Tối đến, sau khi Bảo Trâm tống cổ được Trí Bảo về nhà. Cô an tâm thoải mái mà nằm ngủ. Phòng nhỏ vẫn ấm cúng hơn, cô cũng không nghi ngờ là tại sao hôm nay Trí Bảo dễ dàng ra về như vậy. Bình thường hắn rất mè nheo a! Cô nghĩ chắc hắn cũng có việc gì đó nên mới không lỳ như mọi hôm.
Nhưng mà đến nửa đêm, cô lại bị đánh thức bởi cả người như bị ai đó hôn hôn và vuốt ve rất khó chịu. Cô mở bừng mắt, dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngủ, cô thấy có cả ba người đang ôm cô hôn hôn vuốt vuốt. Đó không ai khác là Trí Bảo, Chương Dương và Ngọc Hải. Cô kêu lên.
- Á... ba người làm gì vậy hả? Tại sao có thể vào được nhà tôi?
Trí Bảo cười nói.
- Vợ yêu à! Chúng tôi biết em sợ ma nên đến ngủ cùng em a! Còn vào bằng cách nào thì em không cần biết. Dù em có khóa 10 lớp cửa chúng tôi vẫn có thể vào được!
Cô tức giận quát.
- Vậy sao các người không đi cướp ngân hàng luôn đi. Vào đây làm gì?
Chương Dương vuốt khuông mặt của cô dịu dàng nói.
- Có cướp mười ngân hàng cũng không bằng cướp được vợ yêu đâu.
Ngọc Hải cũng nói.
- Vợ yêu còn quý hơn tất cả tiền bạc trên thế gian này!
Sau đó thì hôn vào má cô một cái. Bảo Trâm hoảng sợ hô.
- Vậy...các người...định...định làm gì?
Cả ba người nhướng mày nhìn nhau, cười mỉm. Chương Dương lại dịu dàng nói.
- Chúng ta chỉ muốn ngủ với vợ yêu thôi a! Ba mẹ đi hưởng tuần trăng mật rồi. Chúng ta cũng phải cùng hưởng sự hạnh phúc đó chứ!
Ngọc Hải cũng nói.
- Lần trước em say rượu không thể cảm giác được sự phục vụ chu đáo của bọn anh. Nên hôm nay, bọn anh muốn cho em cảm nhận được rỏ ràng a!
Trí Bảo hôn vào chân cô âu yếm nói.
- Em yên tâm, bọn anh sẽ rất dịu dàng, sẽ không làm em đau...
Khỏi hỏi cũng biết họ muốn làm gì rồi. Bảo Trâm kêu lên.
- Không được! Các người không...ưm...ưm...
Chưa nói xong thì môi đã bị Chương Dương hôn lên. Vành tai thì Ngọc Hải hôn, ngực thì là Trí Bảo. Cả ba cũng đều trút sạch quần áo của cô và cả họ luôn rồi. Đúng như lời họ nói, họ rất dịu dàng, không làm cô bị đau. Còn khiến cô dục tiên dục tử mấy lần. Nhưng mà...nhưng mà cả ba tên cứ luân phiên tra tấn cô suốt đêm, dù cô có luyện võ, sức chịu đựng dẻo dai nhưng cũng phải mệt a. Cô chỉ có một, còn họ tới ba người lận. "Hu hu...làm ơn dừng lại đi..."
Sáng ra, Bảo Trâm đúng là không thể dậy nổi, nằm ngủ như con mèo chết. Ngược lại ba người Trí Bảo, Chương Dương và Ngọc Hải thì tinh thần vô cùng sảng khoái. Thân thể của cô đúng là quá tuyệt vời, đã ăn rồi thì nhớ mãi không quên. Họ cũng hơi hối hận khi khiến cô mệt như vậy. Nhưng vì muốn sớm cưới được vợ, phải chịu thôi. Ai bảo cô cứ muốn trốn tránh họ làm gì. Chỉ cần cô mang thai rồi thì sẽ không thể trốn nữa.
Chương Dương và Ngọc Hải mỗi người tặng cô một nụ hôn vào má trước khi đi làm. Trí Bảo thì ở nhà canh chừng, không cho cô khi thức dậy sẽ tìm cách đi mua thuốc ngừa thai. Kế hoạch này họ đã sắp xếp rất lâu rồi. Nay mới có cơ hội thực hiện, này một phần cũng phải cảm ơn cha vợ, đã đưa mẹ vợ đi hưởng tuần trăng mật đúng lúc a.
Sau khi Chương Dương và Ngọc Hải đi khỏi. Trí Bảo đóng cửa lại, ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra giải quyết cái gì đó. Xong rồi, cậu ta mới lên lầu xem Bảo Trâm. Nhìn cô say ngủ, bình yên hắn không khỏi vui vẽ trong lòng. Mùi hương hoa cúc nhàn nhạt lan tỏa trong phòng, khiến hắn vô cùng sảng khoái. Hắn rón rén leo lên giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng âu yếm.
Bảo Trâm chợt mở mắt ngơ ngát nhìn hắn. Trí Bảo mỉm cười dịu dàng hỏi.
- Dậy rồi sao vợ yêu?
Nhớ lại chuyện tối qua, Bảo Trâm bèn tức giận quay mặt qua không thèm nhìn hắn. Trí Bảo tươi cười kéo chăn ra bế cô vào phòng tắm. Cô kêu lên.
- Á... anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống...
Hắn cười nói.
- Vợ không đi nổi thì để chồng bế cho nhé! Nào vào phòng tắm nào?
Thế là hắn nhanh chân bế cô ra khỏi phòng đi vào phòng tắm. Bảo Trâm la lên.
- Này này bỏ tôi xuống...tôi tự đi được mà... á...anh ra ngoài đi a... tôi tự tắm được rồi... bỏ ra anh làm gì vậy?... a...ưm...ưm...a...
Con cừu nào đó lại bị con sói già ăn sạch sẽ.
Khi xuống dưới nhà, hắn cũng đã chuẩn bị đồ ăn cho cô. Hắn ân cần đút cho cô từng miếng thức ăn. Bảo Trâm không chịu hắn bèn bỏ vào miệng hắn nhai và đút cho cô. Cứ vậy, mà Bảo Trâm đã bị hắn đút hết thức ăn trên bàn như thế.
Đến trưa, cô canh lúc hắn đi tolet len lén mở cửa ra ngoài định đi mua thuốc ngừa thai. Nhưng quái là chìa khóa lại không mở được ổ khóa cửa. "Không lẽ không phải chìa này?" Đang loay hoay mở ổ khóa cửa thì Trí Bảo ở sau lưng cô lên tiếng.
- Em định đi đâu thế hả? Để anh đưa em đi!
Cô giật nẩy mình, vội cười hà hà nói.
- À..không cần...tôi chỉ ra đầu đường mua chút đồ thôi. Mà sao ổ khóa cửa không mở được thế nhỉ?
Trí Bảo mỉm cười, đưa chùm chìa khóa hắn cầm trên tay ra trước mặt cô nói.
- Em lấy lộn sâu chìa khóa rồi. Đây mới đúng này!
Cô vui mừng đưa tay định lấy sâu chìa khóa trên tay hắn, thì hắn lại dơ lên cao khiến cô với không tới. Hắn ôm cô vào lòng nói nhỏ bên tai.
- Cần mua gì? Anh sẽ đi mua giúp em...
Cô đẩy đẩy hắn ra nói.
- Không cần...đồ...đồ...của con gái...tự tôi đi mua là được...
Hắn thừa biết cô là muốn đi mua gì rồi, bèn nheo mắt nói.
- Em lại nói dối rồi! Em muốn mua thuốc ngừa thai chứ gì?
Cô trừng mắt hắn, hiển nhiên nói.
- Đúng đó! Tôi muốn mua thuốc ngừa thai. Anh cản được à?
Trí Bảo lắc đầu.
- Xem ra đêm qua bọn anh vẫn chưa phục vụ em chu đáo... vậy để anh bù nhé!
Vừa dứt lời hắn đã ép sát cô vào tường hôn lên môi, khóa chặt cô trong lòng không cho cô cử động. Tay lòn vào quần áo mà vuốt ve những điểm mẩn cảm trên người cô. Một lúc sau, cả người cô đều mềm nhũn ra. Hắn lại ôm cô đến sô pha mà vận động. Cô đúng là bị hắn hành cho cả ngày mệt chết rồi. Không đi nổi luôn. "Sao thể lực hắn lại tốt thế không biết! Hu hu..."
Chiều đến, cả hai người Chương Dương và Ngọc Hải cũng đã về. Ăn tối xong, cả ba lại tiếp tục hành hạ cô nữa. Họ như lời đã nói là phải trói cô ba ngày ba đêm trên giường, phải khiến cô mang thai. Bảo Trâm khóc không ra nước mắt. "Họ đều là ác ma...ác ma! Mình muốn trốn khỏi họ..."
Đến khi ba mẹ cô về, Bảo Trâm mới thoát được sự tra tấn hàng đêm của họ. Nhưng dù cô có dọn về ở với ba mẹ mình cũng vẫn bị tên Trí Bảo quấn quít không buông. Đêm nằm trong căn phòng rộng lớn, cô cũng còn khá sợ hãi. Cũng không thể ngủ chung với mẹ hoài được. Mẹ cũng sắp có em bé rồi. Chợt có một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng. Bảo Trâm giật mình nhìn lại thì thấy Trí Bảo, không biết từ lúc nào vào được đây còn leo lên giường ôm cô mà cô không hề hay biết.
Đúng là học trò của võ sư Câm có khác. Đi không thấy người nhìn không thấy bóng, vô tung vô ảnh a. "Mà khoan đã! Vô Ảnh..." Có lẽ người khác không biết Vô Ảnh nhưng Bảo Trâm thì biết a. Kiếp trước, cô đã có dịp hạnh ngộ một lần.
Năm nghỉ hè để lên lớp 10, trong lần đi chơi về tối. Cô bị mắc mưa phải trú ở một quán ăn đến tận khuya tạnh mưa mới về. Ban đêm 11, 12 giờ khuya bởi vì trời mưa nên đường rất vắng. Lúc đó cô cũng chưa đi học võ nên rất sợ. Chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi chạy nhanh về nhà, trong lòng thì cầu trời khẩn phật đừng có gặp chuyện gì.
Nhưng đến một đoạn đường vắng, đèn đường lại bị cúp. Chợt cô thấy một nhóm người gồm mười mấy tên, trên tay đều cầm mã tấu. Đang vây quanh một người toàn thân trên dưới đều màu đen, đội mũ đen, mang mặt nạ đen che khuất khuông mặt chỉ chừa lại đôi mắt. Ngay cả bàn tay cũng mang bao tay dày màu đen nốt.
Một người trong số mười mấy tên lên tiếng nói.
- Vô Ảnh! Hôm nay bọn tao phải lột mặt nạ mày xuống, xem là thần thánh phương nào mà làm nhiều băng nhóm nể sợ như vậy. Tao không tin mày là vô địch thiên hạ đâu.
Người áo đen được gọi là Vô Ảnh không lên tiếng, mà chỉ dùng tay chỉ về phía người vừa rồi lên tiếng. Sau đó ngoắc ngoắc như khiêu khích. Ý bảo, "Có ngon nhào vô!" Cả đám người tức giận, đồng loạt dơ mã tấu chém về phía người áo đen. Người áo đen lập tức tung ngưới lên không trung, lộn nhào phản kích lại mười mấy người đó.
Bảo Trâm ngồi nép sát vào một góc khuất, dùng tay bịt miệng mũi lại. Cố gắng không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Đây chắc là băng nhóm giang hồ thanh toán nhau rồi, cô rất sợ hãi cầu trời phù hộ cho họ không phát hiện ra cô. Nhưng cô có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đánh nhau.
Thấy người áo đen tuy chỉ có một mình, lại dùng tay không nhưng lại có thể đánh bại bọn người cầm mã tấu một cách dễ dàng. Họ thậm chí không thể đụng vào một góc áo của người áo đen. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một trận đánh ngoạn mục như vậy, không khác phim ảnh là mấy. Người áo đen thật là giỏi, cô cũng muốn có võ công nữa. Vậy là cô quyết tâm ngày hôm sau phải đi học võ. Không làm anh hùng được cũng có thể phòng thân không dễ dàng bị người khác ức hiếp. Trong lòng cô đã ngầm thần tượng vị Vô Ảnh đó rồi.
Chợt có một tên bị đá bay về phía cô, cô vội vàng nín thở. Nhưng khi người đó lòm còm bò dậy, nhìn sang thấy cô thì lập tức nở nụ cười đáng sợ định đưa tay túm lấy cô. Cô hoảng sợ vội la lên, thì bất chợt có một bàn tay chụp lấy tay hắn bẻ ngược ra sau. Thân ảnh người áo đen kêu Vô Ảnh cũng đã che chắn trước mặt cô. Bổng nhiên, có một tên khác cầm mã tấu chém vào Vô Ảnh. Cô vội la lên.
- Cẩn thận...
Vô Ảnh vội đưa cánh tay lên đỡ nhát chém. Sau đó, đá bay lên vừa chém đồng thời ném tên vừa rồi định bắt Bảo Trâm vào toàn bộ nhóm người. Cầm một cây mã tấu tiến về phía họ, toàn thân nổi lên sát khí đầy trời. Ngay cả Bảo Trâm là người lúc đó không biết võ cũng có thể cảm nhận được khí lạnh thấu xương toát ra từ Vô Ảnh. Cô cũng sợ hãi co rúm người lại.
Mười mấy tên đó như cảm thấy hung thần ác sát đang đến lấy mạng họ, vội vàng quỳ xuống xin tha rồi ba dò bốn cẳng chạy mất biệt. Vô Ảnh ném thanh mã tấu trên tay, đi lại gần cô dơ một bàn tay ra. Ý bảo cô đừng sợ, Bảo Trâm theo bản năng nắm lấy tay hắn để hắn kéo cô đứng dậy. Cả người cô vẫn còn đang run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...