- Ông lão Jackson, vẫn là câu nói đó, ta cần 10 chiếc, đủ để cung ứng cho việc vận chuyển gần bờ và đánh bắt cá. Đóng càng to càng tốt, khi nào ta có thể tới nhận tàu?
Lời nói của Đỗ Khắc khiến cho Jackson giật mình.
Không ngờ, tên thiếu niên pháp sư nhìn như chưa từng trải đời này lại thật sự muốn đóng tàu.
Tiền dâng tận tay, không cần thì không cần.
Jackson thở một hơi dài:
- Chỗ của tôi không có nhiều nguyên liệu như vậy, số lượng hiện tại chỉ đủ để đóng 5 chiếc thuyền mới. Cần nhiều thêm, tôi phải tốn nhiều thời gian hơn để đi tìm. Nếu ngài chỉ cần 5 chiếc thuyền mới 30 tấn, tôi có thể bảo đảm chất lượng và giao cho ngài trong vòng 1 tháng. Một chiếc là 50 đồng vàng.
Loại thuyền 30 tấn thực sư khá nhỏ, quy ra kích thước mà Đỗ Khắc quen thuộc, cũng chỉ là dài 15 mét, rộng 3 mét. Chỉ lớn hơn thuyền tam bản một chút.
- Được, cứ quyết định như vậy. Đây là tiền đặt cọc.
Nói xong, Đỗ Khắc lập tức lấy ra 100 đồng vàng mà Lothar đưa anh hồi sáng nay.
- À... không cần nhiều như vậy, nếu là ngài pháp sư, thì chúng tôi chỉ nhận một phần trăm tiền đặt cọc là được.
- Vậy số còn dư ông giúp tôi tuyển một số thủy thủ đi.
Khuôn mặt Jackson có vẻ hơi do dự, bặm môi, ông lên tiếng:
- Có rất nhiều người trẻ tuổi ở bến cảng không có việc làm, tôi có thể giúp ngài tuyển một số người. Họ đều là người tốt, bản tính lương thiện, nhưng họ không phải là thủy binh. Tôi không thể nhận lời ngài để họ làm cuộc mua bán đầy rủi ro này.
Đỗ Khắc cười khoái chí:
- Không sao, chỉ là đánh cá và vận chuyển những hàng hóa sạch thôi mà. Tóm lại tôi hi vọng những người tuyển được đều ngay thẳng, nếu bị tôi phát hiện ai dám lén lút giấu gì đó trên thuyền thì...
“Khí định thần nhàn”
“Thuật Pyroblast”
Trong tích tắc một quả cầu lửa lớn như cái lu hình thành trong tay Đỗ Khắc, bay ra ngoài, bay thẳng xuống biển.
Đi kèm với tiếng nổ “bùm bùm”, một cột nước bật tung lên.
Windsor đứng bên cạnh như hóa đá – cảm kích sáng nay Đỗ Khắc đã nương tay! Một quả cầu lớn như vậy mà bay thẳng vào người, không phải sẽ biến thành tro đen ngay tức khắc sao?
Những người đóng tàu, bao gồm cả Jackson trong đó, ai cũng tay chân bủn rủn, miệng lắp bắp không nói nên lời.
- Xin lỗi, ta không cố ý hù dọa mọi người, nhưng chuyện tiếp theo ta phải làm, quả thực vô cùng quan trọng, ta không hi vọng có kẻ tay chân không sạch sẽ làm lính của ta.
Dứt lời, Đỗ Khắc gật đầu, dẫn Windsor rời khỏi.
Đỗ Khắc không quay về căn nhà mà Lothar ban tặng, mà lại về thẳng phòng khách của học viện, hỏi mượn Norton giấy và viết.
Bày ra trên bàn, dự đoán tờ giấy này to bằng giấy A2, Đỗ Khắc cầm cây bút lông phải chấm mực mới viết được, lặng lẽ kích hoạt hệ thống trợ giúp.
Hệ thống vang lên:
- Tích! Kiểm tra thấy trong kí ức túc chủ là “họa pháp cơ hà” và phần mềm đồ họa Autocard... Hệ thống đang trong quá trình tối ưu xử lý... Tính năng hỗ trợ đồ họa hoàn thành!
Trong sự ngạc nhiên của Windsor, chưa tới mười phút Đỗ Khắc đã vẽ xong hình cắt lớp của một chiếc thuyền, đưa cho Windsor.
- Bản vẽ này cậu cất cho kỹ. Đây là lộ phí 500 đồng vàng. Ta cần cậu đến Kul Tiras một chuyến, cậu hãy đưa về đây người thợ có thể đóng được loại tàu lớn này... mời về Bão Phong thành. Nếu tới lúc đó ta chưa về, thì cậu hãy sắp xếp cho người ấy ở trong căn nhà mà Lothar ban tặng.
Bản vẽ, Windsor nhìn không hiểu. Nhưng anh miễn cưỡng nhận ra, tên của chủ nhân trên tờ tiền là người đức cao vọng trọng được 7 vương quốc loài người cho phép, có thể đổi tiền tùy thích - lão pháp sư Norton.
- Phù.
Windsor hít một hơi dài, hóa ra dù có anh hay không thì Đỗ Khắc cũng chuẩn bị làm một vụ lớn!
Windsor lỡ miệng hỏi thêm một câu:
- Vậy khoảng thời gian này ngài Marcus sẽ làm gì?
- Dĩ nhiên là bế quan, à, là tu luyện ma pháp, đồng thời làm công tác chuẩn bị cho khoản đầu tư này.
Thế giới pháp sư, không phải một tên lính có thể tùy tiện gặng hỏi, cho dù là còn hơi nghi ngờ, Windsor vẫn cảm kích sự tín nhiệm của Đỗ Khắc dành cho anh. Trong mắt của anh, 500 đồng vàng là một số tiền vô cùng lớn. Phải hiểu là, số tiền này đủ để một gia đình sống sung túc cả đời.
Không ngờ, ngay cả hỏi Đỗ Khắc cũng chưa hỏi, liền đưa cho anh số tiền lớn này.
- Được rồi, ngài hãy yên tâm, Reginald Windsor tôi sẽ không làm ngài thất vọng.
Về phần mình, Đỗ Khắc vội vã về thăm “nhà” của anh, liền rời khỏi Bão Phong thành. Quả thực Lothar rất coi trọng anh, nhà anh nằm trong một khuôn hoa viên. Theo như tiêu chí trước khi xuyên không, thì đây được xem là biệt thự. Dù sao trước sau có hai hoa viên rộng 10m.
Trước khi xuyên không, nếu nằm trong thành lớn phố lớn, thì đây tuyệt đối là một bất động sản giá vài triệu. Nhưng trong Bão Phong thành, so với thủ phủ của giới quý tộc, thì đây chỉ là một căn nhà bình thường.
Đỗ Khắc không để tâm chuyện này.
Nếu đã định sẵn là một căn nhà bị hủy diệt trong khói lửa chiến tranh, thì cũng không cần tốn công sức làm gì.
Nhưng mà, dự án đầu tư của Đỗ Khắc, rất nhanh chóng truyền đến tai của một số người.
Sau khi Pharma Brando nghe được tin Đỗ Khắc đầu tư đóng tàu, cười lộn ruột.
- Thằng khùng đó – lại đầu tư đóng tàu? Bão Phong thành không hề có đặc sản gì có thể bán! Mỗi năm chúng ta thu về nhiều thuế như vậy, chính là để mặc cho bọn gian thương Kul Tiras chặt chém, nếu không thì là bọn Goblin đáng chết...
- Được thôi, ta sẽ chờ xem Đỗ Khắc lỗ tới nỗi không còn quần mặc!
Gia tộc Brando không phải là kẻ ngốc. Khi Lothar hỏi gia tộc Brando về ân oán của bọn họ và Đỗ Khắc, thì gia tộc Brando đã nghiêm khắc cảnh cáo Pharma Brando.
- Khi chưa nắm chắc được tình hình, nghiêm cấm đụng độ với Đỗ Khắc, cho dù là trực tiếp hay gián tiếp. Nếu không đắc tội với Lothar, thì cả gia tộc sẽ bị diệt vong.
Tạm thời không thể ra tay, nhưng không có nghĩa là không thể chửi rủa “chúc phúc” Đỗ Khắc. Thực ra không chỉ Brando, ngay cả trong học viện, có không ít pháp sư khinh bỉ cách làm của Đỗ Khắc.
Đối với bọn họ, pháp sư cao quý mà đi kinh doanh gì đó, quả là một sự sỉ nhục đối với nghề này.
Cho dù là pháp sư đứng phe trung lập, cũng cảm thấy Đỗ Khắc rảnh rỗi, lãng phí tài năng và thời gian của bản thân. Dù sao biển học ma pháp là vô cùng rộng lớn nhưng tuổi thọ của con người đầu tư cho sự nghiệp này, quả là quá ít ỏi.
Những chuyện này, Đỗ Khắc không hề quan tâm.
Thuê một con ngựa và một đội binh, Đỗ Khắc dùng thời gian 5 ngày đi qua khu rừng Elvin, đặt chân đến vùng phía Tây hoang dã nằm ở phía Tây Nam Bão Phong thành.
- Phía Tây hoang dã! Ta đến đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...