Bảo Tàng Sơn Hải


“Cậu bị làm sao thế?” Bé Sữa chưa kịp đứng vững, đội trưởng Trần đã mắng xối xả: “Sự hung hãn trong cách chiến đấu thường ngày của cậu đâu mất rồi? Rớt dây xích vào lúc này, chính là không muốn sống nữa.



Bé Sữa bị giáo huấn không nói được lời nào, tôi liền vỗ vai anh ta tỏ vẻ cảm thông.


Dù sao thì anh ta cũng là người bản xứ, đối với truyền thuyết “quỷ tiếp người” kia đều một mực tin theo không hề nghi ngờ.

Mặc dù không gác đêm kể từ khi bước vào vùng đất không người này, nhưng vẫn không thể ngủ được.

Lại bị kích thích bởi cái chết của Súng Ngắn, kỹ năng chiến đấu có mạnh mẽ đến đâu thì thể chất cũng không cho phép.


"Đi thôi!"


Đội trưởng Trần còn muốn nói gì thêm, tôi liền lắc đầu với ông ấy, nhỏ giọng hô lên một tiếng rồi chạy về hướng ngược lại với đám bò cạp đuôi đỏ, thỉnh thoảng còn dừng lại quan sát dấu vết chuyển động của bọn chúng, sau đó lại chạy nhanh.


Khoảng hơn nửa giờ sau, chúng tôi đã chạy đến một chỗ sườn núi thấp, tôi đứng tại sườn núi thấp, cầm lên một nắm cát, sau đó liền đá một chân vào trên sườn núi.


Cát trên sườn núi thấp chậm rãi rơi xuống, trong nháy mắt rơi ra một mảng lớn, lộ ra không gian bên trong.


“Trời ạ, nơi này cư nhiên trống rỗng?” Mắt Ưng kinh ngạc thốt lên một câu: “Giỏi thật, làm sao cậu phát hiện ra vậy? Tôi làm trinh sát nhiều năm cũng chưa từng chú ý tới.



“Đi vào trước rồi nói!” Tôi không trực tiếp đáp trả, chỉ đưa đầu chui vào trong sườn núi thấp, những người còn lại cũng nối đuôi nhau mà đi theo sau.


Mắt Ưng nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn đang đợi câu trả lời của tôi, tôi bất đắc dĩ nói với anh ta rằng tôi đã sớm đoán được nơi này chắc chắn sẽ có một tổ bò cạp đuôi đỏ, bằng không tôi cũng không tìm được.


“Nhóc con, cậu nói đây là nơi nào?” Sắc mặt của đội trưởng Trần lập tức thay đổi, kéo cổ áo tôi thấp giọng hỏi: “Nhóc con, cậu thật không đáng tin cậy, vất vả lắm mới có thể chạy thoát, sao cậu lại trực tiếp dẫn chúng tôi đi vào hang ổ của bọn chúng?”

Sắc mặt của những người khác cũng nhanh chóng thay đổi, tôi bất đắc dĩ đành buông tay giải thích, nhìn số lượng của đàn bò cạp đuôi đỏ kia tôi liền biết là tổ của bọn chúng có biến, vì thế mà ban đêm bọn chúng mới hoảng loạn chạy trốn, trong lúc nhất thời bọn chúng sẽ không dám quay trở lại.


Cho dù chúng tôi không bị bọn chúng đuổi theo, nói không chừng cũng sẽ gặp phải mấy con bò cạp đuôi đỏ bị lạc đàn, hiện tại chỉ có tổ của bọn chúng là nơi an toàn nhất.


Những người khác nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, vừa biết ơn vừa sợ hãi, cuối cùng, vẫn là Bé Sữa nắm lấy tay áo tôi và hỏi tôi làm sao có thể chắc chắn rằng đàn bò cạp đuôi đỏ sẽ không quay lại giữa chừng?

Tôi nhún vai nói rằng tôi chỉ nắm chắc có hai phần, nếu họ không tin tôi thì tôi cũng không còn cách khác, dù sao đây cũng là phương pháp tôi nghĩ ra trong cơn hoảng loạn, đương nhiên không thể không có sơ hở, điều duy nhất tôi có thể xác định chính là nơi này tạm thời an toàn hơn so với đi ở bên ngoài sa mạc.



Những người khác không dám nói gì thêm, Rắn Độc cũng nói giúp tôi, nói rằng bò cạp đuôi đỏ sẽ ra khỏi tổ vào lúc nửa đêm, sẽ trở về tổ trước khi mặt trời ló dạng, cho nên chúng tôi sẽ an toàn khi ở chỗ này.


Được anh ta bảo đảm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng toàn thân cũng không dám thả lỏng, chỉ dựa vào sườn núi thấp để nghỉ ngơi.


“Tôi đi ra ngoài nhìn xung quanh một chút.

” Lão Yên cau mày, đột nhiên lên tiếng, bước ra ngoài mà không bỏ túi xuống, trước khi đi ra ngoài còn liếc nhìn tôi một cách mơ hồ.


Từ lúc chúng tôi bị đàn bò cạp đuôi đỏ bao vây cho đến khi tiến vào tổ của bọn chúng, ông ấy cũng không nói gì ngoài việc nhắc nhở chúng tôi đừng lãng phí đạn, cũng không có thắc mắc gì về việc tôi đảm nhận vị trí chỉ huy của ông ấy trong suốt quá trình.


Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này của ông ấy, tôi nghĩ thầm trong lòng, ông ấy sẽ không trách tôi đấy chứ?

Cho nên, sau khi ông ấy đi ra ngoài được một lát, tôi cũng tìm cớ mà đi theo, thế nhưng điều kỳ lạ chính là lão Yên lại không có ở bên ngoài, tôi liếc nhìn chung quanh cũng không thấy ai cả.



Sa mạc vắng vẻ đến nỗi ban đêm tôi cũng có thể nhìn xa được khoảng mười mét, nói cách khác lão Yên đã đi rất xa?

Tôi vừa cảm thấy khó hiểu, liền thấy nơi xa trong bóng tối chui ra một bóng người, lão Yên cúi đầu, trong tay cầm một vật gì đó, đi được một lúc, ông ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tôi, có vẻ rất giật mình, nhanh chóng đem đồ vật trong tay nhét vào trong túi không thấm nước, sau đó đi đến hỏi tôi vì sao lại ra đây.


Dù tốc độ của lão Yên rất nhanh nhưng tôi biết đó là một chiếc điện thoại, thứ đồ đó tôi đã từng nhìn thấy trên người của đội trưởng Trần, bởi vì tò mò cho nên tôi nhớ rất kỹ.


Chỉ là ở sa mạc hoàn toàn không có sóng, cần phải có một trạm phát, lại còn phải có sự phối hợp của tổng đài thì mới có thể truyền đi, cho nên lúc đó đội trưởng Trần cũng không có mang theo, cảm thấy cho dù có mang theo thì khi gọi được người đến giúp đỡ thì người cũng đã lạnh (chết).


Lão Yên đang ở đây liên hệ với ai? Có phải là cấp trên không?

Tôi có chút tò mò, nhưng cũng biết tôi có hỏi thì ông ấy cũng sẽ không nói, chỉ đành gãi gãi đầu nói mình đi tiểu tiện, ông ấy cũng không hỏi gì thêm mà chỉ hỏi tôi làm sao tìm được tổ của bò cạp đuôi đỏ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui