Báo Thủ Giới E-sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả


***
Thì ra là cậu ấy!
Sở Úy đứng sững tại chỗ, ánh mắt chăm chăm nhìn chàng thiếu niên xinh đẹp trẻ tuổi trên màn hình.
Hai hàng lông mày của Nguyễn Vũ giãn ra, cậu chỉ mới nói giỡn mà mọi người trong livestream đã bắt đầu chửi bới loạn lên.
[Vãi, anh hùng núp thật đấy.]
[Mọi người ơi, suýt nữa thì tôi đã tin là thật rồi, hu hu.]
[Báo thủ, hãy hứa với tôi, tử tế làm người được không?]
[Tôi đã nói là cậu ta không có ý tốt rồi mừ chẳng ai chịu tin, hiu hiu.]
[Ui cậu xấu tính thế, nhưng tôi thích!]
“Ha ha ha, cậu ta thật thú vị!” Tam Bạch vui vẻ cười lớn.
Người phụ nữ cuối cùng cũng phản ứng lại: “Tiểu Úy.”
Bà mẹ rất muốn hỏi tại sao Sở Úy đột nhiên lại bước vào, trong khi trước kia anh chưa từng như thế.
Nhưng đây cũng là chuyện đáng mừng, chỉ cần ba đứa con của bà và anh xây dựng được một mối quan hệ tốt, vậy thì cả đời không cần phải lo lắng nữa.
Hình như Sở Úy không nghe thấy lời người phụ nữ nói, anh chỉ chăm chăm nhìn màn hình.

Ngón tay của Nguyễn Vũ nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, nét mặt vô cùng thoải mái, làn da dưới ánh đèn càng thêm trắng như tuyết, sống mũi thẳng tắp thanh thoát.
Qua một hồi lâu.
Đôi mắt đen láy hơi xếch của Sở Úy trông càng tối hơn, khóe miệng cong lên: “Cậu ấy hay livestream trên nền tảng nào?”
“Anh trai báo thủ hay livestream trên nền tảng Cao Thố.” Nhị Bạch nhẹ nhàng trả lời, nhưng sau đó cả ba cảm thấy có gì đó không đúng, cùng nhau quay đầu lại.
Họ thấy Sở Úy đang đứng xem livestream.
Sở Úy bình tĩnh hỏi: “Mỗi ngày vào lúc nào thì cậu ta sẽ livestream?”
“Hả? Anh trai báo thủ sao? Thường thì buổi tối mới livestream, nhưng không có thời gian cố định đâu.”
Đại Bạch gãi đầu, không hiểu Sở Úy hỏi để làm gì.
Sở Úy lập tức hỏi thêm một câu: “Tại sao mọi người lại gọi cậu ấy là anh trai báo thủ?”
“Tại vì ID của cậu ấy là báo thủ mạnh nhất, nên mọi người đều gọi như vậy.” Tam Bạch trả lời.
Sở Úy đã hỏi được điều anh muốn, bỗng thấy mọi người nhìn anh chằm chằm: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Tam Bạch dũng cảm nhất, trực tiếp hỏi: “Anh họ, anh chưa đi à?”
Sở Úy nhân cơ hội tìm một cái ghế rồi ngồi xuống: “Cũng chưa vội lắm, xem xong rồi đi.”
Ba anh em lẫn người phụ nữ đều kinh ngạc: “Ý của anh là, là…” Mọi người nhìn nhau, không hiểu tại sao người luôn thờ ơ với mọi thứ như Sở Úy lại ung dung thoải mái như vậy.
Nguyễn Vũ nhanh chóng kết thúc trò chơi, màn hình dừng lại ở giao diện “đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.”
Nguyễn Vũ cầm bình nước tu liền tù tì mấy hơi, sau đó đưa tay vén tóc mái, để lộ vầng trán đầy đặn, con ngươi màu hổ phách đẹp đẽ sáng lấp lánh khiến lòng người rung động.
[Ôi ôi, đẹp trai quá thể đáng.]
[Tôi nói nghe này, trông cậu đẹp trai sáng ngời thế kia, tại sao lại cứ muốn làm báo thủ thế.]
[Anh trai báo thủ mau giết tôi đi!]
[Streamer, ván tiếp theo chơi cái gì đây?]
[Để tôi lên trước, tỏ lòng thành kính gọi một tiếng chồng ơiiiiiii!]
Lúc sau, Nguyễn Vũ lại đổi bản đồ, tính toán đêm nay mỗi ván đều chơi thử một bản đồ, chứng minh trò chơi sẽ không thể thành công nếu không có cậu.

Người phụ nữ đã bổ trái cây, nhẹ nhàng bước vào phòng chơi điện tử: “Nào, Tiểu Úy ăn trái cây đi.”
Sở Úy vẫn dán mắt lên người Nguyễn Vũ, vươn tay điềm nhiên đón lấy: “Cám ơn dì, cũng đã khuya rồi, dì mau đi ngủ sớm đi.”
“Không sao, dì không buồn ngủ lắm.

Đêm nay cháu có muốn ngủ lại đây không, dì thấy cũng muộn lắm rồi.” Người phụ nữ nở nụ cười, đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng khách.
Sở Úy từ chối: “Không phiền mọi người đâu ạ, tài xế sắp tới đón cháu rồi.”
Người phụ nữ cũng hiểu chuyện nên nhanh chóng lùi ra ngoài.

Tam Bạch gãi đầu, quay lại nhìn Sở Úy với ánh mắt chờ mong: “Anh họ, có phải anh cũng thích xem livestream của cậu ấy không?”
Con ngươi đen láy của Sở Úy phản chiếu hình ảnh chàng trai trẻ phóng túng trên màn hình, không nói gì cả.
Tam Bạch cũng không làm phiền thêm nữa, trước giờ Sở Úy luôn lạnh lùng như vậy.
Mười một giờ tối, đồng hồ báo thức của Nguyễn Vũ vang lên: “Livestream hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn tối mai gặp lại!”
Nguyễn Vũ dụi mắt, tắt livestream.
Sở Úy thu lại ánh mắt, chậm rãi đứng dậy, trước khi rời đi còn nhìn ba anh em: “Mặc dù ba em không thông minh lắm, có lúc ngốc nghếch không tả nổi, nhưng lại có mắt nhìn người rất không tồi đấy!”
Đại Bạch, Nhị Bạch, Tam Bạch: “...” Đây là đang mắng hay đang khen bọn họ vậy?
Dưới màn đêm mờ ảo, những vì sao điểm xuyết lấp lánh, mái tóc đen của Sở Úy như tỏa sáng dưới ánh trăng, ngón tay anh lướt trên điện thoại, tải ứng dụng Cao Thố, tìm kiếm ID của Nguyễn Vũ, sau đó nhấn nút follow.
Dưới ánh trăng sáng, người con trai cao ngạo híp mắt, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Sau buổi livestream, Nguyễn Vũ thấy hơi đói bụng nên úp tô mì cùng với một quả trứng, ăn xong cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thực ra, cậu là kiểu người rất dễ hài lòng với mọi thứ.
Một tiếng “ting” từ điện thoại vang lên, Nguyễn Vũ cầm lên nhìn, hóa ra là Long Tề nhắn tin cho cậu.
: [Em trai báo thủ, tôi livestream xong rồi, cậu đã ngủ chưa?]
Nguyễn Vũ gõ nhẹ vào màn hình, trả lời: [Tui chưa, có việc gì?]
: [Không có việc gì thì không được tìm cậu hả?]
[Không, tui còn tưởng anh có chuyện gì.]
: [Cậu đang ở thành phố S đúng không? Bình thường ban ngày không có việc gì làm, thì có muốn ra ngoài chơi không?] Long Tề gửi lời mời.
[Tui ở thành phố S, thế nào cũng được.] Nguyễn Vũ cũng không phải là người thích chơi một mình, nên cậu không từ chối lời mời của Long Tề.
Rất nhanh Long Tề đã nhắn lại: [Vậy thì chúng ta sẽ có một cuộc gặp mặt trực tiếp vào ngày mai, ha ha.]
Khóe miệng Nguyễn Vũ giật nhẹ, mặc dù hai người ngồi cách nhau một cái màn hình, nhưng dáng vẻ của đối phương như thế nào thì đã đều biết, còn gặp mặt trực tiếp làm gì nữa chứ.
Nhưng Nguyễn Vũ vẫn sẵn sàng đồng ý: [Được thôi, trưa mai tui mời anh ăn cơm.]
Điện thoại di động liên tục phát ra tiếng “ting ting”.
[Ồ, cậu mời tôi sao?]
[Thật ngại quá.]
[Hay cứ để tôi mời cậu đi.]
Long Tề nằm trên sô pha, cảm thấy hơi ngại ngùng, bởi vì anh ta là con nhà giàu, trước kia ra ngoài ăn cơm đều đứng ra trả tiền.
[Anh muốn ăn ở đâu?] Nguyễn Vũ không quen nơi này nên hỏi ý kiến Long Tề.
Long Tề lập tức trả lời: [Đi đâu cũng được, em trai báo thủ cứ tự sắp xếp đi ha.]

Mấy ngày tới đây, Nguyễn Vũ chỉ biết mỗi khách sạn Thiên Duyệt, trông có vẻ khá cao cấp: [Vậy hẹn mười một giờ trưa mai ở khách sạn Thiên Duyệt nhé.]
[Em trai báo thủ, cậu muốn mời tôi đến khách sạn Thiên Duyệt sao?]
[Cậu có biết khách sạn này khá đắt đỏ không?]
Nguyễn Vũ: [Mời một bữa ăn thì tui vẫn có thể chi trả được, hơn nữa chất lượng đồ ăn ở đó cũng khá ổn, chắc anh sẽ thích đấy.]
[Vậy thì nghe theo cậu đi.]
Sau khi cả hai thống nhất địa điểm gặp mặt xong thì chúc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Nguyễn Vũ bắt xe đi thẳng đến khách sạn Thiên Duyệt.

Khi cậu đến nơi mới là mười một giờ mười phút.
Vì Nguyễn Vũ muốn mời Long Tề ăn cơm nên đến sớm hơn một chút để chuẩn bị trước.
Nhân viên lễ tân khách sạn vừa nhìn thấy Nguyễn Vũ, đã nhớ tới lời quản lý đặc biệt dặn dò phải giám sát cậu.
Nhân viên lễ tân nhìn rất rõ, mặc dù cô ấy không biết tại sao quản lý lại muốn theo dõi cậu, nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy vẫn là đi báo cáo với cấp trên.
Sau khi Nguyễn Vũ ngồi vào chỗ bàn đặt, cậu đã gửi tin nhắn báo số ghế cho Long Tề.
Không lâu sau, có người đẩy ghế ra, Nguyễn Vũ còn tưởng là Long Tề đến.
Nhưng đó lại là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, tóc vuốt gọn gàng.
“Xin chào, làm phiền một chút, khách sạn của chúng tôi đang triển khai một sự kiện mới, một khách hàng sẽ được chọn ngẫu nhiên để tặng miễn phí món ăn mới của khách sạn.

Thật may mắn làm sao, người được chọn chính là ngài.” Quản lý khách sạn tươi cười nói.
Nhưng khi nghe tin mình đã may mắn trúng thưởng, biểu cảm của Nguyễn Vũ thay đổi liên tục từ nghi ngờ đến ngạc nhiên rồi đến vui mừng, tất cả chỉ vỏn vẹn trong vòng ba giây: "Thật sự cảm ơn rất nhiều!"
"Không có việc gì, không cần cảm ơn, đây là chuyện đương nhiên mà." Giám đốc khách sạn xua xua tay, che giấu đi niềm vui và tính toán của bản thân.
Khoảng 11 giờ 25 phút, cánh cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra.
Long Tề mặc một chiếc áo khoác màu đen, chiều cao của anh ta tương đương với Nguyễn Vũ, khoảng 1m8, dáng người rất cân đối.

Ngay khi bước vào cửa, anh ta tự nhiên mỉm cười, gọi: "Em trai báo thủ!"
Nguyễn Vũ cũng đứng dậy và chào: "Anh Long."
Long Tề mở điện thoại và nhìn qua: "Chắc là tôi không đến muộn nhỉ?"
Nguyễn Vũ cười nhẹ: "Không, không hề muộn, rất đúng giờ.

Đây là thực đơn, anh muốn ăn gì?"
Long Tề cười rộ lên lộ ra hai bên má lúm đồng tiền, nghiêng đầu lộ chiếc răng nanh nhỏ: "Hi hi, lâu rồi tôi không tới khách sạn Thiên Duyệt, vậy thì lần này tôi phải ăn của cậu một bữa no nê."
Nguyễn Vũ phất phất tay không để ý, thong thả nhìn anh ta: "Anh cứ thoải mái ăn, tui có thể chi trả được, anh ăn thỏa thích đi."
Sau khi chọn xong bốn món ăn, Long Tề đưa thực đơn lại cho Nguyễn Vũ: "Được rồi, tôi không thể ăn nhiều đâu, bốn món vừa gọi là đủ rồi."
Nguyễn Vũ cầm lại thực đơn và gọi thêm một phần canh trước khi trả lại cho nhân viên phục vụ.
Sau khi Long Tề chọn món, anh ta bắt đầu tập trung quan sát Nguyễn Vũ: "Tôi phát hiện cậu không hề giống trên livestream tí nào, cậu ngoài đời còn đẹp hơn rất nhiều á.”
Nguyễn Vũ nhíu mày nhìn anh ta, nhẹ nhàng nhấc mày: "Còn anh cũng không kém.


Tui tên là Nguyễn Vũ, sau này anh hãy gọi tên của tui đi."
Tròng mắt Long Tề chuyển động: "Vậy thì sau này tôi gọi cậu là em trai Vũ nhé?"
"Em trai Vũ, hahaha" Nói xong, Long Tề không giấu nổi sự phấn khích.
Nguyễn Vũ đưa tay đỡ trán, tỏ vẻ bất lực, thiếu chút nữa phải trợn cả mắt: "Hầy..."
Long Tề không đùa nữa, tự giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Long Tề, năm nay 23 tuổi, còn cậu?"
"Tui 21, vậy thì tui tiếp tục gọi anh là anh Long nhé." Nguyễn Vũ đổ ra một ly rượu vang đỏ cho Long Tề.
"Ai nha, cảm ơn cậu!" Long Tề đưa tay đón lấy ly rượu.
Không lâu sau, giám đốc khách sạn đưa vào phòng một phần đồ ăn do khách sạn tặng.
Long Tề vừa thấy liền kinh ngạc: "Em trai, món này là cậu chọn à?"
Nguyễn Vũ nhìn vào tảng thịt bò Wagyu to như một chiếc rìu, biểu cảm trên mặt cậu cũng rất ngạc nhiên.
"Mời quý khách từ từ thưởng thức!" Giám đốc khách sạn đặt đĩa thịt bò Wagyu lên bàn rồi rời đi.
Long Tề tiến lên xem: "Thịt bò Wagyu à, lớn thế, một phần bò Wagyu ở khách sạn Thiên Duyệt tối thiểu cũng phải vài ngàn tệ, người anh em, tôi cảm động quá, lần này cậu có vẻ chi nhiều tiền cho tôi rồi!"
Nguyễn Vũ nhẹ nhàng giải thích: "Không phải tui chọn, là khách sạn tặng, họ nói là sản phẩm mới đang được trải nghiệm thử của họ, tui may mắn rút trúng phần quà này nên họ tặng miễn phí cho chúng ta đấy."
Long Tề vỗ vỗ bả vai Nguyễn Vũ: "Cậu không cần giải thích gì nữa, anh em tốt, sau này tôi có miếng ăn, tuyệt đối sẽ không quên cậu đâu."
Long Tề chẳng tin điều này, khách sạn Thiên Duyệt đã kinh doanh nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng có hoạt động quay trúng thưởng cái gì, đây lại còn là tặng thịt bò Wagyu, món này thường phải đặt trước may ra mới có phần.
Nguyễn Vũ muốn giải thích thêm, nhưng Long Tề đã tỏ vẻ thấu hiểu, biểu cảm anh ta là kiểu "Tôi hiểu, tôi hiểu tấm lòng cậu mà".
"Đừng giải thích nữa, trước tiên chúng ta cứ lấp đầy cái bụng đi đã, đã lâu lắm rồi tôi mới ăn lại thịt bò Wagyu, nước miếng tôi đang chảy ròng ròng rồi đây này." Long Tề lấy một chiếc dao nhỏ, cắt một miếng và đưa vào miệng, biểu cảm trên mặt anh ta vô cùng hạnh phúc.
Nguyễn Vũ cũng khá hứng thú với đồ ăn ngon, đặc biệt khi nhìn thấy Long Tề như vậy, cậu cũng cắt một miếng để ăn thử.
Nguyễn Vũ ngạc nhiên híp mắt lại, nó thực sự rất ngon nha!
Sau bữa ăn, cả hai đã no nê, thậm chí còn thừa lại nhiều món mà hai người không thể ăn hết.

"Em trai báo thủ, cậu đã ăn no chưa? Buổi chiều cậu có kế hoạch gì không? Tôi đưa cậu đi chơi nhé!" Long Tề xoa xoa cái bụng no căng của mình, gương mặt rất thỏa mãn.
Nguyễn Vũ cắn một miếng trái cây tráng miệng: "Đi đâu vậy?"
Long Tề cười một cách thần bí: "Đoán xem, cậu sẽ sớm biết thôi."
Ở bên kia, sau khi giám đốc khách sạn đưa thịt bò vào phòng, đã tự mình gửi tin nhắn báo cáo cho Sở Úy.

Ông ta đoán rằng lần này chắc sẽ không sai sót gì.
[Cậu Sở, cậu có nhớ cậu thanh niên trẻ tuổi mà cậu dặn tôi theo dõi không? Hiện tại cậu ấy đang ăn cơm tại khách sạn của chúng ta, tôi đã dùng cớ quay trúng thưởng để gửi một phần thịt bò Wagyu vào để cậu ấy thưởng thức.]
Trong thời gian đợi phản hồi từ Sở Úy, Long Tề và Nguyễn Vũ vừa cười đùa vừa đi ra khỏi phòng bao riêng.
"Em trai báo thủ, tôi đi vệ sinh một lát, cậu đợi tôi một chút." Long Tề vẫn giữ thói quen cũ gọi cậu là em trai báo thủ, sau khi nói với Nguyễn Vũ, anh ta đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Giám đốc khách sạn nắm chính xác cơ hội tiến đến để tiếp cận Nguyễn Vũ, mặc dù ông ta chưa nhận được chỉ thị từ Sở Úy
"Xin hỏi quý khách, cậu có hài lòng với phần quà tặng của khách sạn chúng tôi không?" Giám đốc khách sạn cầm máy tính bảng trong tay, trên màn hình là một biểu mẫu của hoạt động rút thăm trúng thưởng.
"Tôi rất hài lòng, cảm ơn khách sạn rất nhiều." Nguyễn Vũ nở nụ cười ấm áp.
"Vậy cậu có thể đánh giá tốt cho khách sạn bên tôi được không?" Không hổ là một doanh nhân, ông ấy vô cùng nhanh trí, đã nghĩ ra được cách này.
Nguyễn- người đã ăn món thịt bò hảo hạng tại nhà hàng được mệnh danh là hết sức đắt đỏ -Vũ, không có chút do dự, nhận lấy máy tính bảng mà giám đốc khách sạn đưa đến.
Nguyễn Vũ đánh giá năm sao cho nhà hàng, nhưng khi gửi đánh giá cần điền tên và số điện thoại, nếu không sẽ không thể gửi được.

Mặc dù hơi do dự, nhưng Nguyễn Vũ vẫn điền đầy đủ thông tin vào.

- Sở Úy: tăng lươngggggg -
"Được rồi, tốt quá, cảm ơn cậu rất nhiều!" Giám đốc khách sạn vui mừng nhận lại máy tính bảng.
Sau khi Long Tề ra khỏi nhà vệ sinh, Nguyễn Vũ gật đầu chào giám đốc khách sạn rồi rời khỏi đó.
"Em trai báo thủ, xe của tôi ở bên kia, cậu có biết lái xe không?" Long Tề lấy ra chìa khóa xe và nhấn nút.

Nguyễn Vũ nhìn thấy là một chiếc Porsche màu bạc đang đỗ bên lề đường, rất tinh tế mà lại không quá phô trương.
"Tui không có xe, anh chỉ có thể tự mình chở tui đi thôi." Nguyễn Vũ ra vẻ bó tay, mặc dù cậu nói như vậy, nhưng lại không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Trong cuộc sống huy hoàng của cậu ở kiếp trước, cậu đã sở hữu rất nhiều xe ô tô sang trọng, nhưng sau đó, tất cả lần lượt đều phải bán đi để trả nợ.
"Không sao, lên xe đi, chúng ta xuất phát nào." Long Tề cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh Nguyễn Vũ, cả hai đều không phải người có tâm tư loanh quanh lòng vòng.
Trong xe, Nguyễn Vũ hỏi lại một lần nữa: "Rốt cuộc chúng ta đi chơi đâu thế?"
Nguyễn Vũ nhìn sang phía Long Tề, cậu cảm thấy Long Tề không phải là loại người chỉ biết vui chơi và vung tiền hoang phí.
"Chúng ta đi chơi xe karting ở ngoài trời, tôi thích sự mạo hiểm nhưng lại cũng rất sợ chết, nên thật sự không dám chơi đua xe thật, chỉ có thể chơi mức độ thấp hơn là đua xe karting thôi, em trai báo thủ, cậu sẽ không chê cười tôi chứ?" Long Tề nói xong, cười xấu hổ.
"À." Không nghĩ tới là điều này, Nguyễn Vũ đã tiếp xúc với rất nhiều kiểu đại gia con nhà giàu trong kiếp trước, kiểu như này thì có hơi khác biệt với những người đó, nhưng Nguyễn Vũ thấy đó là điều tốt, vì cậu ít có khả năng bị tổn hại bởi thói quen xấu của các con cháu tài phiệt.
"Ồ, anh nghĩ xa quá rồi, đua xe karting cũng khá khó mà, muốn chơi tốt cũng không dễ dàng đâu." Nguyễn Vũ nghiêm túc nói.
"Thật sao, cậu thực sự không cười tôi à?" Long Tề rõ ràng không tin lắm, anh ta thế mà lại mới nghe thấy có tiếng cười mà.
"Tại sao tui lại chê cười anh chứ? Tui cũng ít chơi môn này, có thể lát nữa sẽ cần anh hướng dẫn cách chơi đấy." Nguyễn Vũ trả lời.
"Vậy được, lát nữa để tôi hướng dẫn chi tiết cho cậu." Long Tề cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại tại một sân karting ngoài trời lớn, Long Tề là một thành viên VIP trong câu lạc bộ đó, có thể thấy anh ta đã đến đây rất nhiều lần.
"Giám đốc Long đến rồi sao, lần này vẫn chơi theo quy tắc cũ đúng không ạ?" Một người đàn ông trên ba mươi tuổi, có vẻ như là người chịu trách nhiệm chính ở đây, thấy Long Tề đến thì rất nhiệt tình chào đón hai người.
Long Tề ném chìa khóa xe cho anh ta: "Áp dụng quy tắc cũ, đây là đồng đội của tôi."
Nguyễn Vũ gật đầu chào hỏi, đối phương rất nhanh nhạy, ngay lập tức sắp xếp một số vận động cơ thể cho Nguyễn Vũ để chuẩn bị thể lực, cuối cùng hai người còn phải ký một văn bản cam kết trách nhiệm.
Nguyễn Vũ mặc vào bộ đồ bảo hộ, một cô gái dễ thương tại quầy tiếp tân đã không thể kìm được sự phấn khích mà lấy điện thoại ra để chụp ảnh.

Quá thực rất đẹp trai nha, những bức ảnh này nếu đăng lên mạng chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều người nhấn thích.
"Trời ạ, em trai báo thủ, cậu đang cướp đi hào quang của tôi đấy." Long Tề hơi không phục, ngay lập tức thay vào bộ đồ cực chất của mình.
Trên đường đua.
Cùng một lúc cả hai người bắt đầu lao đi từ vị trí xuất phát.
Nguyễn Vũ thực sự không quen với trò này, có nhiều khúc cua, nhiều lần cậu suýt chút nữa tông vào vành đai an toàn, tốc độ cũng chậm hơn so với Long Tề rất nhiều.
Nhưng trò này quả thật rất thú vị, Nguyễn Vũ dần dần tìm ra cảm giác.
Chờ Nguyễn Vũ hoàn thành một vòng, Long Tề đã chạy được một vòng rưỡi, lạ lạ là Long Tề càng trở nên phấn khích hơn.

Trong trò chơi ăn gà, anh ta không thắng cậu được, nhưng trò chơi này anh ta chắc chắn sẽ không thua
Sau vài vòng, Nguyễn Vũ đã nắm vững kỹ thuật cơ bản.
Ở một phía khác, cuối cùng giám đốc khách sạn đã nhận được phản hồi từ Sở Úy: [Làm rất tốt, cậu ấy vẫn còn ở đấy không?]
[Cậu Sở, cậu ấy đã rời đi rồi, nhưng tôi đã lấy được tên và số điện thoại của cậu thanh niên đó.] Giám đốc khách sạn làm ra vẻ thần bí.
[Tại sao ông lại yêu cầu tên và thông tin liên lạc của cậu ấy?]
Giám đốc khách sạn nhăn mày khó hiểu, liệu có phải ông ta lại đoán sai một lần nữa rồi không?
[Gửi cho tôi đi]
[Vâng, Nguyễn Vũ: 135********]
Sở Úy vừa kết thúc cuộc họp, đến cơm trưa cũng chưa kịp ăn, anh ngay lập tức mở tin nhắn ra.
Đôi môi mỏng của anh hơi mở, đôi mắt như cười: "Nguyễn Vũ…" Anh lẩm bẩm cái tên trong miệng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Long Tề: Nhớ trước đây tôi phải tiêu hơn trăm nghìn tệ mới lấy được phương thức liên lạc.


Giám đốc khách sạn: He he, chứng minh làm người phải dùng cái đầu đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận