Đối với Sở Hàn, dòng tin nhắn đó chẳng khác nào một tin nhắn rác vậy.
Vị Khổng tiểu thư đó cũng thật lớn gan, còn chưa một lần bước chân vào công ty, ngồi vào cái ghế Tổng Giám đốc đó mà đã tự cho mình cái quyền đó rồi, nếu đề cô ta lên thật thì tập đoàn Khổng rất nhanh phá sản thôi.
Anh nhắn tin cho ba mình bảo ông nói chuyện với Chủ tịch Khổng về mối quan hệ hợp tác giữa hai bên, còn không quên nhắc nhở vị tiểu thư đó.
Tin nhân vừa được gửi cũng là lúc Hạ Băng từ trong phòng tâm bước ra.
Còn chưa nhìn thấy cô nhưng hương sữa tắm thơm dịu phảng phất khắp phòng lập tức đánh thức con thú dữ trong người Sở Hàn.
Thấy anh cứ đứng đờ ra nhìn mình, Hạ Băng cho rằng cái đầm ngủ mình vừa mới mua không hợp.
Còn chưa kịp lên tiếng thì anh bảo cô ăn trước, bản thân lại chạy vào phòng tắm rồi khóa cửa lại.
Vào đây rồi Sở Hàn mới biết quyết định này của mình sai lầm đến thế nào.
Không giống ở ngoài đó, mùi hương trong đây đậm và nồng nàn hơn rất nhiều.
Sự trỗi dậy ở nơi nào đó khiến cơ thể anh ngày càng nóng bừng.
Chết tiệt, chính anh là người chọn loại sữa tắm này, không ngờ bây giờ bản thân lại mất kiểm soát vì nó!
Anh biết đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, huống hồ anh còn là người đàn ông ba mươi tuổi có duy nhất một mối tình là Hạ Băng.
Tuy nhiên, anh dám khẳng định bản thân chưa từng nghĩ sẽ tiến xa hơn trừ khi cô thật sự đồng ý.
Mãi một lúc sau Sở Hàn mới ra khỏi phòng tắm, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Hạ Băng ngập ngừng không biết nên hỏi anh gặp chuyện gì, tuy nhiên nhìn thấy gương mặt tự nhiên của anh, cô cho rằng anh chỉ muốn rửa mặt hoặc rửa tay.
Vài ngày sau, Hoàng Quý thông báo cho Hạ Băng rằng "Mật Ngọt" đã hoàn thành, bây giờ đang trong giai đoạn hậu kỳ.
Anh cũng hỏi cô ngày mốt có rảnh không, vì mọi người bàn bạc sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
"Chắc là được, hôm đó lịch học của tôi trống."
"Vậy tôi sẽ nói thời gian và địa điểm cho cô sau.
Tạm..
biệt cô."
"Chào anh."
Không quay phim, cuộc sống của Hạ Băng bỗng trở nên nhàn nhã hẳn, ít nhất cô có thời gian tập trung cho việc học.
Dù biết rằng đây chỉ là hiện thực tạm thời nhưng cô vẫn muốn tận hưởng một cách trọn vẹn nhất.
Khi đồng hồ vừa chuyển sang mười giờ thì Lâm Oanh gọi đến, bảo cô đến Viperlin một chuyến.
Nói không thắc mắc là nói dối vì đa phần chị ấy đều thông báo mọi việc qua điện thoại, đây là lần đầu tiên gọi cô tới công ty.
Vì đã từng đến đây một hai lần nên Hạ Băng vẫn còn nhớ đường.
Cô dựa trên sơ đồ Lâm Oanh gửi, đi một mạch đến căn phòng nằm ở cuối dãy bên trái tầng hai mươi, sau đó gõ cửa thông báo.
"Mời vào."
Nếu so về diện tích thì căn phòng này nhỏ hơn cái Paul đã đưa cô đến, tuy nhiên nội thất bên trong sang trọng chẳng kém.
Trong phòng chỉ có mỗi Lâm Oanh, vì thế Hạ Băng không cần cần thận quá mức, cô ngồi ghế sofa đợi người đối diện lên tiếng.
"Chị gọi em đến đây vì có chuyện muốn bàn bạc.
Một ca sĩ có ý định mời em hợp tác trong MV mới, em quyết định như thế nào?"
"Mời em?" Bộ phim đầu tay còn chưa ra mắt mà đã có người mời ư? Nếu vậy chắc chắn người đó biết cô qua mấy tin hẹn hò kia.
"Ừ.
Không biết em đã nghe qua ca sĩ Quỳnh Lam chưa?"
Hạ Băng lập tức gật đầu.
Làm sao mà cô không biết ca sĩ solo nổi tiếng nhất nhì cả nước chứ? Thậm chí một vài chuyên gia còn nhận định cô ấy chính là báu vật nữa kìa.
Không...!không lẽ cô được một người nổi tiếng như vậy mời hợp tác ư?
Thấy đôi mắt sáng rực của Hạ Băng, Lâm Oanh gật đầu đề khẳng định.
Thật ra cô cũng ngạc nhiên không kém, chỉ có điều cô kìm chế tốt hơn cô bé này.
"Nếu em đồng ý thì chị sẽ bàn bạc hợp đồng với bên đó."
Vốn định để Hạ Băng nổi lên bằng một bộ phim trước đã, nào ngờ lời mời này chẳng khác nào miếng vàng rơi từ trên trời xuống vậy.
Như thế cũng tốt, cách tiếp cận này biết đầu giúp cô bé tìm được những người hâm mộ đầu tiền thì sao.
"Vâng em đồng ý ạ.
Mà...!em có thể hỏi lý do không?"
"Chị cũng không biết, Quỳnh Lam tùy hứng lắm.
Cứ coi như em may mắn đi, đây là kịch bản bên đó đưa cho chị."
Hạ Băng đọc nội dung bên trong, sự hào hứng ngày càng thể hiện rõ.
Đây là một MV cổ trang!
Được một lần mặc loại trang phục này luôn là mơ ước của Hạ Băng, chính xác hơn thì cô là fan trung thành của thể loại phim cung đấu.
Nhìn những diễn viên khoác lên mình những tấm áo thêu hoa thêu phượng kia cùng trâm cài và vòng tay, sao mà không thích cho được.
"Có vẻ như đúng gu của em rồi nhỉ?" Thấy nụ cười của Hạ Băng, Lâm Oanh cười khẽ hỏi.
"Phải nói là cực kỳ đúng luôn đấy ạ."
Hai người trao đổi một lát, sau đó Lâm Oanh gọi điện cho phía bên kia.
Dù sao cũng cùng trực thuộc Viperlin, rất nhanh cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Bây giờ chỉ đợi kí kết hợp đồng, sau đó bắt đầu quay luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...