Sáng sớm hôm sau.
Chim chóc đều đang hót vang trên cây, Bát Vương Phủ.
Tuyết Viện từ sáng sớm đã có thêm một người ở trong phòng.
"Không thể nào?!"
Sáng sớm, từ trong phòng đã truyền ra một tiếng kinh hô.
Tô Nguyệt Lạp vừa vào cửa, biết rõ chỉ có hai người bọn họ trở về Khúc Phủ thì sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Nguyệt Lạp, ngươi có thể không cần phản ứng kịch liệt như vậy hay không? Ta mới là người về nhà, lại không phải là ngươi?" Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm ngược lại rất bình tĩnh, đã chuẩn bị kỹ càng xong hết những thứ muốn đem về nhà rồi.
"Đàn Nhi, Vương Gia tại sao lại không rảnh?" Tô Nguyệt Lạp kéo Khúc Đàn Nhi qua, nhất định phải hỏi rõ ràng sự tình kia, điều này rõ ràng là không thể mà.
Người trong thiên hạ đều biết Mặc Liên Thành là Vương Gia nhàn rỗi nhất trong tất cả các Vương Gia, từ trước tới giờ không quản lý triều chính, mỗi ngày phong hoa tuyết nguyệt*, làm thơ đề từ.
Trở về nhà vợ một chuyến là không có khả năng không rảnh.
*phong hoa tuyết nguyệt: ý là thưởng thức thiên nhiên
"Ừm, chờ lúc chúng ta trở về xong sẽ nói kỹ càng cho ngươi nghe, có được không?” Ai, thật đáng buồn nha, nhân sinh quả thực đáng buồn.
Khúc Đàn Nhi còn đang xoắn xuýt về việc phải về Khúc Phủ, thực sự không có tâm tình kể chuyện hôm qua với Mặc Liên Thành như thế nào.
"Không được, hiện tại liền nói, ta đợi không được đến lúc ngươi trở về."
"Ta lại không phải là một đi không trở lại, ngươi nói như thể ta tiến vào Khúc Phủ liền ra không được vậy."
"Cái đấy là khó nói.
Đại Phu Nhân là khẳng định sẽ làm khó ngươi." Tô Nguyệt Lạp vẻ mặt thành thật.
"Yên tâm, không chết được, không phải chỉ là trở về một chuyến thôi sao? Chờ ta trở về xong liền kể cho ngươi cùng Tiểu Duy nghe một chút chuyện lý thú lúc về nhà, để các ngươi cùng vui vẻ một chút." Khúc Đàn Nhi nhè nhẹ vỗ bả vai Nguyệt Lạp, coi như an ủi.
Ông trời ạ! Hiện tại còn muốn nàng đi an ủi người khác? Có lầm rồi hay không?
Bất thình lình, Nguyệt Lạp lại nói một câu: "Đàn Nhi, cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi, trở về ta sẽ chú ý cẩn thận.
Ừ, suy nghĩ kỹ một chút, cũng không chỉ có ta cùng Kính Tâm trở về nha." Khúc Đàn Nhi bình thản nói.
"A? Còn có ai?" Nguyệt Lạp nghi hoặc, chẳng lẽ là do bản thân Vương Gia không đi nên phái người khác thay thế?
Không ngờ, Khúc Đàn Nhi sau đó nói một câu, lại đủ để khiến nàng tức hộc máu.
"Ha ha, còn có mấy kiệu phu nữa nha, nhân số không ít, ước chừng là có bốn kiệu phu cơ, còn có cả thị vệ nữa.
Có những người này, ta muốn mượn cơ hội mà trốn cũng trốn không thoát." Nói xong, Khúc Đàn Nhi tự giễu cười một phen.
Những người này, bao gồm cả bốn cái kiệu phu kia, đều là người Vương Phủ, đều là do Chu quản gia an bài, còn nói là để bảo hộ nàng, nàng lại cảm giác giống như là giám thị nhiều hơn.
"Ngươi cứ như vậy? Còn có tâm tình đùa bỡn ta a?"
"Đúng a, nếu không, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
"Ngươi cùng Kính Tâm, lại có thêm bốn cái kiệu phu, là ý ngươi nói nhân số rất nhiều?" Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
"Đúng vậy nha, có bốn người, tám đôi mắt, tám cánh tay.
Còn thiếu gì sao? Ta còn ngại nhân số quá nhiều." Trên đường đi nàng sẽ nghĩ biện pháp, mà thời gian đi đường một ngày kia mới chính là thời cơ tốt nhất.
"Đàn Nhi!" Nguyệt Lạp thực muốn nổi đóa.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chờ chúng ta trở về lại trò chuyện sau.
.
.
.
Kính Tâm, áo choàng của ta đã cầm đi chưa?" Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, chờ Kính Tâm nói cầm rồi, liền kéo Kính Tâm qua, cũng không quản Tô Nguyệt Lạp còn có lời gì muốn nói, trực tiếp lao về phía cửa chính Vương Phủ.
Người trong phòng còn không có kịp phản ứng, bóng dáng của các nàng cũng đã biến mất.
Trước cửa lớn Vương Phủ đã có một cỗ kiệu đã chờ ở bên ngoài.
Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm đi tới, nàng chầm chập ngồi vào trong kiệu, phân phó nói: "Khởi hành đi.
Không cần đi quá nhanh, Bản Vương Phi muốn nhìn khung cảnh trên đường một chút."
Đi từ Bát Vương Phủ đến Khúc Phủ, đường xá mặc dù không xa nhưng tốc độ cỗ kiệu cũng không nhanh.
Chương 21: Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn 1
Editor: Alex
Cỗ kiệu so với ngồi xe ngựa đương nhiên sẽ lãng phí không ít thời gian.
Mà nàng cố ý bỏ xe ngựa lấy cỗ kiệu, chính là muốn lãng phí một chút thời gian.
Chí ít thời gian ở lại trong phủ sẽ ít đi mấy phần.
Dù có đi chậm hơn nữa thì cỗ kiệu vẫn là sẽ dừng ở trước cửa Khúc Phủ.
Khúc Đàn Nhi từ bên trong kiệu đi ra, giương mắt là có thể nhìn thấy bảng hiệu mạ vàng treo trên cửa chính kia, cảm thấy có chút chướng mắt, mà lúc này đây ngay cả nàng cũng không phân biệt được đến cùng là do ánh nắng quá mạnh hay vẫn là do khó chịu trong lòng.
Quản gia của Khúc Phủ đã sớm chờ ở ngoài cửa.
Vừa thấy Khúc Đàn Nhi từ trong kiệu đi ra, có vẻ như cung kính đi ra đón, ánh mắt lại chỉ là quét qua Khúc Đàn Nhi, sau đó không để ý tới nhiều lắm, bỗng nhiên nhìn lại về phía trong kiệu, tựa như đang tìm điều gì đó nhưng lại thấy trong kiệu không còn ai nữa, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia khinh miệt.
"Quản gia đang tìm cái gì?" Khúc Đàn Nhi tuy hỏi vậy nhưng trong nội tâm nàng lại rất rõ ràng hành động này của quản gia là có ý gì, đơn giản là xem xét Mặc Liên Thành có cùng đi về nhà hay không.
"Tứ Tiểu Thư, lão nô chỉ là thắc mắc sao Bát Vương Gia không cùng Tiểu Thư trở về?" Quản gia thu hồi ánh mắt nhìn về phía trong kiệu, nghi ngờ hỏi Khúc Đàn Nhi.
"Hỗn xược!" Khúc Đàn Nhi còn chưa nói, Kính Tâm bên cạnh đã lên tiếng, "Chủ tử đã là Vương Phi, không còn là Tứ Tiểu Thư của Khúc Phủ.
Hơn nữa, mời quản gia xem lại vị trí của mình.
Nhìn thấy Vương Phi lại dám không hành lễ?"
Quản gia tựa như giật mình, nhanh chóng hành lễ, cầu thứ tội.
Tuy nhiên, quản gia lại vụng trộm liếc về phía trong một bóng dáng khác ở cửa chính, gửi đi một cái ám hiệu.
Cái bóng dáng kia cũng chứng kiến tất cả, tranh thủ thời gian nhanh chóng chạy vào trong Nhà Chính.
Khúc Đàn Nhi cười nhạt một tiếng, cũng không đi vạch mặt.
Quản gia là con chó mà Đại Phu Nhân nuôi, điều này nàng đã sớm hiểu được.
Ngày thứ ba về nhà, Đại Phu Nhân đoán chừng đã sớm nghe phong thanh được là Khúc Đàn Nhi sẽ về nhà một mình.
Nhưng mà vẫn là lo lắng nửa đường có biến, liền gọi quản gia tới đón tiếp.
Nếu mà nhận được tin tức nói Mặc Liên Thành sẽ đến, chỉ sợ bọn họ hiện tại không chừng sẽ tự mình canh giữ ở trước cửa đây, làm đủ các trò rồi.
Vả lại, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
"Kính Tâm, chúng ta đi vào đi." Khúc Đàn Nhi nhíu mày.
"Vâng." Kính Tâm gật gật đầu, đi theo sau lưng Khúc Đàn Nhi, âm thầm lo lắng.
Đi qua đình nhỏ ở đằng trước, tâm tình Khúc Đàn Nhi dần dần bình tĩnh.
Khúc Phủ cũng không tính là xa xỉ, kiến trúc cũng không hoa lệ.
Điều này không phải là do Khúc Giang Lâm nghèo, mà là bề ngoài được công phu tính đến.
Binh bộ Thượng thư, chất béo là không ít, nhưng nếu ở trong nhà để một ít đồ vật khiến người ta phải đỏ cả mắt kia, bị vạch tội rồi, cái danh tham quan sẽ không hay.
Vừa vào đến sảnh chính, đã nhìn thấy hẳn là tới rồi.
"Ngươi đã về."
Khúc Đàn Nhi mới vừa bước được mấy bước bậc thang, trong phòng liền truyền ra giọng nói âm dương quái khí của nữ nhân nào đó.
Không cần đoán, đó chính là giọng của chính thê Khúc Giang Lâm - Đại Phu Nhân.
"Bẩm Đại Nương, Đàn Nhi tới rồi." Là đến, nhưng không phải là trở về.
Đã gả ra ngoài rồi, nhà đương nhiên không phải nơi này.
Đại Phu Nhân có phải là đang nhắc nhở nàng, mệnh củanàng vẫn thuộc về Khúc Phủ không? Khúc Đàn Nhi một mặt bình thản, đáy mắt lại ẩn giấu vẻ đùa cợt.
"Bát Vương Gia không cùng ngươi về nhà?" Đại Phu Nhân nghiêm nghị chất vấn.
Sao lại cảm giác lời này thật lạnh? Khúc Đàn Nhi giật nhẹ áo choàng trên người.
Lúc xuống kiệu, nàng đã để Kính Tâm giúp mình phủ thêm.
Tuy nhiên nàng vẫn ngoan ngoãn đáp lời, "Bẩm Đại Nương, Bát Vương Gia không."
Mặc Liên Thành quả thực không có cùng với nàng trở về, nàng muốn phủ nhận cũng không có tư cách để nói láo.
"Tại sao không cùng về?"
"Bát Vương Gia nói hắn bề bộn nhiều việc không rảnh." Tại sao? Cái này còn phải hỏi tại sao không ư? Đó là người ta khinh thường không muốn tới!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...