“ẦM” một tiếng, chiếc xe Tiền Khôn lái bỗng tông vào dãy(dải) phân cách trên đường, lúc đó tuy là ban đêm, nhưng đèn đường sáng choang, hơn nữa tốc độ xe không nhanh.
Nhưng chẳng biết vì sao tầm nhìn của Tiền Khôn trở nên hồ đồ, ông cảm thấy tấm kính chắn gió trước mắt đầy bụi, căn bản là không nhìn ra dãy phân cách ở phía trước.
Tùy theo tốc độ của xe mà dãy phân cách bị tông với mực độ tương đương.
Nghe chiếc xe phát ra âm thanh “kèn kẹt, kèn kẹt” bất thường, Tiền Khôn vội đạp thắng, mới phát hiện thắng xe đã hỏng.
Lúc này con gái ông ngồi phía sau căng thẳng la to:– Ba ơi mau dừng lại, nếu không sẽ tông vào xe ở phía trước đó!Nhưng chiếc xe không còn nghe theo điều khiển, nó tông thẳng vào dãy phân cách (ngay lúc này, tại khúc quanh bỗng có một chiếc xe vận tải xuất hiện), xe Tiền Khôn tông tiếp vào chiếc xe hàng này rồi mới dừng lại.
Màn đụng xe nguy hiểm xảy ra trước mắt đã nhanh chóng thu hút người quanh đó bu lại xem.Lúc này đã 9 giờ đêm.
Mọi người đều cho rằng chắc người lái xe say rượu nên mới xảy ra tai nạn như thế.
Sau trận “tông-đụng” quá cỡ, xe Tiền Khôn toàn bộ đều biến dạng, miếng sắt của dãy phân cách bị xiên xẹo, rách méo, de ra và chĩa vào… cách đùi phải Tiền Khôn 10cm, nhờ vậy mà chân ông không bị thương.
Ngoại trừ chóp mũi bị trầy xước, chảy máu… và đùi bị sưng đỏ ra, bản thân Tiền Khôn không có gì đáng lo, đứa con gái chỉ bị xây xát nhẹ…Chập sau, có một phụ nữ trung niên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ thất thần, chạy đến chỗ xảy ra tai nạn.Thấy vậy đứa con gái tên Linh Linh vội đưa tay ngoắc và kêu lớn:– Má ơi!…Nhìn thấy hai cha con bình an, bà mới bình tĩnh trở lại.Người phụ nữ trung niên này vốn là một Phật tử thuần thành.
Bà ăn chay, niệm Phật, nghiêm trì giới luật, là một Phật tử tu hành tại gia gương mẫu, được nhiều bạn đạo cảm phục noi theo, ai nấy đều gọi bà là “Vương giáo sư”.Từ sau khi bà học Phật rồi, trong gia đình có thay đổi lớn.
Đứa con gái vốn tính phóng túng ương bướng đã bắt đầu hiếu kính cha mẹ, cũng bắt chước ăn chay, niệm Phật theo.
“Cả nhà đồng tu, chắc chắn trí huệ xuất hiện”… Chồng bà càng dốc sức ăn chay phóng sinh.
Họ học Phật chưa đầy bốn năm, đã trở thành một gia đình Phật hóa, sống gương mẫu và hạnh phúc đến nỗi nhiều người nhìn vào phải thèm muốn ước ao…Vì sao gia đình Phật hóa này lại gặp tai nạn bất ngờ như thế? Sự tình phát sinh bắt nguồn từ một tháng trước.Sáng hôm đó, bà Vương đi chợ, người bán rau có ý tốt tặng cho bà mớ đậu ăn thử.Đậu này nếu ăn sống thì không ổn.
Bà Vương do không rảnh nên đã ăn sống, kết quả bà bị thổ tả, sức khỏe suy yếu khó kham.
Do máu huyết không đủ, chứng đau lưng của bà tái phát.Hay tin này rồi, tôi vốn là thầy thuốc, việc nghĩa chẳng từ nan, liền vội đến nhà bà chẩn trị.
Kết quả, chứng đau lưng đã thuyên giảm.
Lúc này trời đã khuya, khi tôi giã từ ra về, bà Vương liền nhờ chồng và con gái hộ tống tôi về nhà.
Họ đưa tôi về xong, trên đường quay về thì xảy ra hiểm nạn như thế.
Đêm đó, khi tôi nghe tin họ bị đụng xe rồi thì suốt đêm cứ trằn trọc lo lắng, không thể nào chợp mắt được.
Hôm sau, tôi mang tâm tư áy náy qua thăm, còn chuẩn bị cơm tối đem tới nhà họ.Điều khiến tôi kinh ngạc là: trải qua một trận nạn tai kinh hoàng như thế, vậy mà cả nhà họ Vương tâm thái rất tốt.
Ai nấy đều xúm nhau sám hối sát nghiệp đã tạo trong dĩ vãng, đồng cảm ân Phật lực gia trì, khiến họ tội nặng được trả báo nhẹ nên mới bình an.
Cả nhà họ Vương hiểu sâu sắc rằng, quả báo thống khổ này nhất định là do các nhân xấu kiếp xưa họ từng tạo, khó thể dung thứ.Kinh Đại Bảo Tích nói: “Già sử trải qua trăm ngàn kiếp, nghiệp đã tạo không mất, nhân duyên hội đủ thì quả báo đến liền thọ”…Phật vì chúng ta tuyên thuyết chân lý thường hằng bất biến của vũ trụ.
Nguyên nhân xảy ra tai nạn xe bất ngờ này bắt nguồn từ một lỗi lầm thê thảm, giờ tôi xin kể ra câu chuyện nhân quả này để mọi người thêm kiên định đạo tâm, cùng dứt ác hành thiện.Truy về nguồn cội té ra hạt giống không lành này được gieo vào đời Thanh:“Thuở xa xưa đó, bà Vương, Tiền Khôn và đứa con gái Linh Linh – đều là nam nhân, đồng kết bái huynh đệ, đối với nhau thân thiết như ruột thịt – Lúc đó cả ba đồng làm quan cho triều đình, họ cư xử chính trực với người, không dung túng giả ngụy… do vậy mà đắc tội với những kẻ có tâm địa tiểu nhân…Nhóm quan bụng dạ xấu xa này âm thầm cấu kết, lợi dụng trong tay đang có quyền lực, đã nhiều phen ám hại hòng loại trừ ba người này, (xem họ như cái gai trong mắt)… Nhưng bao lần lập mưu gian đều không đạt thành.Cuối cùng, trong một vụ xử trọng án “đoạt quyền soán vị”, đám quan ác này đã rắp tâm giá họa vu oan cho ba người là “đồng đảng phản tặc”, và đã ngụy tạo vật chứng, nhân chứng đầy đủ…Kết quả, triều đình lập tức truyền lịnh truy nã… Ba người này được mật báo trước nên kịp thời đào nạn, trốn vào thâm sơn.Nhưng đám quan tiểu nhân không nản lòng, chúng liên kết hợp tấu với triều đỉnh, cho bắt những bạn bè thân thích từng quan hệ mật thiết với họ, đem trừng phạt nặng, làm lớp chết, lớp bị thương, gieo hoảng loạn trong lòng người, khiến không ai dám giúp ba người này nữa…Trốn tại thâm sơn hoang vu vắng bặt bóng người, cả ba kẻ hàm oan không hề hay biết chuyện này.
về sau, khi nhận được hung tin: các thân hữu của mình bị liên lụy, đã lãnh thảm nạn cả rồi, thi họ đồng hiểu lầm, cho là do Trương đại nhân (người xét xử án) đã cố ý hãm hại họ…Thực ra Trương đại nhân tuyệt không phải là người xấu, ông bị ép phải xử án này, nhưng ngay khi vừa tiếp nhận án, thì chính ông đã phái người ngầm báo tin cho ba người hay trước đề họ kịp đào nạn).
Do không biết rõ mình được ông âm thầm cứu nguy, nên cả ba người đồng phát thệ: sẽ báo thù cho những bạn bè thân thích của họ!Sau khi bàn bạc xong, vị đại ca (là Linh Linh) bèn phác thảo mưu kế, đánh lừa Trương đại nhân.
Họ bắn tin, hẹn ông ra ngoại thành vào rừng gặp nhau, và cho nhị ca (tức Tiền Khôn) phục sẵn, rồi từ phía sau bất ngờ tấn công đánh úp, dùng thủ đoạn tàn nhẫn sát hại ông Trương, phần tam đệ (là bà Vương đời nay) có bổn phận canh chừng…Thời đó tôi là một trong những thân thích của họ.
Khi tôi vào rừng, chứng kiến hành động của ba anh em kết bái này, chẳng những tôi không can ngăn, mà còn mang theo thức ăn tiếp tế hỗ trợ… Tôi lấy bánh bao đưa cho họ ăn, ba người ăn no rồi thì vội đem xác ông Trương thiêu hủy và chạy trốn… Phần tôi thì giả vờ như không hay biết chuyện gì, lo di tản đi xa (bỏ về quê).
Từ đó Trương đại nhân bặt tin ở chốn nhân gian.Vì vậy mà đời này tôi cũng phải thọ báo.
Ngay tối đó khi mang thức ăn vào trong nhà bếp cho Vương cư sĩ, tôi mới cầm cốc lên chuẩn bị rót trà, thì bỗng trợt chân, té nhào trên đất, và cái cốc vuột tay văng tưng, rồi rơi xuống nền gạch nghe “keng” một tiếng nhưng không vở.
Điều này khiến mọi người âm thầm thấm thía nhân duyên quả báo…Chúng tôi đều hiểu rõ, nếu không nhờ chúng tôi đồng phát tâm tu theo Phật pháp thì quả báo khủng khiếp có thể tưởng tượng được, vì nhân như thế, ắt quả phải như thế!…Sau khi về nhà mình rồi, tôi ôm mãi niềm ăn năn day dứt, thầm sám hối trong lòng, vì đời quá khứ đã từng hợp lực, làm hại Trương đại nhân tốt bụng.Trước bệ Phật tôi quỳ tụng bảy biến Kinh Địa Tạng, thiết tha hồi hướng cầu siêu cho ông Trương.
Ngày thứ ba, khi tôi tụng hồi hướng xong, đột nhiên nghe bên tai vang lên tiếng nói thật nhẹ: – Tôi đi đây!Tôi liền bảo ông ta:– Mong anh qui y Tam bảo, niệm Phật thật nhiều, dứt ác hành thiện, khéo phát đại Bồ-đề tâm, làm lợi ích chúng sinh, cầu anh ngay đây được vãng sinh thiện đạo, thính pháp nghe kinh, tu hành thật tốt, sớm đến bờ giác…Qua việc này có thể biết, tất cả những gì ta gặp trong đời, đều không phải là hiện tượng ngẫu nhiên, mà do quả báo chiêu cảm thuộc nhân gieo thuở trước.
Chỉ vì chúng sinh mê muội nghiệp nặng, nhìn không thấu… Vậy mới có câu: “Bồ-tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả”…Thế nên, khi đối diện với hoàn cảnh chông gai không thuận lợi, phải bình thản tiếp nhận báo ứng, nỗ lực tạo nghiệp tốt, lo sửa lỗi, hành thiện, dốc sức tu trì để cứu chuộc lỗi xưa.Lời người dịch:Có lẽ bạn đọc sẽ thắc mắc, vì sao gia đình Tiền Khôn biết được nguồn cội ân oán đời quá khứ? Tất nhiên Quả Hồng thì dư biết điều này rồi.
Nhưng nhà Tiền Khôn là gia đinh Phật hóa, tu hành nghiêm cẩn theo pháp Phật, nếu không biết quá khứ thông qua định lực thì vẫn có thể mộng thấy, hoặc do người báo oán nhắc.
Xin dẫn chứng bằng hai câu chuyện:1.
Phật tử Diệu Ân kể tôi nghe chị có người bạn là X, cứ than thở sao mình vướng phải nợ nần khốn khổ, vì vậy X đã trì kinh và chí thành nguyện trước Phật xin cho mình hiểu rõ nguyên nhân từ đâu?Sau đó X nằm mộng thấy kiếp trước mình vào nhà người gặp món tiền rất lớn (người ta để hớ hênh).
X khởi tâm tham trộm lấy, chưa kịp cất thì bỗng có nhiều người bước vào nhà.
Hoảng sợ nên X vội lao vào nhà vệ sinh, bỏ tiền vào bồn cầu bấm nước dội phi tang, để không bị lộ tẩy là mình ăn cắp… dù tiền đó chưa dùng được, nhưng tội đã tạo thành, do vậy mà đời này X phải trả nợ liên miên…Thức dậy, X tỉnh ra và nguyện từ đây tu sửa đàng hoàng, không còn than thở vì “nợ vô lý ngập đầu nữa”.Kể xong câu chuyện này X nói:– Mình làm mình chịu chứ biết trách ai? Gieo nhân xấu thì phải gặt quả không lành thôi!2.
Một người bạn khác của Diệu Ân, kể rằng đêm đó cô đang ngồi trì chú Đại Bi, thì bỗng dưng nhìn thấu xuống địa ngục, thấy mẹ mình bị hành hình thê thảm… đang khủng khiếp vì cảnh tượng địa ngục thì cô nghe tiếng xe chồng cô chạy về… và bừng tỉnh.
Sau việc đó cô phát nguyện từ đây vĩnh viễn tu hành để thoát ly cõi khổ…Đây là việc thường xảy ra.
Cho nên, những cảnh giới kiếp trước hay cõi khác… người bình thường cũng có thể thấy đến, chứ không phải có thần thông mới biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...