Cô bé ấy tên là Ngọc Ngân, cô thấy nó đến liền lập tức mời vào nhà, xe đạp thì dựng trước cửa được. Cô đem ổ khóa khóa bánh xe lại với song cửa cho an toàn. Ai biết được 1m2 có bao nhiêu tên trộm? Xe nó còn mới quá mà! Sau đó, cô thì chép bài. Nó thì làm bài tập của ngày hôm nay.
Vì đã trải qua chương trình cao đẳng, nên Bảo Trâm viết cũng rất nhanh. Sau đó, còn làm luôn các bài tập mà không cần xem vở bài tập của nó luôn. Làm xong, cô mới đem kết quả ra so sánh với nó. Ngọc Ngân trợn mắt nhìn cô, nó thật không ngờ cô chỉ bị sốt có hai ngày mà não cũng đột biến luôn rồi. Viết cũng nhanh, mà làm bài tập tất cả đều đúng. Cô sờ sờ mũi nói, chắc do hai ngày nằm ngủ đã nên đầu óc linh hoạt một chút thôi. Nó gãi gãi đầu, ừ! Chắc có lẽ là vậy!
Ngọc Ngân tuy học giỏi đấy. Nhưng có cái chỉ có biết sách vở thôi. Mấy chuyện khác không quan tâm mấy, cũng không thích đọc tiểu thuyết hay xem phim gì. Nên rất dễ gạt. Trong đầu nó chỉ có công thức học học và học. Nhưng mà nếu kiếp trước không nhờ nó, cô cũng chưa chắc có thể thi đậu lớp 10, chứ đừng nói chi là trường tư thục.
Sau khi tiễn Ngọc Ngân về, thì 10 phút sau mẹ cũng về tới. Trên trán cũng lắm tấm những giọt mồ hôi, cả người cũng ướt sũng. Dĩ nhiên phải ướt rồi, đi dọn vệ sinh cho người ta mà. Cô thấy thương mẹ vô cùng, vội chạy lại phụ mẹ đỡ bao gạo xuống, cùng xách túi thịt và rau vào nấu cơm chiều.
Tối đó, cô ôm mẹ ngủ nói.
- Mẹ! Con muốn đi làm kiếm tiền phụ mẹ.
Mẹ cô gõ vào trán cô cười nói.
- Lo mà học hành đi! Kiếm tiền cái gì? Học có trình độ sau này lấy chồng tự lo cho bản thân.
Bảo Trâm nhẹ giọng nói.
- Con sẽ không lấy chồng. Ở vậy với mẹ tới già.
Mẹ cô thở dài nói.
- Con gái lớn lên là phải lấy chồng. Mới có nơi nương tựa. Mẹ đâu thể lột da sống đời để nuôi con.
Cô lại nói.
- Con không chịu đâu. Nếu gặp chồng như... ba thì con thà ở giá.
Cô định nói giống người chồng kiếp trước của cô, nhưng chợt nhớ lại nên nói sang ba. Bởi ba cô cũng là một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa mà. Số phận hai mẹ con cô sao lại giống nhau như thế chứ? Nhắc tới ba, mẹ lại thở dài không nói. Có lẽ bà cũng rất buồn đi. Nếu thật sự Bảo Trâm gặp người chồng như vậy, thà cho ở giá còn hơn.
Nói vậy thôi, chứ ai biết đời sẽ thay đổi thế nào?
Ngày hôm sau, Bảo Trâm đã đi đến trường học bình thường. Cô ghé nhà Ngọc Ngân rủ bạn đi chung, vì hôm qua hai đứa đã hẹn rồi. Nhưng vừa đến cổng trường cô đã gặp một người mà cô không muốn gặp nhất. Bạn trai hồi cấp hai của cô, Trí Bảo.
Nhớ kiếp trước, hai đứa quen nhau khi vào học lớp 9. Hắn lớn hơn cô một tuổi, cũng khá đẹp trai, con nhà giàu. Nhưng do học dở nên bị lưu ban lại, và chuyển trường vào học chung với cô. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thích hắn rồi. Chọn một cơ hội tỏ tình với hắn. Cô tưởng hắn sẽ từ chối, ai dè hắn gật đầu đồng ý liền. Nhưng sau này cô mới biết, đứa nào tỏ tình với hắn mà miễn không xấu tệ, thì hắn đều đồng ý. Mèo nào mà chê mỡ chứ!
Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao hắn ở lại lớp rồi. Kiếp trước sao cô ngu thế không biết, nhìn mặt là thấy đểu rồi. Vậy mà đến kiếp này mới thấy rõ. Thế mà, vì cái mặt đểu cá đó mà cô cùng nhiều đứa con gái ngu xuẩn khác tranh dành. Tranh không lại mới phải bỏ cuộc, nhưng cũng bị thương khắp người. Để hắn sau lưng tươi cười đắc ý. Thật nhục nhã! Cô thật muốn đi lên mà đấm vào khuông mặt tươi cười của hắn.
Thấy cô, hắn vội tươi cười chạy qua hỏi.
- Bảo Trâm! Mấy bửa nay bạn bệnh thế nào rồi? Làm mình rất lo lắng. Đã khỏe hẳn chưa sao lại đi học?
Cô lạnh lùng không thèm nhìn hắn nói.
- Trí Bảo! Cảm ơn bạn quan tâm. Mình đã khỏi hẳn rồi.
Sau đó, cùng Ngọc Ngân đi nhanh vào lớp. Tên Trí Bảo vô cùng kinh ngạc, "Sao hôm nay cô ta lạ vậy nhỉ? Bình thường mình hỏi một tiếng thôi cô ta cũng vui vẽ mở cờ trong bụng. Nhưng sao hôm nay có vẽ lạnh lùng, thờ ơ? A... hay là cô ta định đổi mới phương thức muốn lạc mềm buộc chặt đây? Chắc chắn là vậy! Cô em! Để anh xem em có thể giả vờ đến bao giờ?"
Nghĩ vậy, cho nên hắn cứ như mọi khi phong lưu phóng khoáng như bình thường. Nhưng mà, một ngày, hai ngày rồi một tuần hai tuần. Bảo Trâm vẫn không hề để ý đến hắn, cao lắm là xem hắn như bạn học chung lớp thôi. Mà có khi còn tỏ ra vô cùng bài xích. Khi ra chơi, hắn như bình thường sẽ đến ngồi gần cô hoặc vài bạn gái khác mà từng nói thích hắn. Những đứa khác thì vô cùng vui vẽ, nhưng cô lại bực bội và bước ra ngoài. Hắn cũng ra ngoài theo cô, nhưng cô lại tránh hắn nữa.
Hết lần này đến lần khác đều như vậy, làm cho trong lớp lại có thêm một câu chuyện thú vị để bàn tán. Nhưng Bảo Trâm lại không hề quan tâm điều đó, miệng nói của họ cô không có chết. Có lẽ, đã trải qua một kiếp nên cô cũng bất cần miệng lưỡi thế gian làm chi. Ai muốn nói gì mặc họ, họ không có nuôi mình. Nói đã thì tự động ngưng thôi.
Nhưng có một số người thì không như vậy, đó là mấy đứa con gái thích Trí Bảo. Lúc trước, cô và tụi nó luôn căm ghét lẫn nhau, luôn tìm cách chơi nhau cho đối phương xấu mặt trước Trí Bảo. Nhưng dạo gần đây cô không thèm để ý Trí Bảo, cũng không thèm đếm xỉa tới bọn họ luôn. Làm họ tò mò, liệu cô có đúng là như tin đồn trong lớp. Tiến hành lạc mềm buộc chặt, hoặc là cô đã có bạn trai khác.
Nếu có bạn trai, thì sao không thấy xuất hiện? Vậy chỉ có là lạc mềm buộc chặt thôi. Nhưng mà thời gian càng lâu, họ càng cảm thấy không đúng. Ngay cả Trí Bảo cũng thế, thấy cô đối với hắn càng lúc càng lạnh lùng, có khi còn chán ghét. Thậm chí, có lần cô còn thẳng thắng nói với hắn rằng. Đừng làm phiền cô nữa! Nếu không cô sẽ nói với thầy chủ nhiệm. Làm mọi người càng lúc càng thắc mắc. "Không lẽ đúng là cô đã không còn thích hắn nữa!"
Điều này, đã khiến nhiều người vui mừng nhưng cũng có người buồn rầu. Vui mừng là bọn con gái thích hắn, đã bớt đi một đối thủ. Còn buồn rầu, chính là tên Trí Bảo a! Từ trước tới nay, hắn chỉ đá người chứ ai dám đá hắn. Hắn đẹp trai, lại là con nhà giàu, có cô gái nào lại không mê. Không mê mã đẹp trai, cũng mê tiền tài của hắn. Lần đầu bị Bảo Trâm phớt lơ đúng là một sự sĩ nhục của hắn. Bãn lĩnh đàn ông trong hắn, mách bảo rằng hắn không chịu thua. "Bảo Trâm! Em khiến tôi chú ý! Em thành công rồi đấy!"
Thế là, hôm sau ngay khi cô vừa bước vào, hắn đã đứng trước lớp tuyên bố.
- Các bạn! Kể từ hôm nay Bảo Trâm sẽ là bạn gái mình...
Chưa nói hết đã bị một chiếc giày ném vào mặt, sau đó một tràn mắn chửi vang lên.
- Trí Bảo! Tui nói bạn sáng sớm uống thuốc chưa hả mà dám đứng đây nói giỡn? Giỡn kiểu này tui không đồng ý! Bạn nghĩ bạn là ai mà muốn người nào làm bạn gái bạn thì làm bạn gái bạn. Hôm nay, bạn có thể tuyên bố tui là bạn gái. Ngày mai lại tuyên bố con Trúc, ngày mốt lại con Trinh, ngày kia lại con Ngọc. Bạn coi bọn con gái chúng tôi là cái giống gì. Bạn tưởng bạn ngon lắm sao mà muốn bọn con gái chúng tôi phải vây quanh bạn. Tui cho bạn biết, trên đời này không phải chỉ có mình bạn đẹp trai giàu có đâu, có cả khối người ngoài kia kìa. Hứ.
Nói rồi, đi lượm lại chiếc giày mang vào trở xuống vị trí ngồi xuống. Tên Trí Bảo định nói gì nữa, thì chuông reo vào học đã vang lên, hắn đành đi xuống vị trí ngồi. Còn mấy cái tên cô nêu lúc nãy, Trúc , Trinh, Ngọc đều là mấy đứa thích hắn. Cũng đã từng kiếm chuyện với cô. Họ cũng cuối đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì? Nhưng từ đó về sau họ không gây chuyện với cô nữa, dù không hòa ái nhưng cũng đã là bạn học bình thường. Cũng không tranh giành lẫn nhau về Trí Bảo nữa.
Tuy nhiên, tên Trí Bảo làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô được. Tính cách hắn háo thắng quen rồi, càng khó đạt được hắn càng thích. Hắn muốn chinh phục bằng được cô, sau đó sẽ đá cô ra như đã làm với những cô gái khác. Thế là, ngày nào trên bàn cô cũng có hoa hồng xinh đẹp, kèm lời nhắn. "Bảo Trâm! Anh yêu em!" Ký tên Trí Bảo.
Cô thật không ngờ hắn dai như đĩa đói, "cái này là hắn muốn chinh phục mình, sau đó lại đá mình ra như kiếp trước đây mà!" Và bó hoa và tờ giấy đã được đưa lên cho cô chủ nhiệm và thầy kỷ luật. Tên nào đó đã bị đưa lên phòng hiệu trưởng và mời cả phụ huynh. Nhưng cha mẹ hắn đã li dị và ở nước ngoài cả rồi, người đến chỉ là quản gia nhà hắn. Ông ta đúng là không thể làm gì được với cậu chủ hư hỏng này.
Trường học lúc trước, cũng vì như vậy chọc phải người không nên chọc, dành bạn gái với người ta nên mới phải chuyển trường. Lần này, đến đây cũng vậy! Thật là không biết phải làm sao. Cha mẹ hắn thì lâu lâu mới về nước thăm hắn một lần. Cũng chẳng quan tâm gì đến hắn, chỉ biết miễn cung cấp đủ tiền cho hắn là được. Chả trách sao hắn không hư hỏng. Thật không biết sau này có vướng vào mấy cái ma túy, nghiện ngập không nữa. Thật đáng lo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...