Bão Tố Hóa Bình Yên


MV của Quỳnh Lam nhận được vô số lời khen.

Tuy nhiên, không giống mọi khi, bên cạnh việc Lục Khiên bị mắng té tát thì một bộ phận người hâm mộ lại dành sự chú ý cho Hạ Băng.

Có người khen nhan sắc cũng có người nói về phong thái diễn xuất.
Họ truy tìm thông tin của cô, nhưng những gì tìm thấy chỉ là hai tin đồn hẹn hò và trang cá nhân chỉ toàn hình ảnh thiên nhiên của cô.

Một số quay xe cũng có một số giữ lập trường.

Điều họ trồng đợi là năng lực của cô thông qua bộ phim "Mật Ngọt" vừa tung đoạn trailer ba mươi giây.
Chớp mắt đã hết tháng mười hai, một năm mới lại đến.

Ngày đầu xuân luôn vui nhất, vừa không phải đi làm, đi học vừa có thể dành thời gian bên gia đình.
Như mọi năm, Hạ Băng dậy từ rất sớm, cô nấu những món ăn quen thuộc nhất, ngon nhất để cúng ba mẹ.

Nhìn di ảnh hai người, bất giác cô nhớ lại ngày này những năm trước, có lẽ bây giờ cô đang ở sau vườn bổ củi trong tấm áo rách rưới cũ nát chứ chẳng được sung sướng như thế này.
"Sau này con gái của hai người nhất định sẽ thành công hơn nữa."
Hạ Băng nhìn điện thoại, bây giờ là mười giờ kém mười lăm, một lát nữa là đến giờ hẹn của cô và Sở Hàn.


Cô vội vào trong thay quần áo, chuẩn bị bản thân thật kỹ càng để ra ngoài cùng anh.

Đây là lần đầu tiên Sở Hàn không nói trước điểm đến, vì thế cô có chút hồi hộp.
Một lát sau, đúng giờ hẹn, Sở Hàn đứng đợi bên ngoài.

Nhìn bạn gái mình trong chiếc đầm nhung đỏ kia, anh chỉ cười khẽ rồi thầm cầu nguyện mọi thứ sẽ diễn ra êm xuôi.
Không thể không nói cái lạnh cũng là một đặc trưng của ngày đầu năm mới.

Chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua cũng khiến con người run cầm cập.

Ngồi trong xe ngắm nhìn nhà nhà cũng như từng cửa hàng rực đỏ cũng thấy vui mắt.
"Hồm nay chúng ta đi đâu?" Hạ Băng lên tiếng.

Cô cứ cảm giác địa điểm mà mình sắp đến sẽ khiến cô nhớ trong một thời gian dài, à không, là nhớ cả đời.

Linh cảm của cô chưa bao giờ sai cả.
"Em đoán năm mới mọi người thường làm gì?"
Cô suy nghĩ một lát, đáp lại: "Nhận lì xì? Họp mặt gia đình? Du lịch?"
Nghe được câu trả lời, Sở Hàn cười nhẹ không nói gì tiếp.

Anh lấy một phong bao lì xì màu đỏ rực in họa tiết linh vật của năm đưa cho bạn gái.

"Chúc Tết đi rồi nó là của em."
".." Dù biết điều này là đúng nhưng nó cấn cấn như thế nào ấy.

Biết chúc gì bây giờ nhỉ?
Nhận ra sắp đến địa điểm mình cần, anh vội thu lại phong bao lì xì, cười hì hì nói rằng lát nữa anh sẽ đưa cho cô mà không ra điều kiện gì.
Chiếc xe dừng lại trước cổng của một căn biệt thự lớn.

Người bảo vệ nhìn thấy Sở Hàn, lập tức cúi chào cung kính rồi mở cửa.

Tiếp sau đó, trong mắt Hạ Băng là một khu vườn rộng lớn đầy đủ loài hoa quý mà cô chỉ có thể thấy trong sách.
Đến khi xe dừng hẳn, Sở Hàn xuống xe rồi vòng qua vị trí phó lái mở cửa xe cho bạn gái mình.


Nhìn từ xa anh cũng thấy bốn người nào đó đã đứng đợi sẵn trước cửa.
"Đây là nhà anh."
Căn biệt thự trước mặt, khu vườn đa loài phía sau cũng như câu nói của Sở Hàn lập tức dọa ngốc Hạ Băng.

Càng o lắng hơn khi cô nhìn thấy ba mẹ anh bước ra, sau đó là...!Quỳnh Lam và Lục Khiên?
Ha ha chắc là cô nhìn nhầm rồi, hai người họ làm sao có thể có liên quan được?
"Chị dâu!"
Khi nhìn thấy Hạ Băng, Quỳnh Lam vui vẻ la lên, còn không quên vẩy tay chào.

Nếu không phải bị mọi người ngăn cản thì cô đã chạy đến ôm chầm lấy chị ấy rồi.
"Chị...!chị dâu?"
Nhận thấy sự bối rối của cô, Dạ Vũ lên tiếng: "Hai đứa vào trong nhà trước đã rồi hằng nói chuyện."
Trong phòng khách, bầu không khí nghiêm túc này dọa Hạ Băng không ít.

Bên cạnh cô là Sở Hàn, đối diện là hai bác được coi là ba mẹ anh, còn Quỳnh Lam và Lục Khiên tách nhau ngồi ở hai bên.
Sở Hàn quyết định lên tiếng trước: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái của con, Hạ Băng.

Trước mặt em là ba mẹ anh, Quỳnh Lam là em gái ruột còn người kia là bạn trai con bé tên Lục Khiên."
"Cháu chào hai bác, Quỳnh Lam và Lục Khiên."
Dù hồi hộp nhưng Hạ Băng vẫn cố gắng mỉm cười lễ phép.

Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện quan trọng: vì Sở Hàn không nói trước nên cô không hề chuẩn bị quà cho mọi người!
"Nếu là quà mừng thì anh chuẩn bị sẵn giúp em rồi, tất cả đều ở trong xe." Anh ghé sát tai cô nói nhỏ.


Đây quả thật là lỗi anh đã không nói trước.
"Anh chị quen nhau bao lâu rồi?" Trong gia đình, Quỳnh Lam là người sôi nổi nhất, cô đã soạn ra một danh sách những câu hỏi cần thiết trong ngày ra mắt.

Hôm nay là cơ hội duy nhất.
"Ba tháng.

Câu hỏi này em biết đáp án rồi còn hỏi làm gì nữa?"
"Em tò mò thôi."
Nhìn con trai với con dâu đấu khẩu, Dạ Vũ bất đắc dĩ phải lên tiếng: "Hai đứa lớn cả rồi, đừng hành xử như con nít nữa.

Hạ Băng, bác nghe nói cháu đang là diễn viên đúng không?"
"Vâng ạ, nhưng cháu vẫn tập trung vào việc học hơn."
"Được được." Câu trả lời này quả thật tạo thiện cảm với Dạ Vũ.

Đối với bản thân bà, học hành luôn là mục tiêu quan trọng nhất.

Bà không yêu cầu con dâu mình xuất sắc như thạc sĩ, tiến sĩ hoặc gia thế hào môn, chí ít phải có tính cách tốt và hoàn thành đại học


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận