Hồi sáng Lãnh Giác nhìn thấy bài đăng thoát fan của Bạch Linh Linh cũng không có cảm giác gì, nhưng vẫn tạo tài khoản “Liên quan cái bee gì đến mày” để lên xả một câu: “Khinh nhất là loại cặn bã vừa thoát fan đã quay lại cắn như này.”
Một lúc sau, Lãnh Giác lên diễn đàn hậu cung thì thấy topic “Cùng tám nào: Thực hư về câu chuyện của Vương gia và Quý phi mà ai-cũng-biết-là-ai đấy” vừa mới đăng đã lên top thảo luận.
Lãnh Giác ngẫm nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn nhấn vào xem.
Vừa lướt được hai dòng đã nghe thấy thị nữ đi vào bẩm báo: “Khởi bẩm Quý phi, Quý nhân Sói tuyết vừa vào cung đến thỉnh an người ạ.”
Lãnh Giác lướt màn hình di động, uể oải lên tiếng: “Cho vào.”
Bạch Thanh Tứ đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn ba chữ “Cung Nghê Thường”, cảm khái ngày tháng hắn đến đây thỏa sức buông mình dường như đã qua lâu lắm rồi.
Đã từng là vua của một nước, giờ chỉ có thể làm một Quý nhân cỏn con.
Bạch Thanh Tứ bước vào sảnh chính và quan sát vị Quý phi đương triều này, để xem là mắt hắn tốt hay là mắt Bạch Hiểu Hiểu tốt.
Chỉ thấy trên chiếc ghế quý phi màu xanh lục, một mỹ nhân vận áo trắng đang nằm nghiêng người, quả là vẻ đẹp khuynh thành.
Bạch Thanh Tứ thầm đánh giá, trên mặt không hiện vẻ gì, nói với Lãnh Giác: “Thần Măng Tuyết Nhi bái kiến Quý phi.”
Lãnh Giác không biết Bạch Thanh Tứ nên tất nhiên sẽ không biết vị mỹ nhân đứng đối diện mình chính là vua Sói năm xưa.
Lãnh Giác chỉ nghe được hai chữ “măng tuyết”, thấy hơi thèm thèm: “Măng Tuyết à? Tên hay lắm.”
Bạch Thanh Tứ cực kỳ ghét cái tên này.
Kỳ thực cái tên này là do Thiên tử đặt.
Năm đó sau khi Bạch Thanh Tứ bị “triệt lông vĩnh viễn bằng laser” xong, Thiên tử đã cười nói: “Chỗ này vừa trắng như tuyết lại còn trơn nhẵn, trông có giống búp măng trồi lên mặt tuyết không?”
Bạch Thanh Tứ bực điên người: Búp măng cái thằng cha mày! Của ông mày là cây đại thụ!
Song khi liếc thấy “con hàng trời cho” của con rồng dâm tặc kia, Bạch Thanh Tứ cũng chỉ đành cam chịu nuốt nước bọt: Thôi dẹp mẹ đi, búp măng thì búp măng.
Lãnh Giác không ra vẻ Quý phi với Bạch Thanh Tứ, y nhanh chóng sai người mời Bạch Thanh Tứ ngồi.
Bạch Thanh Tứ ngồi xuống ghế nhìn Lãnh Giác.
Lãnh Giác nhàn nhã hỏi han mấy câu khách sáo đại loại như đã quen với đồ ăn thức uống chưa? Chỗ ở có gì không vừa ý không? Rồi là sau này là người một nhà rồi, cần gì thì cứ tự nhiên nói.
Bạch Thanh Tứ cũng giả lả vâng dạ.
Lãnh Giác trò chuyện mấy câu với Bạch Thanh Tứ xong thì cho hắn về.
Bạch Thanh Tứ vừa ra ngoài đã thấy Bạch Linh Linh đang đứng ở cổng.
Bất chợt chạm mặt nhau, cả Bạch Linh Linh và Bạch Thanh Tứ đều có phần ngượng nghịu, cứ đứng đực ra đó.
Bạch Linh Linh hoàn hồn, lên tiếng trước: “Người là Quý nhân Sói tuyết mới vào cung à?”
Bạch Thanh Tứ gật đầu, hỏi: “Ngài là…”
Người hầu của Bạch Linh Linh đáp lời: “Đây là em trai của Vua Sói Tuyết, Bạch Tử đại nhân.”
“Bái kiến Bạch Tử đại nhân.” Bạch Thanh Tứ hành lễ.
Bạch Linh Linh liếc nhìn bức tường ngăn của cung Nghê Thường, sau đó lại liếc Bạch Thanh Tứ, hỏi: “Người đã gặp Dương quý phi chưa?”
Bạch Thanh Tứ đáp: “Đã gặp.”
“Trông Dương quý phi thế nào?”
“Há?” Bạch Thanh Tứ nhất thời không biết trả lời ra sao.
Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng bắt chước câu thoại trong mấy bộ phim cung đấu, “Tất nhiên là rất xuất sắc.”
Đúng là nói như không nói, Bạch Linh Linh nghĩ, nhưng Bạch Linh Linh cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời như nào nữa.
Không được sự cho phép của Quý phi hắn sẽ không được vào cung Nghê Thường, nên chỉ muốn nghe người khác nhắc về Lãnh Giác, là gì cũng được.
Lãnh Giác phớt lờ hắn.
Hắn không biết tại sao.
Là do cỏ chưa đủ tươi?
Hay do cá quá xấu?
Bạch Linh Linh không tài nào hiểu được, chỉ thấy chán chường ghê gớm.
Liễu Tiêu đi ngang qua trông thấy Bạch Linh Linh đang đứng thẫn thờ ngoài cổng, bèn quay sang nói nhỏ với Vua Sói Tuyết: “Tiểu Bạch Tự coi kìa, nhìn ổng giống chó thiệt.”
Vua Sói Tuyết ngoảnh sang thấy ngay Bạch Linh Linh đang đứng thờ thẫn bên kia: “Giống thật.”
Vua Sói Tuyết dắt tay Liễu Tiêu bước tới.
Bạch Linh Linh hệt hòn đá, đứng im không nhúc nhích.
Vua Sói Tuyết: “Đừng đứng ở đây nữa.”
Bạch Linh Linh quay lại bảo: “”Đây là khu vực công cộng, sao tôi không được đứng?”
“Đây là bên ngoài cung Nghê Thường.
Chú ngày nào cũng ở đây sẽ khiến người ta đàm tiếu.” Vua Sói Tuyết nói, “Trong cung có tin chú đang cưa chị dâu rồi đấy.”
Bạch Linh Linh không bận tâm đến những lời đàm tiếu, nhưng nghĩ rằng những lời đàm tiếu này có thể làm tổn thương Lãnh Giác thì im lặng rời đi.
Trông theo bóng lưng cô đơn của Bạch Linh Linh, Liễu Tiêu chợt thấy hơi thương, bèn bảo: “Nhìn ổng đáng thương quá.”
Vua Sói Tuyết đáp bé: “Đây là chuyện rất dễ xảy ra khi em thích một người.”
“Chuyện gì ạ?”
“Bị chặn ngoài cửa nên chỉ có thể lẳng lặng rời đi.”
Liễu Tiêu chợt nói: “Thế thì em quá là may mắn luôn.”
“Sao lại bảo thế?”
Liễu Tiêu cười toe: “Vì Tiểu Bạch Tự chưa bao giờ chặn em ngoài cửa á.”
Vua Sói Tuyết bỗng hỏi: “Thế nếu ta đóng cửa chặn em thì sao?”
Liễu Tiêu nghĩ ngợi, đáp: “Thì em sẽ không vào từ cửa nữa.”
Vua Sói Tuyết bật cười: “Tốt lắm, đó chính là điều ta muốn.”
Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết ngọt ngào tình cảm về Lang Sơn Tuyết điện tiếp tục “anh anh em em”.
Cáo Đỏ không thể không cắt ngang bọn họ: “Đại vương, cần ban nơi ở cho Quý nhân Sói tuyết đã ạ.”
Vua Sói Tuyết nói: “Khanh thấy nên cho hắn ở đâu thì được?”
Cáo Đỏ trả lời: “Nên ban cho Quý nhân một điện riêng ạ.”
Vua Sói Tuyết đáp: “Không phải khanh bảo tinh thần của hắn có vấn đề à? Để hắn ở một mình một điện sợ không ổn.
Hay đưa hắn đến cung Nghê Thường đi.
Bên đấy có Lãnh Giác trông nom, bổn vương cũng yên tâm hơn.”
“Vâng.”
“Sắp xếp một vài người đi theo nữa.” Vua Sói Tuyết dặn thêm.
“Vâng, Đại vương.” Cáo Đỏ đáp lời rồi đi truyền chỉ, bảo rằng Đại vương ban cho Quý nhân Sói tuyết ở cung Nghê Thường.
Sói tuyết dẫn người đến cung Nghê Thường, lại đến chào hỏi Lãnh Giác.
Lãnh Giác lại cùng hắn trò chuyện đôi câu rồi để Quý nhân Sói tuyết sống ở điện phụ cung Nghê Thường.
Vừa hàn huyên đôi câu với Quý nhân Sói tuyết xong thì đã thấy Liễu Tiêu chạy đến.
Liễu Tiêu xách theo hai giỏ cá giơ cho Lãnh Giác xem.
Lãnh Giác liếc mắt, hỏi: “Sao lại mang cá đến?”
Liễu Tiêu: “Bạch Linh Linh câu được đó, nuôi trong ao nhà ổng, bảo muốn tặng cậu cơ mà cậu không cần.”
Lãnh Giác nói: “Tớ không ăn cá.”
“Tớ biết mà, cậu ăn cỏ.” Liễu Tiêu bảo, “Nên tớ bảo Bạch Linh Linh tặng cậu cá trắm cỏ ấy.”
“…hể?” Lãnh Giác nhìn kỹ lại thấy đúng là cá trắm cỏ thật, “Bạch Linh Linh nghe lời cậu nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.” Liễu Tiêu tự hào, “vì tớ là bạn thân của cậu mà.”
Bạch Linh Linh đúng là bất lực đến nỗi mà cái lý do ngốc nghếch như “Lãnh Giác ăn cỏ nên chắc chắn sẽ thích cá trắm cỏ” cũng nghe lọt cho được.
Lãnh Giác đành phải sai thị nữ nhận lấy hai giỏ trắm cỏ.
Liễu Tiêu ngồi xuống trò chuyện đánh cờ với Lãnh Giác.
Từ lúc nhận hai giỏ cá trắm cỏ Lãnh Giác cứ thấy lòng dạ rộn rạo, liên tục đi nước cờ sai.
Liễu Tiêu vui vẻ reo lên: “A! Tớ thắng rồi!”
Lãnh Giác gật đầu: “Ừ, cậu thắng rồi.”
Liễu Tiêu cười nói: “Hồi sáng thì thắng Đại vương, giờ thắng cả cậu nữa.
Hí, có phải tớ thành Quán quân cờ vây trong cung rồi không?”
Lãnh Giác gật đầu: “Ừ, đúng đấy.”
Liễu Tiêu tay chống cằm, tự dưng với tay ra sau cổ sờ gáy.
Lãnh Giác hỏi liền: “Sao lại sờ gáy? Khó chịu đâu à?”
Liễu Tiêu lắc đầu đáp: “Tớ đang nghĩ, sao Đại vương lại không chịu cắn cả lâm hạnh tớ nhở?”
Lãnh Giác ngẩn ra: “Cậu nói vậy…”
“Lãnh Giác thông minh như thế chắc sẽ biết đúng không?” Liễu Tiêu mở to mắt nhìn Lãnh Giác bằng ánh mắt cầu giúp đỡ.
Lãnh Giác cũng thực muốn giúp Liễu Tiêu giải quyết những nghi ngờ, chỉ là loại chuyện này để mà nói…
Lãnh Giác vò đầu bứt tai: “Hay là do Đại vương quá chuyên tâm làm việc nên làm cơ thể tổn thương…”
“Hả?” Liễu Tiêu ngạc nhiên: “Chuyên tâm làm việc sao lại tổn thương thân thể được? Mà tổn thương thân thể thì liên quan gì đến lâm hạnh?”
Lãnh Giác đột nhiên chìa cái đuôi màu trắng của mình ra khỏi quần: “Cậu xem đây là gì?”
“Đuổi dê?[1]” Liễu Tiêu đáp.
Lãnh Giác rụt đuôi lại, nghiêm nghị nói: “Là cậu nói đấy, không phải tớ.”
[1] Từ đuôi dê là 羊尾, đồng âm với từ “bất lực” là 阳痿.
Nên ý Lãnh Giác là bảo Đại vương éo cửng được:))))))))))))))))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...