“Bố, đây là thật sao?”
Lời nói của Đoàn Vũ, làm cho thân thể mềm mại của Ninh Hinh chấn động.
Tuy rằng, Đoàn Vũ chữa khỏi mắt cho cô, cô rất biết ơn Đoàn Vũ, nhưng cũng không có nghĩa là cô nguyện ý gả cho anh.
"Đúng vậy, Tiểu Hinh, bố đã đáp ứng lời cầu hôn của Đoàn Vũ rồi.
Đoàn Vũ nói cho dù mắt của con không khỏi, hắn cũng nguyện ý cưới con.
Hiện tại mắt của con cũng khỏi, con không thể bội bạc người ta!" Ninh Phú Quý nói.
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì? Mẹ biết con còn đang nghĩ đến tên Lâm Hiên kia.
Hắn có cái gì tốt? Bất quá chỉ là một thằng ở rể mà thôi.
Hơn nữa, hắn đem thận hiến đi rồi, làm sao có năng lực cho con hạnh phúc?”
“Nghe mẹ nói đi, mẹ là người từng trải, gả cho một người đàn ông không dùng được.
Cuộc sống sau này của con sẽ rất khổ sở!” Trần Tú trầm giọng nói.
Lúc này, Lâm Hiên rốt cục cũng đi vào phòng.
“Lâm Hiên!”
Ninh Hinh nhìn thấy Lâm Hiên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Sau ba năm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được hình dáng của Lâm Hiên một lần nữa.
"Ai cho ngươi vào!"
Ninh Phú Quý sắc mặt khó coi nói với Lâm Hiên:
"Lâm Hiên, cậu thấy chưa, mắt con gái tôi đã sáng lại rồi.
Tôi cũng đã quyết định gả nó cho Đoàn Vũ.
Cậu không nên đến phá hư hạnh phúc của Tiểu Hinh!”
“Ngươi mau đi đi.” Trần Tú muốn đem Lâm Hiên đẩy ra ngoài, nhưng lại đẩy không nổi.
"Không, hắn không có chữa khỏi cho Ninh tỷ!" Lâm Hiên trầm giọng nói.
“Ngươi không được nói bậy.
Tiểu Hinh đã có thể nhìn thấy rồi!” Trần Tú nhíu mày.
"Lâm Hiên, lúc trước Tiểu Hinh thích cậu như vậy, nhưng cậu lại bám lấy Thẩm Ngạo Tuyết, còn đem thận của mình hiến cho cô ta.
Rồi thì sao? Hiện tại cậu nhìn người ta tái giá, lại muốn trở về tìm Tiểu Hinh? Cậu cảm thấy, Tiểu Hinh còn có thể chấp nhận cậu sao?" Đoàn Vũ cười lạnh.
Đoàn Vũ từng là người theo đuổi Ninh Hinh.
Kể từ khi Ninh Hinh bị mù, hắn ta cũng biến mất.
Trong ba năm qua, hắn đã ra nước ngoài, học một phương pháp y thuật kỳ lạ.
Bởi vì hai nhà Thẩm Từ phong tỏa tin tức, cho nên Đoàn Vũ chỉ biết Thẩm Ngạo Tuyết tái hôn, lại không biết chuyện Lâm Hiên xuất hiện ở hôn lễ, hơn nữa còn đào đi thận của Thẩm Ngạo Tuyết.
"Tiểu Hinh, gả cho anh đi.
Cả đời này anh sẽ luôn chăm sóc em.”
Đoàn Vũ trực tiếp hướng Ninh Hinh quỳ một gối xuống, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.
Anh đã chuẩn bị ra tay lúc sắt còn nóng, trực tiếp bắt được Ninh Hinh.
"Tiểu Hinh, còn sững sờ làm gì, mau đồng ý đi.
Đoàn Vũ vì con xuất ngoại ba năm, tìm kiếm biện pháp trị liệu mắt cho con.
Hiện tại cậu ấy thật sự chữa khỏi cho con con rồi, con còn do dự cái gì nữa!" Ninh Phú Quý thúc giục nói.
Dù sao, cho dù Đoàn Vũ kém hơn nữa, cũng so với Lâm Hiên tốt hơn gấp mười lần.
Hơn nữa, vì trị cho mắt của Ninh Hinh, Đoàn Vũ còn ra nước ngoài học y ba năm.
Đây tuyệt đối là tình yêu đích thực.
"Đúng vậy, Tiểu Hinh, con tuổi cũng không còn nhỏ, nên lập gia đình rồi." Trần Tú cũng nói.
"Bố, mẹ, nhưng con thích Lâm Hiên..." Ninh Hinh cắn răng.
"Con cho rằng hắn hại nhà chúng ta chưa đủ khổ sao? Nếu con chọn Lâm Hiên, mắt sáng lại có ích lợi gì chứ? Bố thà để mắt con bị mù còn tốt hơn!”
Ninh Phú Quý cực kỳ tức giận.
Nói xong liền bước đến làm ra động như tác muốn chọc mù mắt Ninh Hinh.
Đương nhiên, ông ta chỉ đang hù dọa Ninh Hinh, không có khả năng thật sự làm như vậy.
Thế nhưng Ninh Hinh đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn.
"Ah! Mắt tôi đau quá!”
Máu tươi bắt đầu từ trong mắt cô chảy ra thành hàng.
“Ninh Phú Quý, ông điên rồi!”
Trần Tú thấy thế hoảng hốt, đánh mạnh vào người Ninh Phú Quý.
Ninh Phú Quý cũng mơ hồ:
"Tôi… tôi chỉ muốn dọa Tiểu Hinh tôi.
Tôi còn chưa chạm vào mắt nó nữa mà…”
“Bố, mẹ, sao con không nhìn thấy gì nữa!”
Ninh Hân hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Cô vừa mới sáng mắt chưa được một phút, lại một lần nữa biến thành người mù.
Loại này từ hy vọng đến tuyệt vọng, càng làm cho cô khó có thể tiếp nhận.
"Ninh Phú Quý, trả lại mắt cho con gái của tôi!" Trần Tú suy sụp nói.
"Chuyện này… không liên quan đến tôi.
Tôi thật sự không có làm gì hết…”
Ninh Phú Quý choáng váng, ông chỉ làm một động tác móc mắt, sao Ninh Hinh lại biến thành như vậy?
“Xong rồi, xong thật rồi!” Vẻ mặt Đoàn Vũ cũng trở nên hoảng hốt.
Hắn kỳ thật cũng không có tuyệt đối nắm chắc trị được cho Ninh Hinh.
Bởi vì, hắn tuy rằng chiếm được một bộ châm pháp thần kỳ, được xưng là có thể chữa khỏi mọi bệnh tật.
Nhưng nó không phải là hoàn chỉnh, chỉ có 10% cơ hội chữa khỏi cho Ninh Hinh.
Hơn nữa, châm pháp này của hắn có chút độc đoán, gọi là Diêm Vương Châm.
Ý tứ chính là mượn mạng của Diêm Vương.
Nếu thành công, bệnh khó đến mấy cũng được chữa khỏi.
Nếu thất bại, phải chết!
Giờ phút này, ngoại trừ mắt Ninh Hinh ra, tai mũi miệng cũng đồng thời chảy máu.
Hiển nhiên, Diêm Vương Châm đã không chữa khỏi cho cô.
"Tiểu Hinh, con làm sao vậy! Đừng làm mẹ sợ!"
Trần Tú đỡ lấy Ninh Hinh lung lay sắp ngã, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Dì Trần, đừng kích động, cháu sẽ chữa cho Ninh tỷ!”
Lâm Hiên lấy Cửu Chuyển Kim Châm ra, chuẩn bị chữa trị cho Ninh Hinh.
Ninh Hinh xuất hiện tình huống như vậy, đều là bởi vì Đoàn Vũ trị liệu.
Vừa rồi anh nhìn thủ pháp thi châm của Đoàn Vũ thì liền hiểu, Đoàn Vũ sử dụng một loại châm pháp cấm kỵ.
Thành công là tốt.
Nhưng nếu không thành công, ngược lại sẽ làm bệnh càng thêm trầm trọng.
“Cậu có biết chữa bệnh không? Nếu không biết thì đừng làm bậy.
Vẫn nên đưa Tiểu Hinh đến bệnh viện đi!” Ninh Phú Quý bắt lấy tay Lâm Hiên.
Ở trong mắt ông, Lâm Hiên chỉ là một thằng ở rể, thích ăn mềm, giặt giũ nấu nướng, phục vụ phụ nữ là giỏi.
Nhưng chưa bao giờ nghe nói qua Lâm Hiên biết trị bệnh.
“Tin cháu đi.
Chú Ninh, với tình trạng hiện tại của Ninh tỷ có đem chị ấy đến bệnh viện cũng vô dụng.
Chỉ có cháu mới có thể chữa được cho chị ấy!” Lâm Hiên kiên định nói.
Tuy nhiên Ninh Phú Quý vẫn là không tin.
Ông cố chấp không để cho Lâm Hiên chạm vào Ninh Hinh.
“Đúng rồi, có người có thể chữa khỏi cho Ninh Hinh!”
Hai mắt Đoàn Vũ bỗng dưng sáng lên, sau đó lấy điện thoại ra bấm số.
"Là Đỗ tiên sinh đúng không? Tôi là Đoàn Vũ, có chuyện gấp, phiền ngài tới đây một chuyến."
"Lâm Hiên, mau cút ra ngoài, đừng ở chỗ này chướng mắt.
Cho dù Tiểu Hinh cứ như vậy chết, tôi cũng sẽ không cho cậu trị!” Ninh Phú Quý trực tiếp đem Lâm Hiên đánh ra ngoài.
Khoảng hai mươi phút sau, một ông già đến nơi này.
"Ngài là, Đỗ Cao Minh, Đỗ lão tiên sinh?" Thấy Đỗ Cao Minh, trên mặt Ninh Phú Quý nhất thời hiện lên vẻ mừng như điên.
Bởi vì ông ta cũng từng làm việc trong ngành y, tự nhiên biết vị Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới y học này.
Ông từng muốn mời Đỗ Cao Minh ra tay trị mắt cho Ninh Hinh.
Nhưng đáng tiếc, phí khám chữa bệnh của Đỗ Cao Minh cực cao, ông không mời nổi.
Không ngờ Đoàn Vũ lại mời được Đỗ Cao Minh, lần này hẳn là bình an vô sự.
Quả nhiên, Đỗ Cao Minh châm xuống vài mũi châm, tình huống của Ninh Hinh liền ổn định.
"Đỗ tiên sinh, mắt con gái tôi có thể chữa được không?" Ninh Phú Quý vẻ mặt chờ mong hỏi.
Đỗ Cao Minh gật đầu.
Nhưng vẫn không tiếp tục thi châm nữa.
"Đỗ tiên sinh, ngài đây là có ý gì?”
“Ngài lo lắng về tiền chữa bệnh sao? Bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẵn sàng trả!” Ninh Phú Quý khẩn trương nói.
"Đỗ tiên sinh, mời ngài ra tay, tôi sẽ trả mọi chi phí." Đoàn Vũ cũng nói.
Đỗ Cao Minh trầm ngâm một lát mới nói:
"Không phải vấn đề tiền bạc, mà là… người có thể chữa khỏi cho con gái ông, không phải ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...