Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát


  Trí Bảo thấy biểu hiện kỳ lạ của cô cũng không nói gì. Hôm nay, hắn rất lạ, im lặng một cách đáng sợ. Hắn dẫn cô vào nhà, nói với quản gia.

  - Đây là bạn tôi. Chú cho người dọn cơm mang lên phòng tôi luôn. Tôi và cô ấy sẽ ăn ở đó.

  Quản gia cuối đầu.

  - Dạ! Cậu Bảo!

  Rồi đi ra sau, hắn dắt Bảo Trâm lên lầu mở cửa vào phòng hắn. Căn phòng vô cùng rộng lớn. Có sôpha sang trọng, giường ngủ lịch thiệp và một bàn ăn kiểu Nhật. Nhưng những điều này lại làm cô hơi sợ hãi, vì đằng sau những vẽ sang trọng này chính là những nỗi sĩ nhục mà cô phải chịu đựng. Phải chăng hắn đưa cô đến đây lại là để cho cô thấy rõ giữa cô và hắn là hai tầng lớp khác nhau như thế nào? Nhưng cô cũng đã biết rõ rồi mà! Hắn đâu cần phải làm vậy đâu?

  Bảo Trâm cứ đứng đó, ôm chặt chiếc cặp mình, giống như giờ phúc này chỉ có nó mới có thể che chở cho cô được vậy. Đột nhiên, hắn từ phía sau ôm chầm lấy cô dịu dàng nói.

  - Em lạnh à? Vì sao run như vậy? Anh mở máy lạnh rất nhỏ mà?

  Bảo Trâm giật mình lắc đầu.

  - Không... tôi... không lạnh! Anh... anh mau bỏ ra!

  Hắn lắc đầu thở dài nói.

  - Anh đáng sợ vậy sao?

  Từ lúc vào nhà, hắn đã thấy biểu hiện cô lạ lùng rồi. Cô không kinh ngạc cũng không hỏi hắn đây là nơi nào. Mà chỉ có sợ hãi, cứ ôm chầm lấy chiếc cặp của mình không buông. Tại sao cô lại sợ hãi chứ? Cô chưa đến đây bao giờ mà? Nơi này lại có điều gì khiến cô sợ? Thấy cô vẫn không đáp lời, hắn bèn đưa cô đến ghế sôpha ngồi xuống, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra lấy chiếc cặp để sang một bên. Lúc đầu, cô vội giật lại ôm khư khư, nhưng đột nhiên cô cảm thấy  điều gì đó không ổn nên buông ra.


  Nắm hai tay lai với nhau, chống lên đầu gối suy nghĩ. "Tại sao mình lại có biểu hiện như một người tâm thần vậy chứ? Thật không tốt tí nào. Sang trọng, quyền quý có gì đáng sợ? Mình đã không phải là Bảo Trâm của kiếp trước, ham mê những thứ đó để bị người ta sĩ nhục nữa. Mình đã sống lại, là một Bảo Trâm hoàn toàn mới, biết dựa vào đôi tay mình để tạo nên tất cả. Mình cần gì phải sợ những thứ có thể dùng tiền mua được này. Chỉ cần sau này mình cố gắng nổ lực, thì còn sợ gì mà không dám đối mặt với những kẻ cao sang quyền quý này. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Đời còn dài đâu biết ai sẽ hơn ai ?".

  Chợt cô nghe bên tai tiếng gọi.

  - Bảo Trâm... Bảo Trâm...

  Cô hoàn hồn nhìn lại thì thấy Trí Bảo đang lo lắng nhìn cô. Cô ngạc nhiên hỏi.

  - Có chuyện gì à?

  Hắn thở phào nhẹ nhõm, nói.

  - Vừa nãy em làm gì mà thất thần vậy? Anh gọi mãi cũng không thấy trả lời.

  Cô bèn nói.

  - À... chỉ nghĩ chút chuyện thôi. Mà anh bảo tôi đi ăn trưa với anh. Vậy cơm đâu?

  Hắn cười cười dẫn cô đến bàn ăn. Trên bàn đã bày đầy đủ thức ăn rồi. Cô giật giật khóe miệng. "Hóa ra nãy giờ mình mất hồn lâu vậy à? Người ta đem thức ăn lên cũng không hay!"

  Hai người ngồi xuống, Trí Bảo gắp cho cô rất nhiều thức ăn bỏ vào chén cho cô. Cô cũng không từ chối, tự nhiên mà ăn. Khi đã ăn xong, có người tự lên dọn xuống. Bảo Trâm cũng lấy bàn chải đánh răng của mình bỏ sẵn trong cặp vào phòng vệ sinh đánh răng. Hắn cũng vào theo, cô cũng mặc kệ, phòng vệ sinh rộng mà. Tolet, phòng tắm, bồn rửa mặt đều riêng biệt. Không lo không có chổ cho hai người.

  Bảo Trâm đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, lấy khăn mặt của mình lau. Ngửi thử, "Trời ạ! Vẫn còn mùi thơm đây này! Chắc chắn trăm phần trăm là mồ hôi của mình rồi. Má ơi! Sao lại như vậy chứ? Không biết mình có bị bệnh gì không đây? Nhưng mới khám sức khỏe tuần rồi mà? Đâu có bị gì đâu? Không được! Hôm nào phải đi bệnh viện khám kỹ hơn mới được!"


  Thấy Bảo Trâm lại cầm chiếc khăn nhìn thất thần, Trí Bảo đi lại, vừa giật lấy chiếc khăn thì cô đã vội giật lại, nhanh chóng nhét ngay vào cặp. Hành động đó, khiến Trí Bảo nhíu mày nghĩ "Cái khăn có vấn đề gì mà Bảo Trâm vội vã dấu đi như vậy? Chẳng lẽ..." Hắn chợt nghĩ tới cuộc trò chuyện của con Trinh và con Lan, liền nghĩ tới chắc chắn nó có liên quan đến người đàn ông đó.

  Hắn nổi giận đùng đùng, giật lấy chiếc cặp cô mở ra lấy chiếc khăn. Bảo Trâm la lên vội nhào lại cản hắn.

  - Anh làm gì vậy? Đồ cá nhân của tôi anh không được phép động vào!

  Hắn giữ chặt cô lại bằng một tay, tay kia đã tìm thấy chiếc khăn, lấy ra xem xét. Bảo Trâm hoảng sợ hô.

  - Anh lấy khăn của tôi để làm gì? "Nếu hắn biết mồ hôi mình có mùi hoa cúc thì mình sẽ phải làm sao đây? Ơ...mà hắn biết thì có sao nhỉ? Không chừng hắn sẽ xem mình là quái vật mà buông tha mình! Nhưng mà... nếu vậy thì hắn sẽ đi nói cho toàn bộ trường biết. Lúc đó...thì đúng là mình tiêu đời!"

  Thấy biểu hiện sợ hãi của cô thì hắn càng khẳng định. Nhưng hắn nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì lạ, chỉ trắng tinh và trắng tinh. Chợt hắn nghe thoang thoảng mùi hương nhạt nhạt đâu đó, liền đưa khăn lên ngửi thử. Bảo Trâm cảm thấy như là mấy ông trời đang sập xuống đè lên người cô. "Thôi xong!"

  Trí Bảo ngửi vào chiếc khăn lại nhíu mày suy nghĩ gì. Sau đó lại kề sát vào người cô ngửi thử. Tiếp theo lại nắm tà áo dài của cô lên ngửi. "Đây mới là mùi nước xả!" Rồi kéo đuôi tóc cô ra ngửi. "Đây mới là mùi dầu gội!" Rồi lại ngửi lên đỉnh đầu cô. "Đúng là mùi này! Chẳng lẽ..." Hắn chăm chú nhìn cô. Bảo Trâm nãy giờ bị hóa đá đứng tại chổ rồi. Thấy hắn nhìn cô trân trân, cô mới cứng ngắt nói.

  - Nhìn gì mà nhìn lạ lắm sao? Mồ hôi tôi có mùi bông cúc đó, thì thế nào?

  Trí Bảo càng kinh ngạc hơn, trừng to mắt.

  - Bảo Trâm! Em nói là mùi mồ hôi?

  Cô ngạc nhiên hỏi.


  - Nãy giờ anh ngửi khắp người tôi không lẽ không biết?

  Hắn cười nói.

  - Anh tưởng em biết cách chiết xuất tinh dầu hoa cúc, sau đó thoa lên cơ thể chứ?

  Bảo Trâm chợt bừng tĩnh. "Tinh dầu...tinh dầu. Tại sao mình không nghĩ ra? Trời ạ! Vậy là mình không đánh mà tự khai rồi. Hu hu". Cô tự đánh vào mặt mình cho chừa cái tội ngu.

  Thấy biểu hiện ngẩn ngơ của cô, Trí Bảo thấy vô cùng đáng yêu. Vội ôm lấy cô hôn lên môi, Bảo Trâm đẩy hắn ra nhưng không được. "Đáng ghét! Lần nào cũng chiếm tiện nghi của mình". Hôn một lúc, hắn mới bỏ môi cô ra, khàn khàn nói.

  - Bảo Trâm! Em thật đáng yêu!

  Rồi đè cô xuống sôpha mà hôn lên cổ, ngửi từng hương thơm trên người cô. Cô hô lên,

  - Trí Bảo! Anh đừng như vậy. Buông tôi ra! Ặc ặc...

  Hắn vùi đầu vào cổ cô sắp nghẹt thở rồi. Sau đó, hắn kéo cô ngồi dậy đặt cô lên đùi hắn ôm vào lòng. Thủ thỉ bên tai cô.

  - Bảo Trâm! Mỗi lần tiếp xúc với em, là mỗi lần cơ thể em cho anh sự kích thích không thể cưỡng lại được. Em bảo anh làm sao buông em ra được đây? Anh không buông đâu. Vĩnh viễn không buông. Anh không đợi được nữa, anh muốn em phải là của anh ngay bây giờ.

  Bảo Trâm sợ hãi hô.

  - Không được! Anh đừng làm bậy chúng ta đều còn rất nhỏ, chưa có chững chạc, đứng đắn. Không nên làm những chuyện của người lớn đâu.

  Nghe đến từ chững chạc, người lớn. Hắn cười khẩy nói.

  - Em thích người chững chạc lớn tuổi ư? Chê anh nhỏ tuổi? Nên em sẵn sàng tự nguyện đi ăn kem với người lớn tuổi, đứng đắn mà luôn từ chối anh phải không?


  Cô ngạc nhiên, khó hiểu.

  - Ăn kem, lớn tuổi?

  Hắn lại nói.

  - Em còn giả vờ nữa ư? Cả lớp đồn ầm lên rồi kìa! Hôm qua em cùng Ngọc Ngân và một người đàn ông nữa vào quán kem, hai người còn nói chuyện rất say sưa. Hắn còn tha thiết nhìn em, khiến em ngượng ngùng nữa. Đừng nói anh là không có chuyện đó nhé?

  Cô chợt hiểu ra, "thì ra hôm qua có bạn học cùng lớp cũng ăn kem trong đó, tình cờ thấy rồi đồn bậy đây mà. Mình thì không sao? Nhưng không thể để anh Dương bị hắn hiểu lầm được!" Cô bèn nói.

  - Đó là anh Chương Dương. Hôm qua tôi và Ngọc Ngân đi nhà sách tình cờ gặp anh ấy, nên anh ấy rủ đi ăn kem, có gì sai? Tôi đi ăn kem với một người anh của bạn trai cũng cho là nói chuyện say sưa, tha thiết nhìn nhau, ngượng ngùng e lệ à? Vậy không biết sau này lỡ tôi đi ăn kem với ba anh không biết sẽ đồn thành dạng gì đây? Chắc là nói tôi già không bỏ, nhỏ không tha quá!

  Nghe cô nói anh của bạn trai thì Trí Bảo cảm thấy lòng như nở hoa, bao tức giận đều tiêu tan hết. Hắn cười nói.

  - Em yêu! Vậy em đã thừa nhận anh là bạn trai em nha! Anh của bạn trai cũng là anh của em mà phải không? Hai người gặp nhau là chuyện bình thường không sao cả. Sau này anh cũng sẽ không tin vào mấy tin đồn nhảm nhí nữa. Em là bạn gái, là người yêu, cũng là vợ là mẹ tương lai của con anh. Anh phải tin tưởng em chứ? Chụt chụt...

  Hắn hôn liên tục vào má cô, khiến cô la lên.

  - Á á... anh mau dừng lại. Ai là vợ là mẹ của con anh chứ. Oái... dừng lại! Nhột quá đi! Đừng mà...ưm...

  Cô nàng nào đó đã bị tên nào đó hôn đến mềm nhũn.

  Hắn đưa cô về đến nhà, thì cô thấy xe cô đã nằm trước cửa rồi. Cũng đã thay bánh mới. Cô giật giật khóe miệng, hình như nghĩ ra điều gì, ý vị thâm trường nhìn hắn. Hắn chớp chớp mắt vô tội nhìn cô. Hắn không có đâm thủng bánh xe cô nha! Chỉ là bỏ tiền cho vài người làm thôi. Hắn vô tội! (T/g: anh rất vô tội chỉ là rất vô số tội!)

 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui