Bão Tố Hóa Bình Yên


Như Ý đã từng hợp tác cùng Peter, vì thế hai người vô cùng ăn ý mà diễn xuất cùng nhau.

Điều duy nhất mọi người lo lắng chính là Hạ Băng không theo kịp tiến độ của ba người kia, không ngờ thực lực của cô hoàn toàn chẳng có điểm nào để bắt bẻ.
Có thể mọi người không biết, để có thể bắt kịp ba diễn viên hạng A này, mỗi tối cô đều thức đến tận một giờ đề vừa xem phim vừa học hỏi.

Cô cho rằng đóng cùng ai thì nên xem phim của họ vì nó giúp cô quen với lối diễn của họ, và việc cô không mắc lỗi khi đóng cùng mọi người đã chứng minh điều này hoàn toàn đúng.
Một số diễn viên khác xì xầm bàn tán.

Chủ yếu họ nói về Hạ Băng, nào là số cô may mắn khi được đóng cùng ba diễn viên hạng A, là bạn diễn cặp với Ảnh Đế Hoàng Quý,...!thậm chí họ còn bảo nhất định hai người sẽ bùng nổ
"chemistry".
Có thêm hai diễn viên phái thực lực, tiến độ quay phim nhanh hơn rõ rệt.

Dự kiến một ngày khoảng mười đến hai mươi cánh quay, nhưng không ngờ nó đã tăng đến hai mươi bảy cảnh.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mọi người giữ vững phong độ thì chắc chẳn bộ phim sẽ được chiếu sớm hơn so với dự kiến.
Đúng sáu giờ, cảnh quay cuối cùng của ngày cũng đã hoàn thành.


Có lẽ đạo diễn là người vui nhất vì mọi người đều khiến ông hài lòng.

Đặc biệt, vốn dĩ ông rất lo lắng Hạ Băng không theo kịp Như Ý và Hoàng Quý như Peter, tuy nhiên cô lại hòa hợp với mọi người đến khó tả.
"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục."
Mọi người được về nhà thì trở nên vui vẻ khó tả.

Hạ Băng vào trong lấy balo chuẩn bị rời đi, đột nhiên Hoàng Quý xuất hiện khiến cô giật bắn cả mình.

Lúc này anh đã chuyển sang áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông vô cùng lịch lãm.
Chẳng hiểu vì sao đột nhiên Hạ Băng lại nhớ đến hình ảnh của Sở Hàn trong trang phục này.

Cũng cùng kiểu quần áo, nhưng trồng anh ấy có phần ăn đứt Hoàng Quý, khí chất tỏa ra mang vẻ bẩm sinh và cuốn hút hơn.
Khi không lại nhớ đến người ta, chẳng phải về nhà là gặp à?
"Hôm nay em diễn tốt lắm."
"Em cảm ơn."
Hoàng Quý không biết nên nói gì tiếp theo.

Hạ Băng nhìn đồng hồ, lúc này đã là sáu giờ hai mươi phút, cô vội lên tiếng: "Nếu không còn gì thì em xin phép về trước, em phải chuẩn bị bữa tối."

"À ừ anh quên mất, hẹn ngày mai gặp em."
"Chào anh ạ"
Dứt lời, Hạ Băng chạy béng đi mất.

Nhìn bóng lưng hối hả của cô, không hiểu vì sao trong lòng của anh cảm thấy có gì đó vừa vụt đi, giống như cảm giác hối tiếc vì chậm chân vậy.

Chuẩn bị bữa tối? Cô ấy sống cùng gia đình à?
Hay đó là bạn trai?
Cô không biết trong đầu Hoàng Quý đang là một mớ hỗn độn, lúc này cô đang ngồi trên xe buýt về căn hộ.

May mắn bây giờ đã qua giờ cao điểm, chứ đông như lúc năm giờ chiều chắc cô khóc ngất.
Sáu giờ kém mười, Hạ Băng đến nơi.

Nhìn thấy người đàn ông đã đứng sẵn trước cửa đợi mình, chẳng hiểu vì sao cô cảm thấy có chút vui vui và hạnh phúc.

Trong ký ức của cô, chi khi ba mẹ còn sống mới có người chờ mình như thế, cũng mười mấy năm trôi qua rồi....
"Em về rồi."
Cô gái mỉm cười lên tiếng.

Sở Hàn cảm giác tâm trạng của cô hôm nay tốt hơn hẳn mọi khi, niềm vui hiện rõ trên mặt.

Không lẽ là vì anh đứng đây đợi cô ư?
Vậy thì từ nay mỗi ngày anh đều sẽ làm như thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận