Bão Tố Hóa Bình Yên


Lúc này, tại sân bay.
"Chậc, không ngờ đích thân anh lại đến đón em đấy."
"Ý kiến?"
"Em làm gì dám, được người đứng đầu tập đoàn Sở dành thời gian như thế em vui còn không hết."
Dù cho Paul có chọc như thế nào thì Sở Hàn vẫn không nhếch miệng cười một lần.

Dẫu sao anh cũng đã quá quen với tính cách của vị này rồi, còn kiên nhẫn nghe anh lải nhải là đáng mừng lắm rồi.
Vẫn là phong cách của một chàng trai phong lưu, mái tóc màu đỏ rượu cùng bộ quần áo đậm hơi thở rock-chic và đôi giày đinh.

Nếu không nói chắc chắn chẳng ai biết đây là người đứng đầu Công ty Giải trí Viperlin.
"Muốn đi đâu?"
"Viperlin đi, em muốn lập tức bắt đầu công việc."
"Cậu có thể nghỉ ngơi một tuần."
Paul vội lắc đầu.

"Không cần đâu, anh chỉ cần tăng lương cho em là được."
Có lẽ tâm tình của Sở Hàn khá tốt, đích thân anh lái xe đến sân bay đón Paul, sau đó đưa Paul đến công ty.
Ngồi ở ghế phụ, Paul đưa mắt nhìn thành phố Thanh Giang thân thuộc kia, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến Hạ Băng.


Một tháng trôi qua, không biết cô ấy thích nghi với nơi này chưa?
Ngay trong bữa tiệc hôm ngày hôm đó, mặc dù lạc cô ấy nhưng anh bắt buộc phải rời thành phố ngay nên không thể nào đi tìm.

Xui rủi thay, khi đến nước A, vì cường độ công việc rất cao nên anh không có thời gian gọi điện hỏi thăm, đến lúc thật sự rảnh rồi thì đầu dây bên kia thông báo không liên lạc được.

Do đó, anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc điên cuồng trong guồng quay công việc để trở về nơi này thật sớm để được nhanh chóng gặp cô.
"Ở đó như thế nào?" Đột nhiên Sở Hàn lên tiếng.
"Khá ổn, đương nhiên là không so được với quê nhà rồi."
Sau đó, không ai nói với nhau câu nào, trên xe chỉ còn lại giai điệu nhẹ nhàng của một bản nhạc không lời.

Hai người lúc này đều cuốn vào hai luồng suy nghĩ khác nhau, nhưng điểm chung vẫn là hướng về cùng một cô gái.
Đến Viperlin, Paul gật đầu xem như tạm biệt Sở Hàn rồi vào trong.

Toàn bộ nhân viên nhận được tin, vội vàng rời khỏi bàn làm việc mà đến chào hỏi.

Dù sao Paul cũng là một người dễ tính, anh đã quá quen với việc này rồi.
"Tất cả tiếp tục công việc đi, chào hỏi như thế là đủ rồi."
"Vâng."
Đợi khi đám đông tan ra, Paul lập tức đi đến phòng làm việc.

Tư Minh đã nhận lệnh từ Sở Hàn, anh đặt toàn bộ hồ sơ lên bàn rồi thông báo: "Đây là ghi chép một tháng qua."
"Cảm ơn, cậu vất vả rồi."
Tư Minh gật đầu, sau đó rời đi.

Trong căn phòng lúc này chỉ còn mỗi Paul cùng bao nhiêu là sổ sách, hợp đồng.
Vậy mới biết trong thời gian anh ở nước A có bao nhiêu chuyện xảy ra.

Điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là việc Lâm Oanh trở thành quản lý của Hạ Băng, mà người đưa ra yêu cầu này chính là Sở Hàn!
Hai người họ quen nhau à?
Đúng lúc trong đầu toàn nghi vấn, Peter mở cửa rồi chạy vèo lại anh trai mình, nở một nụ cười tươi rói: "Mừng anh về.

Em cứ tưởng anh sẽ ở lại đó thêm một hoặc hai tháng nữa."

"Anh tranh thủ giải quyết nhanh chóng rồi về.

Một tháng nay em như thế nào?"
Có anh hai đồng nghĩa với việc có thêm người đồng cam cộng khổ, Peter vui vẻ trả lời: "Rất là khỏe nha.

Hiện tại em đang quay phim mới, có lẽ xong xuôi em sẽ đi du lịch hai tháng rồi về nước."
"Hửm?" Theo như anh nhớ thì Peter nói rằng nó định ở ẩn một năm, lí do là chia tay bạn gái.

Không ngờ đột nhiên bây giờ lại nổi hứng quay bộ mới, chẳng lẽ...!"Mày có bạn gái mới à?"
"Không có, là em muốn quen lại với cô ấy.

Dù sao thì em cũng không muốn đi xem mắt giùm anh họ nữa."
Sau đó Peter kể lại rất nhiều chuyện xảy ra trông lúc Paul ở nước ngoài.

Đương nhiên, toàn bộ đều liên quan đến giới giải trí.

Bỗng nhiên....
"Anh biết gì chưa, anh họ có bạn gái rồi."
Sắc mặt Paul hơi cứng đờ, một linh cảm chẳng lành bỗng xuất hiện.

Chẳng biết vì sao trong đầu anh lúc này lại xuất hiện một cái tên, dù rằng khả năng cực kì thấp.
"Em biết là ai à?"
"Tất nhiên, nhưng em không nói đâu, không may anh ấy biết thì đánh em mất.


Mà em cũng không thích cô ta lắm, chả hiểu vì sao lúc này cũng toàn kéo hận thù."
Trong lòng Paul, Hạ Băng là một người cực kì hiền lành và được lòng người khác, do đó khi nghe câu nói này, gánh nặng trong lòng anh như được gỡ bỏ.

May mắn thật, người khác anh còn có cơ hội, chứ nếu quả thật là Sở Hàn thì sẽ khó khăn một chút.
"Đừng để anh ấy nghe câu này."
"Dĩ nhiên rồi.

Môm nay anh vừa về nước, sau không về nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đến công ty vậy?"
"Chắc là rảnh rỗi đi.

Em nghỉ ngơi một lát đi, anh giải quyết một chút công việc rồi trở về nhà."
"Được thôi."
Peter chẳng còn việc gì bèn sang phòng bên cạnh chờ.

Về phía Paul, việc đầu tiên anh làm không phải là đống tài liệu kia mà tìm kiếm số điện thoại mới của Hạ Băng.
Lần này anh sẽ không chậm tay nữa đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận