vui vẻ nhưng không hiểu vì sao từ lúc lên xe, cô lại có một chút trầm lặng. Tú Nhi cũng không lên tiếng nói chuyện. Dọc đường đi cô chỉ bâng quơ suy nghĩ không biết lúc nãy mình vô tình gặp Nhất Thiên, Tuyết Mai có biết hay không. Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng để tức giận mà.
Tuyết Mai điều khiển xe với một tốc độ vừa phải trên đường xuống núi. Bởi vì Tuyết Mai dường như là những vị khách cuối cùng rời khỏi lâu đài nên đoạn đường này đã sớm trở nên vắng vẻ và ít người, lúc này dường như chỉ có xe của bọn họ đi mà thôi. Tuyết Mai bật nhạc với âm lượng rất nhỏ, ngón tay cô khẽ gõ nhẹ lên vô lăng, nhìn qua tưởng chừng như rất ung dung nhàn nhã nhưng ánh mắt cô luôn luôn nhìn qua gương chiếu hậu phía sau như muốn thăm dò điều gì đó. Với thái độ kì lạ này của Tuyết Mai, Tú Nhi dường như đã phần nào đoán được chuyện gì đang xảy ra. Đây không phải là lần đầu tiên cả hai bị tấn công, nhưng chưa một lần nào khiến cho Tuyết Mai thật sự lo lắng. Có lẽ đêm nay sẽ không đơn giản.
- Em nhận ra rồi nhỉ? - Tuyết Mai bất chợt lên tiếng.
- Dạ.
Tú Nhi khẽ đáp. Cô không hỏi gì thêm, chỉ sợ làm Tuyết Mai phân tâm. Thật ra đối với những lần bị làm phiền trước đó mọi chuyện đều chưa một lần đụng đến bọn họ đều bị người của tổ chức lặng lẽ giải quyết. Nhưng lần này Tú Nhi cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
- Tình huống đêm nay có chút phức tạp. Bởi vì không biết được rằng người bọn họ muốn nhắm đến là Bạch Tuyết Mai hay là Ella Wilson nên chị tạm thời không cho vệ sĩ xuất hiện. Nếu chẳng may là bị thăm dò sẽ rất phiền phức.
Tuyết Mai điều khiển xe với tốc độ đều đều đi xuống dọc sường núi. Đường lên núi này không quá dài, chẳng mấy chốc lại về lại với đường lớn. Ngay khi vừa ra đến đường lớn, Tuyết Mai liền đột ngột tăng tốc, cô muốn nhìn xem khả năng thật sự của bọn người đang bám đuôi là như thế nào. Nếu như dễ dàng bị cắt đuôi thì xem ra chỉ là bọn nhà báo vớ vẩn, còn nếu như không phải thì mới là nghiêm trọng.
Tuyết Mai đột ngột tăng tốc khiến cho những chiếc xe phía sau không kịp phản ứng, nhất thời bị bỏ lại phía sau.
- Xem ra không phải những người chúng ta nghĩ.
Tú Nhi nhìn đoạn đường vắng phía sau liền thở phào nhẹ nhõm, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ bị nhà báo bám đuôi. Tuy chỉ hoạt động trong giới kinh doanh nhưng tập đoàn Bạch Thị tương đối thu hút giới truyền thông vì thế luôn bị làm phiền mọi lúc mọi nơi. Hơn nữa thời gian gần đây Tuyết Mai có vẻ muốn mở rộng phạm vi kinh doanh vào giới giải trí nên việc bị một vài phóng viên theo đuôi cũng không phải là chuyện gì quá kì lạ.
- Chỉ e là không đơn giản như vậy.
Tuyết Mai vừa dứt lời thì số xe lúc nãy liền xuất hiện trong kính chiếu hậu. Tuyết Mai hừ lạnh một tiếng, xem như đã có đáp án cho riêng mình. Sau đó cô liền thay đổi cách lái xe, quyết định đua với bọn người này một trận.
- Em báo cho bọn họ đi. Nhưng dặn thêm là khi nào có lệnh của chị mới được tấn công. Chị muốn xem cuối cùng bọn này muốn cái gì.
Tuyết Mai nhìn theo ba chiếc ô tô đang theo sát phía sau mình đầy đăm chiêu. Là bọn họ muốn đến bắt người hay đơn giản chỉ muốn xem liệu thật sự Bạch Tuyết Mai có phải là người bọn họ đang tìm kiếm hay không. Nhưng dù như thế nào thì cô cũng cảm thấy rằng tình huống đêm nay có một chút khó khăn rồi.
- Còn em, nhìn cho kĩ vào. Lần sau có thể tự làm được.
Tuyết Mai ám chỉ việc lái xe trong những tình huống truy đuổi này.
Tuyết Mai điều khiển xe với tốc độ cao, vô cùng thuần thục luồn lách, né tránh cách xe khác. Ít ai nghĩ rằng một doanh nhân ngày ngày được tài xế riêng đưa đón như cô lại có thể điều khiển xe một cách chuyên nghiệp như vậy. Ngay cả Tú Nhi, một người vẫn phải học riêng những kĩ năng như thế này cũng cảm thấy giật mình.
Bọn người đuổi theo phía sau dường như có chút bất ngờ nên một lần nữa lại bị bỏ xa. Thế nhưng không bao lâu sau, một trong ba chiếc xe lại đuổi theo sát nút. Bỗng dưng Tuyết Mai sự nhớ ra một điều gì đó không ổn, cô liền nói với Tú Nhi.
- Em mau bật định vị lên, xem con đường này dẫn đến đâu.
Chết tiệt, trong lúc cô mải tìm cách cắt đuôi bọn họ lại rẽ vào một con đường lạ, nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Lúc này đường ngày một vắng hơn. Chiếc xe duy nhất đuổi kịp lúc này đã dần tiến lên song song cô từ lúc nào. Tuyết Mai liếc mắt sang bên phải nhìn về phía kính chiếu hậu cười lạnh một tiếng. Muốn chặn đầu xe cô, không có dễ như vậy. Tuyết Mai bất ngờ bẻ mạnh tay lái khi chiếc xe kia vừa di chuyển lên phía trước gần ngang bằng xe của mình. Xe của Tuyết Mai đột ngột lao sang phải chạm thật mạnh vào chiếc xe bên cạnh. Sau đó cô mặc cho chiếc xe kia đang có chút mất thăng bằng liền đạp mạnh chân ga cho xe lao về phía trước, sượt qua chiếc xe bên cạnh tạo thành một âm thanh vô cùng chói tai.
Tú Nhi bị hành động của Tuyết Mai làm cho giật mình suýt nữa đánh rơi cả điện thoại trên tay. Hành động này của Tuyết Mai có phần liều lĩnh, có lẽ là vì quá tức giận trong người. Tú Nhi chợt cảm thấy có chút sợ khi phải thông báo cho cô thêm một tin tức tồi tệ nữa.
- Một dặm nữa là hết đường rồi chị.
(1 dặm là 1 mile, một hệ đơn vì đo lường thôi mọi người)
Tú Nhi nặng nề nói khiến cho thái độ của Tuyết Mai ngay từ đầu vốn đã chẳng tốt đẹp gì nay lại càng trở nên thâm trầm hơn. Từ nhỏ cô vốn đã được bảo vệ khỏi những tình huống như thế này dù cho cô vẫn luôn luyện tập để tránh cho mình trở nên vô dụng. Vì vậy nên đối với Tuyết Mai đây có lẽ là tình huống khó khăn nhất cô từng gặp phải. Khi mà cô không nhìn được dụng ý của đối phương là gì nên không thể để vệ sĩ tùy ý tấn công được.
- Chị biết rồi. Phía trước là gì.
- Là rãnh núi chị ạ.
- Ừ.
Tuyết Mai lại quan sát tình hình phía sau, xem ra không thể cứ thế mà thoát được rồi. Có lẽ là phải xuống nói chuyện một chút, tùy theo tình hình mà ra lệnh vậy.
Chẳng mấy chốc Tuyết Mai đã đến phía cuối đường. Cô dừng xe và chuẩn bị súng ngay khi chờ đợi chiếc xe kia đến. Có lẽ bọn họ cũng thuộc địa hình ở nơi này, biết rằng cô đã hết đường nên mới không vội vã chạy đến ngay.
- Tình hình ổn chứ? Có ai không?
Tuyết Mai hỏi Tú Nhi, những câu hỏi mà chỉ có hai bọn họ ngầm hiểu với nhau.
- Ổn chị. Cho tới lúc này thì vẫn không có ai ngoài chúng ta cả.
Tuyết Mai có chút bất ngờ với kết quả này, vậy là đêm nay ngoài ba chiếc ô tô nọ thì không còn ai nữa sao. Vậy xem ra, bọn họ chủ yếu muốn đến để thăm dò rồi. Hay là do bọn họ quá khinh thường cô nhỉ. Tuyết Mai tạm thời chưa tìm được câu trả lời.
Không bao lâu sau, chiếc xe duy nhất bám theo Tuyết Mai và Tú Nhi cũng đã đến nơi. Tuyết Mai cảm thấy kì lạ, đã lâu như vậy, hai chiếc còn lại vẫn chưa đuổi kịp sao. Điểm này khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Tuyết Mai không vội bước xuống xe, cô muốn nhìn thử mặt của bọn họ trước. Người bước xuống đầu tiên của xe bên kia lớn hơn cô rất nhiều, là một người đàn ông ngoài 40 tuổi. Diện mạo ông ta vô cùng bình thường, nếu như vô tình gặp qua cũng khó mà nhớ được. Đối với Tuyết Mai cũng vậy, cô không có một chút ấn tượng gì, dường như chưa từng gặp qua. Đi cùng ông ta còn có thêm ba người đàn ông nữa, nhưng xem chừng cũng chỉ là cấp dưới, không cần cô phải để tâm.
Nhìn đã đủ, Tuyết Mai liền mở cửa bước xuống xe, Tú Nhi cũng đi theo cô.
Vừa bước xuống xe, Tuyết Mai liền thu lại cảm xúc tức giận vừa rồi. Cô cười cười nhìn người đàn ông nọ.
- Không biết Bạch Thị chúng tôi đắc tội gì các người mà lại đuổi theo tôi đến tận đây?
Tuyết Mai dùng tiếng Trung để hỏi chuyện, dù sao bây giờ cô vẫn đang dùng thân phận Bạch Tuyết Mai chứ không phải là Ella Wilson. Người Trung Quốc có một lòng tự tôn rất cao, cho dù ở nước ngoài họ vẫn không muốn dùng tiếng Anh thay cho tiếng mẹ đẻ chút nào.
Người đàn ông nọ xem như không nghe thấy lời nói đầy châm chọc của Tuyết Mai. Ông ta là người phương Tây, tuy vậy ông lại dùng tiếng Trung chuẩn xác để trả lời cô.
- Nào có. Chẳng qua là cậu chủ của tôi muốn gặp tiểu thư nhà Wilson một chút. Tôi chỉ là được lệnh đi mời sau buổi tiệc mà thôi. Nhưng không ngờ tiểu thư đây lại vội vã về nhà như vậy, làm cho chúng tôi đuổi theo thật là chật vật.
Bên ngoài sắc mặt của Tuyết Mai không hề thay đổi nhưng bên trong lại cảm thấy hiểu rõ một vài chuyện. Mở đầu câu chuyện cô đã dùng tên Bạch Thị để nói chuyện, thế mà người này vẫn khăng khăng muốn gọi cô là tiểu thư nhà Wilson. Đây là đã biết hay ép cô thừa nhận đây.
- Ồ, có lẽ ông đã nhầm tôi với vị tiểu thư nào đó rồi. Tôi là Bạch Tuyết Mai, không phải vị tiểu như nhà Wilson mà ông cần tìm. E là giữa chúng ta đã có sự hiểu lầm.
Tuyết Mai quyết không thừa nhận.
Người đàn ông sa sầm sắc mặt ngay sau lời phủ nhận của Tuyết Mai. Ông ta thầm oán trong lòng, chỉ cần người của ông ta đuổi kịp đến đây thì Tuyết Mai sẽ không thể bình tĩnh nói chuyện như lúc này nữa mà sẽ để lộ sơ hở thôi.
- Hiểu lầm sao? - Ông ra vẫn giữ nụ cười trên môi.
- Ồ có lẽ là do danh sách khách mời buổi tiệc hôm nay quá phức tạp nên cậu chủ nhìn nhầm chăng. Nhưng tôi chắc chắn rằng người cậu chủ muốn gặp là cô đấy.
Ông ta vừa nói vừa bồn chồn, đã lâu như vậy vì sau những người kia còn chưa đến. Thật ra với điểm này chính cả Tuyết Mai cũng cảm thấy khó hiểu. Tuyết Mai kín đáo nhìn sang Tú Nhi, người vẫn đang cập nhật tình hình lúc này qua một chiếc tai nghe siêu nhỏ được ngụy trang. Cô (Tú Nhi) vẫn rất bình tĩnh, vậy là mọi chuyện vẫn ổn. Đám người còn lại ở đâu được chứ. Họ không phục kích gần đây à.
- Vậy tôi phải gửi lời xin lỗi tới cậu chủ của ông rồi. Gặp tôi thì phải hẹn trước mới được. Với lịch trình của tôi thì... ừm... cuối tháng sau có vẻ mới có lịch trống được.
Tuyết Mai đáp lại bằng một thái độ vô cùng nghiêm túc khiến cho người đàn ông như muốn tức điên. Rõ là cô ta đang đùa giỡn mình, nhưng vì chưa có lệnh nên không thể ra tay được. Thật là nghẹn chết ông.
- Không thể có ngoại lệ chăng? Cậu chủ của tôi rất muốn được gặp cô.
- Thật sự là không có ngoại lệ rồi. Trừ phi... ông cho tôi biết danh tính cậu chủ ông. Biết đâu là người quen cũ thì không cần hẹn.
Tuyết Mai cũng thật tò mò về cậu chủ này, xem người này là ai mà muốn bắt cô đây. Hơn nữa lúc này cô và Tú Nhi cũng đã sớm an toàn rồi, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy được. Vì cô vẫn còn chưa biết được người đối diện đến từ đâu
- Chi bằng cô tự đến mà xem cậu chủ của tôi là ai.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông vẫn không từ bỏ quyết định của mình.
- Nếu như tôi không đi thì sao.
Tuyết Mai nhún vai đầy thách thức. Vòng vèo qua lại mãi cũng đủ mệt, sớm nên dứt điểm thôi.
Người đàn ông đã sớm mất kiên nhẫn lẫn sự tỉnh táo của mình. Ông ta quên đi lời dặn dò cẩn thận của chủ nhân mình mà mặc kệ rằng người của mình đã đến đông đủ hay chưa mà liền động thủ. Ông ta ra hiệu với ba người cấp dưới của mình tiến lên bắt người. Có lẽ trong mắt ông, trước mặt mình cũng lắm là hai người phụ nữ bị dồn đến cuối đường thì làm sao mà không mắt được. Hơn nữa dù cho cô ta có là Ella Wilson thật đi nữa thì cũng chẳng được tích sự gì, nếu không tại sao chưa bao giờ xuất hiện bên ngoài, trừ khi vì quá yếu đuối khiến gia tộc phải giấu đi vì sợ ra ngoài liền gặp nguy hiểm đi.
- Vậy thì mong cô thứ lỗi.
Nói rồi bốn người nhanh chóng tiếng về phía trước. Tuyết Mai cười lạnh, dùng ánh mắt ra hiệu những người trong bóng tối của mình, đồng thời đặt tay vào túi xách như muốn rút súng ra. Bất ngờ tiếng còi xe vang lên khiến tất cả mọi người đều khựng lại. Trong lúc người đàn ông nọ vô cùng hưng phấn mất tập trung thì Tuyết Mai liền ra hiệu ngừng lại cho tất cả người của mình, cô cũng lặng lẽ cài lại khóa cài túi xách, lặng im đứng nhìn.
Tú Nhi là người mờ nhạt nhất ở đây, ngay từ đầu bọn họ đã không một ai chú ý đến cô cả. Nên lúc này Tú Nhi liền đặt hai tay sau lưng, dùng một vài động tác tay để giải thích cho mọi người hiểu ý của Tuyết Mai bằng một ngôn ngữ riêng của bọn họ. Để tránh cho mọi người còn hoang mang sẽ để lộ sơ hở.
Cho đến khi người đàn ông kia bình tĩnh lại thì nhận ra rằng người đến không phải người của ông ta. Tuyết Mai khẽ nhíu mày, cô đã nhìn rõ bộ dạng của người mới đến rồi. Sao cái gã này lại ở đây được. Lúc này là bạn hay thù đây. Người đến không ai khác là Chu Dật Ninh, người vừa nói chuyện cùng Tuyết Mai ở buổi tiệc. Tú Nhi cũng có một chút ấn tượng với anh ta.
Chu Dật Ninh chậm rãi bước đến, hai tay hắn đặt phía sau lưng, ra dáng vẻ ông chủ nơi này. Hắn đi ngang qua Tuyết Mai, ngả ngớn nháy mắt với cô. Khóe miệng Tuyết Mai giật giật, cái tên này, vài năm trước bị cô chỉnh chưa đủ sợ hay sao đến lúc này còn dám trưng ra bộ mặt đểu cáng này trước mặt cô chứ. Hơn nữa lại là trong tình huống này.
- Ai dà, Adam à, tôi nghĩ là việc ông cưỡng ép hai cô gái theo mình vào lúc giữa đêm như thế này không phải là một hành động gì tốt đẹp cả.
Chu Dật Ninh ra vẻ đăm chiêu, tận tình khuyên nhủ người đàn ông như sắp phát hỏa.
Ông ta nhìn Chu Dật Ninh như muốn nén giận. Tuyết Mai thấy rõ điểm này, trong lòng lại tràn đầy nghi vấn. Vì sao ông ta không thẳng tay xử lí Chu Dật Ninh, đằng nào cũng chỉ là một doanh nhân, cũng không phải người trong thế giới ngầm.
- Tam... à không, Chu Tổng, xen vào chuyện của người khác cũng không phải là một hành động tốt đẹp.
Người đàn ông gần như muốn nghiến răng khi nói ra những lời này. Ấy vậy mà Chu Dật Ninh lại không để thái độ này của ông ta vào mắt mà lại tiếp tục giảng đạo lí.
- Nào phải. Đây đâu phải là chuyện của người khác chứ. Bạch Tổng là đối thủ làm ăn của tôi, ông bắt đi rồi thì còn ai cạnh tranh với tôi nữa chứ.
Chu Dật Ninh nói, giọng có vẻ đau lòng uỷ khuất.
Tuyết Mai cười nhạt, tên này muốn điên rồi. Đây là cái lí do nhảm nhí gì vậy. Hắn còn không mong cô mau rớt đài cho hắn nuốt chửng thị trường nội địa Trung Quốc hay sao. Hơn nữa dù hắn là đối thủ của cô, cô cũng không mong hắn liên lụy tới những chuyện vốn không thuộc về thương trường này.
- Chu tổng à, anh đi đâu lạc đến đây vậy. Mau về đi thôi. Không thì hội nghị ngày mốt anh tới không kịp đấy.
Tuyết Mai tốt bụng nhắc nhở.
Chu Dật Ninh liền quay người lại nhìn Tuyết Mai rồi nói.
- Tôi là lo cho cô đến trễ hội nghị nên mới đến đây cứu cô nha. Còn lo cho tôi nữa, thật là cảm động quá đi.
Người đàn ông nhìn tình hình, cảm thấy thật bất lợi cho mình. Lúc này ông ta mới nhớ tới những người tới giờ vẫn còn chưa đến liền lấy điện thoại ra tìm cách liên lạc. Thấy thế Chu Dật Ninh liền lên tiếng nhắc nhở.
- Lúc nãy khi lên đây tôi có gặp vài người, thấy họ đi lạc tội nghiệp nên tôi "giúp" họ về trước rồi. Không cần cảm ơn.
Chu Dật Ninh hào hứng nói. Lúc này người đàn ông nghiến răng không che dấu, ông ta nhìn Chu Dật Ninh rồi lại nhìn Tuyết Mai, không biết giải quyết cục diện khó xử này ra sao. Một người cần bắt, một người lại không thể đắc tội, không biết giải quyết như thế nào.
- Thôi được rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi.
Giọng Chu Dật Ninh có chút lạnh lẽo hơn bình thường, hắn điềm tĩnh nhìn người đàn ông như muốn phát hỏa kia, chờ ông ta rời khỏi. Người đàn ông này chung quy là cũng có chút thức thời, giờ đây ông ta ở đây thêm nữa cũng không có chút lợi ích gì, chuyện gì cần kiểm tra cũng đã kiểm tra được, tuy nhiên nhiệm vụ này cũng không hoàn thành tốt 100% khiến cho ông ta cảm thất có chút bực bội. Tuy nhiên, Chu Dật Ninh cũng không phải là người có thể tùy ý đụng vào. Còn chuyện của Tuyết Mai không lần này vẫn còn lần khác.
Hơn nữa, ông cũng đã nhìn ra chuyện gì đó kì lạ. Cô gái đứng cạnh Tuyết Mai từ đầu đến cuối là ai? Thật sự chỉ là phó tổng tập đoàn Bạch Thị sao. Vì sao Tuyết Mai lại cho tài xế về trước nhưng giữ lại đúng vị phó tổng này. Hơn nữa người này cũng thật sự bình tĩnh quá mức rồi, nếu ai rơi vô tình huống lúc nãy cũng sẽ sợ hãi, dù cho có gan dạ đến đâu cũng sẽ có chút biến sắc, duy chỉ có cô gái này là không. Cô ta giống như Tuyết Mai vậy, chỉ là không trực tiếp đối đáp cùng ông mà thôi. Xem ra người này cũng không phải là người đơn giản. Người đàn ông âm thầm ghi nhớ.
- Được. Nếu Chu tổng đã muốn kết thúc, vậy thì kết thúc vậy. Nhưng tôi sẽ không đảm bảo gì cho lần sau đâu.
- Được.
Chu Dật Ninh cười đáp.
Tuyết Mai có chút giật mình khi nhìn mọi chuyện được giải quyết nhanh như vậy. Đùa sao. Cái tên ất ơ này cũng có quyền lực như vậy, xem ra bây giờ cô mới được mở mang tầm mắt rồi. Sau hôm nay cô cũng hiểu, Chu Dật Ninh cũng không đơn giản chỉ là doanh nhân rồi.
- Quả nhiên, Bạch tổng không đơn giản chỉ là Bạch tổng rồi.
Chu Dật Ninh khẽ cười, ánh mắt nhìn Tuyết Mai có chút khác lạ. Tuyết Mai hiếm khi nào thấy ánh mắt của Chu Dật Ninh nghiêm túc như thế này, tuy vậy cô cũng chỉ đáp ngắn gọn.
- Chính Chu tổng cũng thế còn gì.
- Ừ, đời người ai cũng có một vài bí mật.
Tuyết Mai không quen với bộ dạng sâu sắc này của Chu Dật Ninh, cảm thấy có chút kì lạ.
- Chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ báo đáp cho anh.
Tuyết Mai nói. Dù cho cô có thể tự giải quyết nó, nhưng mà cô không thể phủ nhận rằng nhờ Chu Dật Ninh mà mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều. Chu Dật Ninh nhún vai.
- Tùy cô thôi. Sau đêm nay chúng ta vẫn sẽ là đối thủ cạnh tranh như trước, đừng nghĩ nhiều. Hẹn gặp lại ở Thượng Hải.
Chu Dật Ninh nói rồi quay người rời đi. Tuyết Mai vì không quen với sự nghiêm túc bất thường của hắn nên có chút thất thần. Đợi tới khi hắn đi được một đoạn rồi liền cất tiếng gọi theo.
- Vì sao lại giúp tôi?
Chu Dật Ninh chợt dừng bước. Hắn quay lại nhìn Tuyết Mai một lúc rồi mới trả lời cô.
- Vì cô là lí do duy nhất khiến tôi tồn tại trên cuộc đời này...
***
Trước khi tạm biệt Tuyết Mai để lên căn hộ, Tú Nhi quyết định nói ra suy nghĩ của mình cả buổi tối nay dù cho cô biết nó có thể làm cho Tuyết Mai giận cô mất vài ngày. Nhưng mà Tuyết Mai sẽ đến Thượng Hải một tháng, trùng với thời gian cô phải ở lại anh thi cuối kỳ nên chắc sẽ quên mau thôi. Vì vậy, Tú Nhi đành làm liều.
- Chị à, em thấy hình như gã Chu tổng đấy có ý gì với chị thì phải.
Tuyết Mai nghe xong liền trợn mắt, cô hậm hực nhìn Tú Nhi.
- Em đừng tưởng chị không biết trong buổi tiệc tối nay em đã gặp ai. Một người sống trong tình yêu màu hồng như em không thể nào hiểu được sự đểu cáng của bọn đàn ông trên cõi đời này đâu.
Tú Nhi giả bộ run sợ trước lời "dạy bảo" của Tuyết Mai. Sau đó cô cũng không lo là Tuyết Mai có bực tức với mình hay không liền mở cửa rời khỏi xe, cô vẫy tay chào Tuyết Mai, người mà trong vòng một tháng tới cô sẽ khó mà gặp mặt.
Tối nay là một buổi tối vô cùng mệt mỏi với Tú Nhi, trải qua nhiều chuyện cô chưa từng trải qua, mang tới cho cô những cái nhìn thực tế hơn về cuộc sống mà cô đã trải qua sau này. Không biết có phải vì dư âm còn lại của tình huống căng thẳng lúc nãy hay không mà khi vừa ra thang máy, chỉ đứng ở hành lang bên ngoài nhưng Tú Nhi lại cảm thấy rằng căn hộ của mình phía trước mặt mình hôm nay có chút kì lạ, dường như là có người bên trong...
Còn tiếp...
(Tác giả: Phần sau là phần cuối của ngoại truyện 1 rồi. Lẽ ra thì mình không nên viết nhiều về chuyện của Chu Dật Ninh và Tuyết Mai. Nhưng biết đâu sau này lên cơn muốn viết truyện mới có hai ông bà này làm nam nữ chính thì còn có cái làm tiền truyện huhu TvT. Phần sau sẽ không nói về ai ngoài couple Thiên-Nhi nữa nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...