Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ (Song Thế Sủng Phi)

Editor: Alex

Cỗ kiệu so với ngồi xe ngựa đương nhiên sẽ lãng phí không ít thời gian. Mà nàng cố ý bỏ xe ngựa lấy cỗ kiệu, chính là muốn lãng phí một chút thời gian. Chí ít thời gian ở lại trong phủ sẽ ít đi mấy phần.

Dù có đi chậm hơn nữa thì cỗ kiệu vẫn là sẽ dừng ở trước cửa Khúc Phủ. 

Khúc Đàn Nhi từ bên trong kiệu đi ra, giương mắt là có thể nhìn thấy bảng hiệu mạ vàng treo trên cửa chính kia, cảm thấy có chút chướng mắt, mà lúc này đây ngay cả nàng cũng không phân biệt được đến cùng là do ánh nắng quá mạnh hay vẫn là do khó chịu trong lòng.

Quản gia của Khúc Phủ đã sớm chờ ở ngoài cửa. Vừa thấy Khúc Đàn Nhi từ trong kiệu đi ra, có vẻ như cung kính đi ra đón, ánh mắt lại chỉ là quét qua Khúc Đàn Nhi, sau đó không để ý tới nhiều lắm, bỗng nhiên nhìn lại về phía trong kiệu, tựa như đang tìm điều gì đó nhưng lại thấy trong kiệu không còn ai nữa, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia khinh miệt.

"Quản gia đang tìm cái gì?" Khúc Đàn Nhi tuy hỏi vậy nhưng trong nội tâm nàng lại rất rõ ràng hành động này của quản gia là có ý gì, đơn giản là xem xét Mặc Liên Thành có cùng đi về nhà hay không.


"Tứ Tiểu Thư, lão nô chỉ là thắc mắc sao Bát Vương Gia không cùng Tiểu Thư trở về?" Quản gia thu hồi ánh mắt nhìn về phía trong kiệu, nghi ngờ hỏi Khúc Đàn Nhi.

"Hỗn xược!" Khúc Đàn Nhi còn chưa nói, Kính Tâm bên cạnh đã lên tiếng, "Chủ tử đã là Vương Phi, không còn là Tứ Tiểu Thư của Khúc Phủ. Hơn nữa, mời quản gia xem lại vị trí của mình. Nhìn thấy Vương Phi lại dám không hành lễ?"

Quản gia tựa như giật mình, nhanh chóng hành lễ, cầu thứ tội.

Tuy nhiên, quản gia lại vụng trộm liếc về phía trong một bóng dáng khác ở cửa chính, gửi đi một cái ám hiệu.

Cái bóng dáng kia cũng chứng kiến tất cả, tranh thủ thời gian nhanh chóng chạy vào trong Nhà Chính.

Khúc Đàn Nhi cười nhạt một tiếng, cũng không đi vạch mặt.

Quản gia là con chó mà Đại Phu Nhân nuôi, điều này nàng đã sớm hiểu được.

Ngày thứ ba về nhà, Đại Phu Nhân đoán chừng đã sớm nghe phong thanh được là Khúc Đàn Nhi sẽ về nhà một mình. Nhưng mà vẫn là lo lắng nửa đường có biến, liền gọi quản gia tới đón tiếp. Nếu mà nhận được tin tức nói Mặc Liên Thành sẽ đến, chỉ sợ bọn họ hiện tại không chừng sẽ tự mình canh giữ ở trước cửa đây, làm đủ các trò rồi.

Vả lại, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!

"Kính Tâm, chúng ta đi vào đi." Khúc Đàn Nhi nhíu mày.

"Vâng." Kính Tâm gật gật đầu, đi theo sau lưng Khúc Đàn Nhi, âm thầm lo lắng.


Đi qua đình nhỏ ở đằng trước, tâm tình Khúc Đàn Nhi dần dần bình tĩnh. Khúc Phủ cũng không tính là xa xỉ,  kiến trúc cũng không hoa lệ. Điều này không phải là do Khúc Giang Lâm nghèo, mà là bề ngoài được công phu tính đến. Binh bộ Thượng thư, chất béo là không ít, nhưng nếu ở trong nhà để một ít đồ vật khiến người ta phải đỏ cả mắt kia, bị vạch tội rồi, cái danh tham quan sẽ không hay.

Vừa vào đến sảnh chính, đã nhìn thấy hẳn là tới rồi.

"Ngươi đã về."

Khúc Đàn Nhi mới vừa bước được mấy bước bậc thang, trong phòng liền truyền ra giọng nói âm dương quái khí của nữ nhân nào đó.

Không cần đoán, đó chính là giọng của chính thê Khúc Giang Lâm - Đại Phu Nhân.

"Bẩm Đại Nương, Đàn Nhi tới rồi." Là đến, nhưng không phải là trở về. Đã gả ra ngoài rồi, nhà đương nhiên không phải nơi này. Đại Phu Nhân có phải là đang nhắc nhở nàng, mệnh củanàng vẫn thuộc về Khúc Phủ không? Khúc Đàn Nhi một mặt bình thản, đáy mắt lại ẩn giấu vẻ đùa cợt.

"Bát Vương Gia không cùng ngươi về nhà?" Đại Phu Nhân nghiêm nghị chất vấn.


Sao lại cảm giác lời này thật lạnh? Khúc Đàn Nhi giật nhẹ áo choàng trên người.

Lúc xuống kiệu, nàng đã để Kính Tâm giúp mình phủ thêm.

Tuy nhiên nàng vẫn ngoan ngoãn đáp lời, "Bẩm Đại Nương, Bát Vương Gia không."

Mặc Liên Thành quả thực không có cùng với nàng trở về, nàng muốn phủ nhận cũng không có tư cách để nói láo.

"Tại sao không cùng về?"

"Bát Vương Gia nói hắn bề bộn nhiều việc không rảnh." Tại sao? Cái này còn phải hỏi tại sao không ư? Đó là người ta khinh thường không muốn tới!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui