Bạch Thanh Tứ, Lãnh Giác và Bạch Linh Linh đồng loạt quỳ ở Lang Sơn Tuyết Điện, ai cũng cho mình là đúng.
Cả đám giải thích kể lể phân bua một hồi làm Vua Sói Tuyết đau hết cả đầu.
Song cuối cùng Vua Sói Tuyết vẫn tách được lời khai của từng người rồi tổng kết như sau:
Bạch Thanh Tứ: Sói dê dã chiến! Không có vương pháp!
Bạch Linh Linh: Tôi là một con sói biến thái! Xin hãy bắt tôi!
Lãnh Giác: Tôi không biết cái bee gì hết!
Vua Sói Tuyết trầm mặc một hồi, quay sang hỏi Liễu Tiêu: “Em là Thị vệ trưởng trong cung, em thấy thế nào?”
Liễu Tiêu còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu, sao lại hỏi bé: “Em không biết.”
Vua Sói Tuyết dẫn dắt bé: “Bé Tiêu nghĩ kỹ này… em có cho rằng Dương quý phi sẽ phạm pháp không?”
“Tất nhiên là không rồi.” Liễu Tiêu đáp, “Dương quý phi lúc nào cũng tuân thủ luật pháp hết!”
“Bổn vương cũng nghĩ vậy.” Vua Sói Tuyết nói, “Ta thấy là hiểu lầm thôi.”
Bạch Thanh Tứ giận tím người: “Sao lại hiểu lầm? Hiểu lầm gì ở đây? Thần chính mắt nhìn thấy đấy!”
Bạch Linh Linh vừa nghe đã hiểu Vua Sói Tuyết đang bênh mình và Dương quý phi, thế là hắn lập tức vứt bay cái tội danh “biến thái” rồi bắt đầu lật kèo: “Ta thấy mi rình trộm Dương quý phi thì có!”
“Cái gì?” Bạch Thanh Tứ không ngờ lại bị cắn ngược, “Ta… ta rình trộm bao giờ ơ kìa?”
Bạch Linh Linh hô: “Chính là mi!”
Lãnh Giác cũng hoàn hồn, lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng! Là mi rình trộm ta!”
Bạch Thanh Tứ nào nghĩ tình hình lại quay ngoắt 180 độ thế này, lập tức ầm ĩ kêu oan: “Oan quá Đại vương ơi! Thần tuyệt không có rình trộm Dương quý phi!”
Vua Sói Tuyết ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Cả hai người đều bảo Quý nhân rình trộm, ta thấy khanh chắc chắn có rình trộm!”
Bạch Thanh Tứ không ngờ thằng Đại vương này lại óc chó thế.
Hắn ta nhũn cả chân, thảng thốt lêu lên: “Đại vương, ngài…”
Vua Sói Tuyết lạnh lùng cắt ngang: “Quý nhân nên tự mình nghĩ lại đi!”
Thấy tình hình bất lợi, Bạch Thanh Tứ lập tức ôm bụng kêu oai oái: “Ái dồi ôi sói con của tôi… bé cưng của tôi bị động rồi! Nhất định là do tức quá mà thành! Ôi đau quá! Đau quá đi mất thôi!”
Chứng kiến kỹ năng diễn xuất đi vào lòng đất của Bạch Thanh Tứ khiến ai nấy đều cạn lời.
Duy chỉ có Vua Sói Tuyết biết đứa con trong bụng Bạch Thanh Tứ không chỉ thuộc loài sói mà còn cả loài rồng, tuyệt không thể lơ là.
Vua Sói Tuyết bất lực thở dài, đoạn bảo: “Truyền Thái y đi.”
Thái y Linh dương trực đêm hôm nay nhanh chóng chạy đến hoàng cung rồi bắt mạch cho Bạch Thanh Tứ.
Không xem không sao, vừa xem phát đã khiến Thái y giật bắn cả mình!
Vua Sói Tuyết liếc Thái y Linh dương, hỏi: “Mạch Quý nhân thế nào?”
Thái y Linh dương chỉ biết cúi gằm mặt đáp lí nhí: “Là… là hỉ mạch! Hỉ mạch ạ!”
Giọng Thái y run rẩy.
“Hỉ mạch thì hỉ mạch thôi.” Bạch Thanh Tứ lạnh lùng nạt: “Mi sợ cái gì?”
Thái y Linh dương thấy Đại vương không hoảng hốt, Bạch Thanh Tứ cũng chẳng hốt hoảng, bèn ho khù khụ mấy tiếng rồi nói kiểu ẩn ý: “Quý nhân Sói tuyết mới vào cung được vài ngày mà đã mang thai ba tháng.
Đại vương… Đại vương quả là phi thường.
Thần hành y bao nhiêu năm rồi… mà thần chưa gặp cái trường hợp nào mà nó như thế này cả…”
Vua Sói Tuyết cắt ngang: “Khanh không phải nói nhiều, chỉ cần nói cho ta biết thai nhi có vấn đề gì không là được.”
“Dạ không có vấn đề gì.” Thái y Linh dương đáp lời, “Khỏe mạnh lắm ạ.”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Thế là được rồi.
Từ nay về sau, thai nhi của Quý nhân Sói tuyết sẽ giao cho khanh.
Khanh phải đảm bảo thai nhi của Quý nhân Sói tuyết sẽ bình an chào đời.
Nếu không khanh cứ chờ mà nhặt đầu đi!”
Thái y Linh dương cảm thán: Mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân chính là từ đây mà ra đó!
Cho Thái y Linh dương về xong, Vua Sói Tuyết ở riêng với Bạch Thanh Tứ, bắt đầu răn Bạch Thanh Tứ: “Tuy ngài là Quý nhân Sói tuyết nhưng sau cùng vẫn phải về Thiên Cung.
Khiến hậu cung của bổn vương loạn hết cả lên thì có lợi gì cho ngài?”
Bạch Thanh Tứ trợn tròn mắt kinh ngạc, “Ta vì tốt cho cậu còn gì! Dương quý phi với thằng em trai cậu tòm tem thật đấy.
Bị cắm cái sừng cao thế mà không thấy cay à?”
Vua Sói Tuyết nói: “Bạch Thanh Tứ, đến cái thai trong bụng ngài tôi còn nhận được thì còn gì mà không được nữa?”
Bạch Thanh Tứ lắc đầu thở dài: “Thế thì cậu nhịn giỏi đấy, ta thì chịu.
Chắc thế nên mới không ngồi được chỗ cao.”
Vua Sói Tuyết bảo: “Tôi thấy cái tính thích gây chuyện của ngài vẫn chưa sửa được, ở cung sói sẽ chỉ tổ rước họa vào thân.
Thế này đi, tôi sẽ bảo Cáo Đỏ chưa ngài đi hành cung[1] tĩnh dưỡng, khỏi phải nghĩ đến mấy chuyện thị phi này nữa.”
[1] Hành cung là nơi nghỉ lại của vua khi ra khỏi kinh đô.
Bạch Thanh Tứ không cãi được, buộc phải đồng ý.
Sau khi đưa Bạch Thanh Tứ đi rồi, Vua Sói Tuyết lại cho gọi Lãnh Giác đến.
Nghe bảo Vua Sói Tuyết muốn đơn độc gặp mình, Lãnh Giác chỉ thấy sợ chết khiếp, quỳ rạp xuống đất dập đầu phân bua: “Đại vương… thần thật sự không biết gì hết….”
Vua Sói Tuyết mở lời: “Khanh biết chuyện Quý nhân Sói tuyết mang thai không?”
“Dạ?” Lãnh Giác nghĩ chốc lát, “Thần vừa biết thôi ạ.”
Vua Sói Tuyết bảo tiếp: “Hắn mang thai nhanh quá sợ có người dị nghị.
Nên bổn vương tính cho hắn đến hành cung bí mật dưỡng thai, Quý phi nghĩ sao?”
Lãnh Giác đáp ngay: “Thần nghĩ quyết định của Đại vương rất sáng suốt ạ.”
Vua Sói Tuyết lại nói: “Có điều đêm nay khanh cũng bị cuốn vào thị phi, ở lại cung e là sẽ không hay.
Với lại Quý nhân Sói tuyết đi một mình bổn vương không yên tâm.
Thế này vậy, khanh đi cùng hắn đến hành cung đi! Chuyện dưỡng thai của hắn bổn vương giao cho khanh!”
“Bee???” Lãnh Giác ngẩng phắt đầu, vẻ mặt bàng hoàng và kinh ngạc.
Gặp xong Vua Sói Tuyết, Lãnh Giác thấp thỏm rời khỏi Lang Sơn Tuyết Điện, đang tính đứng trong góc gọi kiệu đến, bất ngờ trông thấy Bạch Linh Linh từ đâu xồ ra.
Lãnh Giác hãi đến kêu “bee” tiếng, hô lên: “Sao lại là anh?”
Bạch Linh Linh đáp: “Tôi nghe bảo Đại vương gọi riêng em đến, không biết là chuyện gì nên hơi lo.”
Nghe xong, Lãnh Giác hơi quay mặt đi rồi khẽ trách: “Nếu không phải tại anh, tôi cũng chẳng phải xấu hổ như thế.”
Bạch Linh Linh đứng bên không biết đáp sao, tự thấy hổ thẹn nên ho khan hai tiếng giải vây.
Nghe thấy Bạch Linh Linh ho khan, Lãnh Giác không khỏi hỏi: “Tôi húc anh đau lắm à?”
Bạch Linh Linh ngớ người, sực nhớ ban nãy Lãnh Giác dùng sừng húc mình, bèn vội vã hô lên: “Không đau, không đau đâu.
Tôi bảo em cứ húc mạnh tôi mà, tôi chịu được.”
Lãnh Giác không nói gì nữa.
Bạch Linh Linh thấy thế thì khẽ bảo thêm: “Nếu em thích thì ngày nào húc tôi cũng được.”
Lãnh Giác: “Tôi không dám nói chuyện với anh nữa đâu.
Đại vương bảo tôi dính thị phi rồi, mai đến hành cung tĩnh dưỡng với Quý nhân Sói tuyết.”
Nghe vậy, Bạch Linh Linh không thấy lo lắng lắm, song ngó thấy vẻ mặt ưu sầu của Lãnh Giác thì lên tiếng an ủi: “Quý nhân Sói tuyết là cái gì? Em chỉ cần trông hắn đẻ con xong là được.
Tôi đã xin Đại vương rồi, nhanh thì nửa năm mà chậm nhất thì một năm nữa thôi, em chắc chắn sẽ được rời cung.”
Lãnh Giác nghe xong thì tường tỏ, bèn quay mặt đi nói: “Rời cung là chuyện của tôi, anh xin cái gì mà xin?”
Bạch Linh Linh nghĩ ngợi hồi lâu, không biết nói gì, sau cùng bảo: “… Em biết cá lồng đèn mang ý nghĩa gì không?”
Lãnh Giác nghe mà lòng dạ rối bời, vội đáp: “Tôi không biết đâu.” Rồi leo lên kiệu đi thẳng.
Liễu Tiêu chui trong góc nhìn thấy, bèn ngậm chặt cái đuôi chạy về Lang Sơn Tuyết Điện.
Trên sập trong điện, Vua Sói Tuyết đang nằm thảnh thơi đợi Liễu Tiêu về.
Liễu Tiêu ngồi vật bên giường rồi moi ra một sợi dây thừng to.
Vua Sói Tuyết hỏi bé: “Em lấy đâu ra sợi dây này thế?”
“Ở sảnh phụ á, hình như là rơi từ hành lý của Bạch Thanh Tứ.” Liễu Tiêu vung vẩy sợi dây trong tay, bảo: “Em thấy nó ghi là ‘Cực dày và dai, có thể trói được sói tuyết’, thế phải chắc lắm ha.”
Vua Sói Tuyết bảo: “Chắc là của Thiên tử.”
“Cái này trói được cả sói tuyết.” Liễu Tiêu nắm sợi dây, ậm ờ bảo, “Đại vương dùng cái này trói em đi!”
Vua Sói Tuyết sững ra: “Là sao?”
Liễu Tiêu đáp: “Thì lần trước Đại vương muốn lâm hạnh em nhưng em lại trốn theo bản năng ấy.
Xong đại vương bảo vì nguyên nhân đó mới không lâm hạnh em.
Giờ em hiểu rồi, chỉ cần trói em lại thì em sẽ không trốn được, như thế Đại vương sẽ lâm hạnh được em.”
Vua Sói Tuyết phì cười: “Em nghĩ sai rồi.
Ý ta không phải thế.”
“Không phải á?” Liễu Tiêu ngạc nhiên hết sức, “Thế là ý gì?”
Vua Sói Tuyết cầm lấy sợi dây rồi hỏi bé: “Ta hỏi em này, ta khỏe hơn hay em khỏe hơn?”
“Tất nhiên là Đại vương.” Liễu Tiêu đáp liền, “Sói tuyết thông thường đã mạnh hơn báo tuyết, huống chi là Đại vương.”
Vua Sói Tuyết bảo tiếp: “Vậy nếu ta muốn dùng vũ lực với em, ta còn cần sợi dây này nữa không?”
Liễu Tiêu nghĩ ngợi, đáp: “Không ạ.”
Vua Sói Tuyết gật gù: “Ừm, nó đấy.”
Liễu Tiêu lại suy nghĩ, lâu sau mới hỏi: “Thế sao Đại vương lại không dùng vũ lực với em?”
Vua Sói Tuyết nhất thời nghẹn họng: “Đấy là chuyện chỉ cầm thú mới làm còn gì?”
Liễu Tiêu khó hiểu: “Hở…? Chẳng lẽ mình không phải cầm thú?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...