Bao Tử Sủng Vật Điếm


Lâm Hạ không thể thành công giúp đại bạch hổ đào lỗ tai, bởi vì sau một giấc ngủ dậy Cục Bột Trắng đã quên mất chuyện này, Lâm Hạ cũng bận lên cũng quên mất.

Buổi tối trở về nhà, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng nói về chuyện Tằng Đại tới cửa hàng thú cưng.

"Không cần lo lắng, rất nhanh thôi sẽ không nhìn thấy người này nữa." Đường Ân Lãng nở một nụ cười đầy nguy hiểm, hắn đã tìm được nhược điểm của chỗ dựa đằng sau Tằng Đại rồi, chẳng bao lâu nữa là có thể đem bọn họ tống vào tù.

"Làm cái gì?" Lâm Hạ sau lưng lạnh lẽo, còn tưởng rằng Đường Ân Lãng muốn làm chuyện phạm pháp gì đó trái pháp luật.

"Nghĩ đi đâu vậy, anh không phải loại người như vậy." Đường Ân Lãng bất đắc dĩ cười nói: "Tằng Đại cùng với chỗ dựa đằng sau hắn đều không phải loại người tuân thủ pháp luật gì hết, trong tay anh có đầy đủ chứng cứ cho bọn họ ăn đủ."
Tuy rằng tên có chứa từ thành thực, nhưng Tằng Đại lại là người một chút cũng không thành thật.

Con người Tằng Đại này không có bản lĩnh gì, nhưng nhờ vào một vị anh rể làm quan sống đến xuôi gió xuôi nước.

Bởi vì quan hệ của anh rể, rất nhiều ông chủ vì có thể được quyền nhận thầu quyền nên thông qua hắn để làm quen anh rể hắn, Tằng Đại cũng mượn cơ hội này mua một chức giám đốc công ty.

Anh em hai người họ không biết ăn chia được bao nhiêu rồi, chỉ là họ ẩn nấp làm việc cẩn thận, nên mới không có bị phát hiện.

Đường Ân Lãng dùng chút thủ đoạn tra ra được mấy chuyện này, đem chứng cứ giao cho hai vị đại lão Triệu Phượng Anh.

Ông bà là người đoan chính, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát.

Bọn họ không nghĩ tới còn có người dám ở Giang Thành nơi họ lấy làm tự hào làm ra loại hành động như vậy, liền dùng tốc độ sấm rền gió cuốn đem sự tình cấp tốc giải quyết.

Bác của Đường Ân Lãng càng hổ thẹn không thôi, ở dưới mí mắt của ông mà lại có loại chuyện như vậy phát sinh, nói ra thì ông cũng không có mặt mũi gặp người nữa.

Bác cả phát uy, tốc độ giải quyết càng nhanh.

Bầu trời Giang Thành thay đổi bất thường, cục diện thay đổi bất ngờ, ai cũng có thể gặp nguy cơ.

Tằng Đại cảm thấy gần đây hắn càng ngày càng xui xẻo, từ việc con Great Dane của hắn bị chó săn cắn bị thương, một việc lại một việc không hài lòng theo nhau mà đến.

Ngày đó sau khi hắn rời khỏi cửa hàng thú cưng Vật Ngữ, gọi taxi đến một cửa hàng thú cưng khác, tiêu tốn rất nhiều tiền, hắn trở về hỏi người khác mới biết được mình bị hố.

Tằng Đại bị chọc giận muốn điên luôn, từ trước đến nay chỉ có hắn hố người khác, làm gì chuyện người khác hố hắn.


Cái này cũng chưa tính là gì, hắn về đến nhà, vợ hắn sắc mặt xấu voi cùng quăng cho hắn một xếp ảnh.

Trên ảnh chụp là tiểu tình nhân cùng con riêng hắn nuôi bên ngoài, vợ hắn làm loạn nháo muốn ly hôn.

Tuy rằng hắn đối với vợ mình không có bao nhiêu cảm tình, nhưng cha vợ hắn lại có bối cảnh, anh rể không giúp được hắn thì còn có cha vợ có thể giúp hắn, cho nên Tằng Đại không muốn ly hôn.

Nhưng vợ hắn quyết tâm muốn ly hôn, Tằng Đại khuyên không được, đành đến nhà chị gái tránh nạn.

Chị hắn thương hắn nhất, khẳng định sẽ giúp hắn khuyên nhủ vợ.

Tằng Đại còn chưa tới nhà chị gái thì chị đã gọi điện thoại tới rồi, nói là anh rể bị mang đi điều tra, bảo hắn tìm cha vợ hắn giúp đỡ.

Tằng Đại chỉ cảm thấy mình giống như bị sét đánh, lỗ tai ong ong vang lên, một loại dự cảm bất thường càng ngày càng rõ ràng, giống như có một bàn tay gắt gao túm chặt trong lòng hắn, làm cho hắn thở không nổi.

Xong rồi! Trong lòng Tằng Đại kêu khổ không thôi, anh rể bị tra xét, vậy khẳng định liên lụy đến hắn.

Hắn ở công ty bên kia cũng không đúng đắn gì, nhưng có anh rể làm lá chắn hắn một chút đều không lo lắng.

Nhưng hiện giờ anh rể bị tra xét, hắn phải làm cái gì bây giờ!
Trong lúc Tằng Đại vắt hết óc nghĩ cách, nhìn xuống màn hình di động lại sáng, là điện thoại công ty.

Nhìn đến tên người liên hệ trên màn hình, sợi dây lí trí trong đầu hắn nháy mắt đứt gãy, đầu óc trống rỗng, cả người mơ mơ màng màng nhận cuộc điện thoại hắn sợ hãi nhất ——
"A lô?"
......!
Mấy ngày nay trời đầy mây, nhưng mãi vẫn chưa thấy mưa, nhiệt độ không khí oi bức đến mức tựa như bị giam ở trong lồng hấp.

Cục Bột Trắng một thân lông mao rất sợ nóng, mỗi ngày đều phải đi bể bơi bơi lội, Lâm Hạ bồi nhóc chơi đến độ muốn ói ra.

"Bảo bảo, hai ba phải đi họp chút, con cùng Thời Hoán cùng nhau chơi nhé?" Lâm Hạ nói với Cục Bột Trắng đang trong bể bơi.

Cục Bột Trắng tứ chi mở ra nằm ở trên phao bơi, tùy ý cho dòng nước phập phềnh vỗ vào người, trên trán nhóc đặt một cái khăn lông ướt.

Nghe thấy Lâm Hạ nói, nhóc uể oải trả lời lại: "Ngao ô......" An An biết rồi ạ......!
Lâm Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo Đường Ân Lãng đến trung tâm giao dịch của tiểu khu mở họp.


Cái chủ đề họp bàn lần này là về việc quản lý thú cưng trong tiểu khu, đã ấp ủ vài ngày, hôm nay mới mở họp thảo luận.

Khi mấy người Lâm Hạ đến, người dân trong tiểu khu mới đến hơn một nửa, mọi người tốp năm tốp ba nghị luận sôi nổi, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng tìm vị trí ngồi xuống xong liền nghe mọi người thảo luận.

"Cuộc họp này đáng ra phải được tổ chức từ lâu rồi mới phải, trung tâm giao dịch tiểu khu đúng là cao su quá thể." Một phu nhân cùng vị ngồi bên cạnh bà nói.

"Bà chắc không biết đi, nếu không phải có một vị biên tập viên toàn soạn nói ra, trung tâm giao dịch tiểu khu không biết còn muốn kéo dài bao lâu nữa!" Một vị phụ nhân khác căm giận mà nói.

Hoá ra việc con Great Dane đi khiêu khích một con chó săn, chủ nhân con chó săn là một vị biên tập viên có chức cao trong toàn soạn báo Giang Thành.

Cho cưng nhà mình bị bắt nạt, biên tập viên nọ tự nhiên không thể để yên.

Nhưng Tằng Đại không chịu xin lỗi, biên tập viên đành phải đi tìm sàn giao dịch tiểu khu, nhưng họ ngại với bối cảnh sau lưng Tằng Đại nên không dám làm to chuyện ra.

Không chiếm được câu trả lời hợp lý, biên tập viên đem chuyện này đưa lên báo, vật nuôi liên quan đến an toàn cộng đồng, hơn nữa khắp nơi Hoa Quốc thường thường xuất hiện loại tình huống này.
Tin vừa đưa ra, dân chúng Giang Thành cùng chính phủ đều thực chú ý cái này, lúc này dù sàn giao dịch có quẫn bách cũng chỉ có thể ra tay.

"Cho nên phải nói, chỉ cần có người chịu xuất đầu, sự tình không phải sẽ có kết sao!" Phụ nhân đắc ý cười cười.

Một vị phụ nhân không tán đồng liếc mắt nhìn bà một cái, sâu kín nói: "Nói thì nhẹ nhàng nhỉ, ai nguyện ý mở đầu đây, sao bà không tiên phong đi, hình như bà lâu lắm không dám dắt chó đi dạo rồi ha?"
......!
Đường Ân Lãng khẽ lắc đầu, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh.

Tằng Đại cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, Tằng Đại chuyển đến tiểu khu Lục La, là bởi vì tiểu khu hắn từng ở không thể sống nổi được nữa.

Dân cư tại tiểu khu kia đồng lòng hợp lực đệ đơn khiếu nại Tằng Đại, Tằng Đại đành phải rời khỏi tiểu khu đó.

Chẳng qua mọi người luôn sợ hãi sự việc mình không biết, không dám đi tiên phong, thích tránh ở phía sau người khác hưởng thụ chỗ tốt.

Tựa như lúc này đây, nếu không có vị biên tập viên kia ra tay, những người không dám dắt thú cưng đi dạo này còn không biết muốn trốn đến khi nào.

Có lẽ sẽ trốn đến khi không chịu nổi nữa, hoặc là khi thú cưng của mình bị thương tổn, mới có thể nhảy ra bảo vệ ích lợi của mình.


Bất quá cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, thế giới rộng lớn vô ngần, lòng người phức tạp khó dò, luôn có người tốt người xấu, nhưng người tốt vẫn chiếm đa số.

"Tới đủ rồi." Lâm Hạ dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào người Đường Ân Lãng đang phát ngốc.

Thời gian cũng không còn sớm, người tới đông đủ, hội nghị phải bắt đầu rồi.

"Tằng Đại không có sao?" Lâm Hạ nhìn chung quanh một vòng, anh không nhìn thấy Tằng Đại đâu.

"Hắn đã bị bắt." Đường Ân Lãng nhàn nhạt mà nói.

"Nhanh như vậy?" Đường Ân Lãng có cùng Lâm Hạ nói qua, nhưng Lâm Hạ không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

"Khụ khụ!" Người chủ trì hội nghị khẽ hắng giọng, giơ tay ý bảo mọi người đình chỉ nghị luận bảo trì an tĩnh.

"Các vị nghiệp chủ tôn kính, chào mọi người! Tôi là......"
Hội nghị lần này mục tiêu là nghiệp chủ cùng trung tâm giao dịch cùng nhau thảo luận chế định quản lý quy phạm của thú cưng trong tiểu khu, bởi vì Tằng Đại cùng chó của hắn đem tiểu khu quậy đến chó mèo bất an, vấn đề quản lý thú cưng của tiểu khu không thể không khiến coi trọng được, trước kia cái này có lỗ hổng, tiêu chuẩn quy tắc quản lý thú cưng không rõ được yêu cầu sửa lại.

Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, trải qua sự bàn bạc thống nhất giữa nghiệp chủ cùng trung tâm giao dịch tiểu khu, quy tắc quản lý mới về vấn đề thú cưng của tiểu khu về cơ bản đã hoàn thành.

Ví dụ như dắt chó mèo muốn đi dạo phải tuân thủ quy định, dưới tình huống nào trách nhiệm do ai gánh vác, phương thức xử phạt là cái gì......!Mọi người đối với mấy quy tắc này ý kiến vẫn tương đối nhất trí.

"Rốt cuộc có thể yên tâm dắt thú cưng đi dạo rồi!" Sau khi tan họp, có vị lão nhân duỗi duỗi người nói, trên mặt ông tràn đầy tươi cười.

"Yên tâm đi, con Great Dane đó cũng đi rồi, có gì không yên tâm chứ!"
"Đi rồi? Ông làm sao mà biết được, sẽ không gạt tôi đó chứ?"
"A! Tôi sao có thể lừa ông, nhà tôi không phải ở cách vách nhà đó sao! Hôm nay tôi thấy bọn họ chuyển nhà, chó cũng mang đi......"
Cái này Lâm Hạ cũng biết, hôm nay Lâm Hạ trở về, thấy một nữ nhân mang theo Great Dane rời khỏi tiểu khu.

Lâm Hạ cùng nữ nhân còn nhìn đối phương, nữ nhân nhìn anh một cái sau đó rẩ mau dời tầm mắt đi.

.

Truyện Sắc
Lâm Hạ thấy được con Great Dane phía sau cô, chính là con chó của Tằng Đại.

Great Dane thực ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, chắc cô là người nhà của Tằng Đại.

Tựa hồ như trần ai lạc định, Tằng Đại cùng anh rể hắn bị bắt, không có mười năm tám năm thì ra không được.

Vợ của Tằng Đại cùng hắn ly hôn, con Great Dane để cô nuôi, cô mang theo chó dọn ra khỏi tiểu khu.


Chế định mới về thú cưng của tiểu khu cũng bắt đầu phát huy tác dụng, tiểu khu Lục La lại khôi phục sự yên bình vui vẻ như dĩ vãng.

Nhưng những chuyện này đều là sau đó, sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng còn phải về nhà nấu cơm.

Bất quá trước khi nấu cơm, bọn họ phải đi tìm Cục Bột Trắng.

Chờ bọn họ trở lại bể bơi tiểu biệt thự, cửa lớn tiểu biệt thự khóa lại, chắc hẳn Liễu Thời Hoán cùng Cục Bột Trắng không có ở nhà.

Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng trở lại cách vách, Liễu Thời Hoán đã đem canh nấu xong.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nấu canh, không có kinh nghiệm gì, nên hắn cứ nhìn chằm chằm toàn bộ hành trình nấu nướng, sợ không chú ý một chút liền xảy ra chuyện gì.

"Có phải rất kỳ quái hay không?" Liễu Thời Hoán rõ ràng đối với trù nghệ của mình không yên tâm.

"Các bước cùng phân lượng đều đúng rồi đi, đúng rồi thì không có vấn đề gì." Lâm Hạ đem các bước nấu canh cùng phân lượng đều nói hết cho Liễu Thời Hoán.

"Đều đúng rồi, em dựa theo tờ giấy hướng dẫn làm theo, An An còn cùng em cùng nhau làm đó." Liễu Thời Hoán vừa nói đến Cục Bột Trắng, mới phát hiện Cục Bột Trắng không ở trong phòng bếp.

"An An đâu, đi đâu rồi?"
Cục Bột Trắng không thể luôn ngâm mình ở trong nước, cho nên Lâm Hạ đi khoảng một giờ, Liễu Thời Hoán đem Cục Bột Trắng vô cùng lưu luyến với nước vớt ra, mang Cục Bột Trắng trở về tắm rửa.

Tắm rửa xong thì một hồ một hổ cùng nhau nấu canh, nguyên liệu nấu canh Lâm Hạ đã chuẩn bị tốt, Liễu Thời Hoán dựa theo tờ giấy ghi chú Lâm Hạ ghi lại cứ thế làm theo, Cục Bột Trắng ở một bên "Giám sát" hắn.

Trước khi nồi canh sôi trào, Liễu Thời Hoán còn cùng Cục Bột Trắng chơi.

Sau khi nước sôi, Liễu Thời Hoán đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở nồi canh, không chú ý Cục Bột Trắng đã đi đâu.

"Có phải đi ngủ rồi hay không?" Hôm nay Cục Bột Trắng không có ngủ trưa, có thể là mệt nhọc chạy đi ngủ rồi.

"Có khả năng vậy." Đường Ân Lãng tán đồng gật đầu.

"Em đi xem." Lâm Hạ nói xong, đi ra ngoài sô pha tìm Cục Bột Trắng.

Chỗ ngủ của Cục Bột Trắng không phải ở sô pha chính là ở phòng ngủ, thật dễ dàng để tìm.

Nhưng lần này Lâm Hạ nghĩ sai rồi, Cục Bột Trắng không có ở trên sô pha ngủ, Lâm Hạ lên phòng ngủ tầng hai tìm hổ con nhà mình, cũng không có tìm được Cục Bột Trắng.

——
1/11/2020.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận