TÂM SỰ “QUÝ PHU NHÂN”Tan nát lại đoàn viênTôi tên Mã Kim Lộ, vợ của Lữ Sơn Kiệt Tôi đã quy y Phật giáo, cũng là đệ tử Hòa thượng Diệu Pháp.
Mọi người gọi tôi là Mã Cư Sĩ, tôi vui lắm.Con trai tôi 14 tuổi, tuy nó chưa quy y Phật, nhưng cũng thay đổi rất tốt, còn vì tôi chép “Kinh Địa Tạng” nữa.Gia đình tôi hiện tại tuy chẳng giàu có, nhưng chẳng vất vả lo ăn lo mặc.
Điều khiến tôi mừng nhất là, từ lúc Lữ Sơn Kiệt bước vào đường học Phật, anh đột nhiên biến thành người khác, thay đổi hẳn.Mới đầu nghe anh nói sẽ theo đạo Phật tập tu, ngay cả tôi cũng không dám tin, còn cho rằng “chắc anh đã bị bệnh… “chi đó” (tôi không dám nói là bệnh thần kinh, dù có… nghi như vậy).Ngày nọ thấy anh ôm tượng Phật bước vào nhà, thượng lên bàn, thờ phụng tại phòng khách.
Từ đó hằng ngày thắp hương lễ bái, tụng kinh.
Tôi làm gan hỏi:Nè, người… như anh mà cũng biết thắp hương lạy Phật hả? Liệu… Phật có chứng, có chúc phúc cho không?Anh ôn tồn đáp:– Thí như con trai mình có tính bướng lì hay gây chuyện, không chăm học, nổi danh là học sinh tồi… thì vị thầy dạy nó, không phải là ngày nào cũng mong nó thay đổi ngoan ngoãn, trở thành học sinh tốt hay sao? Lữ Sơn Kiệt tôi, từ đây trở về sau muốn làm một người thật tốt, thì sao không thể học theo Phật? Mà này, hồi xưa tôi thường gây gổ chửi bà, có lúc còn đánh bà, đều là tôi có lỗi, tôi sai hết! Từ nay, tôi thệ bỏ uống rượu, bỏ hút thuốc, dứt tuyệt ăn mặn.
Tôi nguyện làm một người xứng đáng, làm đệ tử ngoan của Phật! Nếu mà bà còn giận, thì cứ đánh tôi cho hả hơi, cho nhẹ lòng đi nha!…– Ôi trời ơi! Ôi mẹ ơi! – Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây rồi sao?? Lữ Sơn Kiệt đã nói lời của “con người” rồi nè! Những lời anh nói khiến tôi mở to mắt, khiến tồi nhìn sững… anh càng nói, tôi càng tuôn lệ đầm đìa.Chẳng biết duyên số run rủi như thế nào, mà hồi tuổi trẻ xinh đẹp tôi lại chọn anh.
Thuở đó tính anh ngang tàng, ưa đập lộn, ưa gây chuyện nên nổi danh khắp hương thôn.
Hồi đó tôi còn ngưỡng mộ cho anh là có khí phách “hảo hớn” nữa chứ.
Tôi nghĩ: “Nếu lấy anh rồi thì tương lai… sẽ không ai dám bắt nạt tôi!”Mà đúng thiệt, quả thực là chẳng ai dám án hiếp, không riêng gì bạn bè thân quyến mà kể cả chòm xóm láng giềng cũng đều… lánh xa tôi.
Sau này mới biết anh là trùm du đãng, như vậy tôi nghiễm nhiên thành là “quý phú nhân của ông trùm”, thế thì đố ai… dám động tới!Hằng ngày, sau khi tan “sở”, chồng tôi thường không về nhà, anh cứ la cà ở ngoài tu họp cùng đám bạn bè “đồng chí” nhậu nhẹt.
Hễ uống nhiều thì gây lộn, quậy tưng lên.
Không chỉ thế, ở nhà ăn cơm anh cũng nhậu, chưa xong tiệc rượu thì đã say khướt, nổi điên, đập Đông đánh Tây, quánh con loạn xị.
Có lần vì chút chuyện vặt anh mắng tôi, tôi đâu có nhịn được, liền trả treo lại mấy câu.
Thế là anh dang thẳng tay “bộp” vào mặt tôi, cú tát đập manh vào tai trái.
Lúc đó mắt tôi nổ đom đóm, tôi té xuống, ngất xỉu.Khi tỉnh lại thì tai trái hết còn nghe ngóng được gì, tôi đến bịnh viện khám, bác sĩ nói tai tôi bị lủng màng nhĩ.Hồi đó mái ấm của chúng tôi rất hiếm khi không có chuyện.
Việc đánh mắng, gây gỗ thường xuyên xảy ra.
Tục ngữ nói – Gần mực thi đen’’ rất đúng.
Do hôn nhân không hạnh phúc, vợ chồng luôn bất hòa, cuộc sống bị nhấn chìm trong khổ não, phẫn nộ khiến tôi dần dần lây tật xấu của anh – Tôi cũng thành “nữ anh hùng” dễ nổi nóng, cáu bực; tôi cũng nhậu bí tỉ, hút thuốc mịt mù.Lúc đó tôi nghĩ: “Anh chẳng để tôi sống an qua ngày, thì tôi dựa vào đâu mà tiết kiệm cho anh chứ?”…Hễ lãnh lương xong thì tôi ăn to uống lớn, đi gầy sòng nhậu, mượn men rượu giải sầu, phiêu du trong khói thuốc.
Nói khiêm nhường thì một ngày tôi có thể nốc cả bình rượu, hút hai gói thuốc.
Việc tìm vui qua các chất kích thích của men bia, khói thuốc đã đem đến cho tôi nhiều bịnh hoạn.
Đồng lương ít ỏi, lại phải đổ hết vào bệnh viện.
Thường là mới nửa tháng, túi tôi đã rỗng.
Thế là tồi cứ sống “xiên xẹo” cho qua ngày.Hai chúng tôi hễ ngồi vào bàn nhậu, một khi gây chuyện thì rượu và thức ăn bay cùng nhà, con cái khóc rùm, vợ chồng cứ cãi um lên.
Chúng tôi có nói chi, làm gì, láng giềng cũng chẳng ai thèm khuyên ngăn.
Bạn xem duyên nợ chúng tôi là vậy đó, thế mà cũng gọi là mái ấm, là gia đình!Nhờ hai vợ chồng cư sĩ Lý Linh dùng Phật pháp cứu vớt cái gia đình đổ nát của chúng tôi, nên tôi được biết đến đạo pháp và bước vào đường học Phật (nối gót theo sau Lữ Sơn Kiệt).
Tôi qui y Hòa thượng Diệu Pháp rồi, liền thệ dứt bỏ tất cả thói quen xấu.Hiện nay, không những gia đình chúng tôi thay mới, đổi tốt, mà tà khí trên mặt Lữ Sơn Kiệt cũng biến mất tăm, không còn tung tích.
Mặt anh không còn u ám mà rất sáng.
Còn bản thân tôi lúc trước bịnh hoạn đầy thân, bây giờ không chữa trị mà được lành, sự khang kiện ngày xưa (khó bề tìm thấy) nay đã xuất hiện khỉ soi gương tôi thấy dung nhan tiều tụy héo xào của mình đã biến đổi, hồng hào, tươi tắn đến ưa nhìn.Hôm nay, sẵn dịp cư sĩ Quả Khanh viết Báo ứng Hiện Đời” tập 3, chúng tôi chủ động yêu cầu xin ông cho… viết ké chuyện sa đọa của chúng tôi ra (Dù sao vợ chồng chúng tôi sớm đã là “danh nhân”, từng xấu đến chẳng thể xấu hơn được nữa, cho nên chẳng sợ mất mặt, mất danh, chẳng sợ bị khi dễ trong mắt ai nữa).Điều tôi muốn nói là: “Chúng tôi từng là những kẻ tồi tệ như thế, gia đình rách nát như thế, mà còn có thể thay đổi… (nhờ biết Phật pháp nên tu sửa tâm tính, đổi mới cuộc đời mà hiên tại được hưởng hạnh phúc).Vậy thì các bạn, những người có nhân cách hơn hẳn chúng tôi (hoặc tệ cỡ chúng tôi đi nữa) thì tại sao lại không thể sống hạnh phúc?Vì sao các bạn không mau chóng chọn cho mình con đường ly khổ đắc lạc?Đệ tử Mã Kim Lộ kính ghi và chí thành đảnh lễ Tam Bảo.14/11/2002.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...