Ngày thứ hai Chử Thiệu Lăng hồi cung, việc đầu tiên làm là đi Từ An điện chờ gặp thỉnh an Thái hậu.
Kỳ thật đối mặt Chử Thiệu Lăng, trong lòng Thái hậu cũng có chút thẹn ý, nguyên bản muốn định việc hôn nhân cho hắn, không nghĩ đến vội vã một hồi, cuối cùng lại vô công mà phản, lại còn đưa thêm vào hậu cung hoàng đế một cái phi tử họ Chân.
Thái hậu sẽ không thiên chân cho rằng Chử Thiệu Lăng ở hành cung thì cái gì cũng không biết, sở dĩ nàng thích Chử Thiệu Lăng, không chỉ đơn giản là vì huyết mạch, mà vì nàng xem được, Chử Thiệu Lăng là một hoàng tử có thể làm nên đại nghiệp, Thái hậu ngầm đồng ý, để cho Chử Thiệu Lăng ở trong cung âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, lão Thái hậu lại không thấy cái này có gì không tốt.
Thái hậu nắm vai Chử Thiệu Lăng nhìn kỹ, biết bảo bối tôn nhi không gầy không bệnh liền yên lòng, chậm rãi an ủi: “Phỏng chừng ngươi cũng biết, hoàng đế giúp ngươi tìm cái nữ nhi, chỉ tiếc… ai nha, thôi, không có cũng tốt, cũng không có người thích hợp, hoàng đế đáp ứng ai gia, chuyện này không cần gấp gáp, nhất định phải tuyển người tốt nhất cho ngươi.”
Lăng Vân không được còn có Lăng Di, mấy ngày trước Thái hậu có đem Lăng Di sắp mười một tuổi triệu vào cung xem qua, không giống Lăng Vân, tiểu Lăng Di thân mình mạnh khỏe, nhan sắc so tỷ tỷ nàng còn hơn một chút, đương nhiên này đó không quá quan trọng, cưới vợ phải cưới hiền, riêng điểm ấy Thái hậu hoàn toàn tin tưởng cách dạy dỗ của phủ Tử Quân hầu.
Chử Thiệu Lăng ngược lại không nghĩ đến Thái hậu hoãn lại hôn kỳ của hắn, như thế càng giúp hắn giảm đi không ít phiền toái, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Không có việc gì, việc hôn sự tôn nhi không vội, nhưng lại làm phiền Hoàng tổ mẫu hao tổn tâm trí.”
Thái hậu lắc đầu, hít một hơi, trogn lòng nhịn không được có chút trách cứ hoàng đế, nếu hoàng đế chịu lập Chử Thiệu Lăng làm Thái tử, nếu hoàng đế không đa nghi như vậy, vậy có thể đem Chân thị cho Chử Thiệu Lăng, nữ sinh hướng ngoại, liền tính Chân gia không theo Chử Thiệu Lăng, nhưng nếu thật gả lại đây, không tin nàng vẫn sẽ theo đuổi bên nhà mẹ đẻ…. Lão Thái hậu vẫn luôn cân nhắc lời của Khâm Thiên giám.
Chử Thiệu Lăng âm thầm buồn cười, hắn bịa chuyện tính kế Chân gia, nào ngờ lời nói lại bị Thái hậu nhớ thương đâu.
Thái hậu vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, chậm rãi nói: “Chân Tư kia cũng không phải người hiền lành, sau khi tiến cung liền được thị tẩm ba ngày liên tục, hiện tại hoàng đế cũng thường xuyên đến đó, hậu cung hiện giờ hai phi tử được sủng ái nhất đều là họ Chân….”
Chử Thiệu Lăng còn không hồi cung đã nghe nói việc Chân tần hiện giờ rất được sủng ái, nghe vậy hỏi: “Vị này tân sủng có chăm chỉ hiếu thuận Hoàng tổ mẫu?”
Thái hậu gật đầu: “Ngược lại thật chăm chỉ, trước khi ngủ cùng sau khi dậy, một lần cũng không quên.” Cho nên mới càng khó khăn, đến cả nhuệ khí của Thái hậu cũng bị nàng làm cho không phát tác được.
Chử Thiệu Lăng thầm cười, Chân Tư này thế mà có chút ý tứ, vất vả nàng còn nhỏ đã có thể trầm được khí, Chử Thiệu Lăng không khỏi nhớ đến người nào đó còn đang trong cung giúp mình thu thập hành lý, sắp xếp hũ đào yêm, so người ta còn lớn hơn một tuổi, mà một chút tâm nhãn cũng đều không có.
Thái hậu không biết suy nghĩ của Chử Thiệu Lăng đã bay về Bích Đào uyển, nói tiếp: “Cũng may đã nhiều ngày Chân tần không có cùng Lệ phi nhiều đi lại, nhưng cũng cần đến phòng bị, một cái cô cô một cái chất nữ, này lợi hại có thể sánh bằng mẫu hậu ngươi với ta năm đó đâu.”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười trấn an Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu là cô ngoại sinh nữ, so các nàng còn thân thiết, nếu không Hoàng tổ mẫu cũng sẽ không thương mẫu hậu như vậy.”
Thái hậu mỉm cười: “Liền ngươi nói ngọt.”
Chử Thiệu Lăng cười dâng cho Thái hậu một chén trà: “Hơn nữa… các nàng lại hầu hạ chung một trượng phu, Hoàng tổ mẫu đã nhìn đến các nàng hợp lực cùng nhau tranh sủng chưa? Nếu là tách ra ai đi đường nấy, rất nhiều chuyện đều đơn giản hơn nhiều.”
Chử Thiệu Lăng nói đến đây Thái hậu đã hiểu được, mỉm cười: “Vẫn là Lăng nhi thông tuệ.”
Nói chuyện một hồi cũng đã đến giờ hạ triều, CHử Thiệu Lăng lại hàn huyên chút nhàn thoại cùng Thái hậu liền lui xuống.
Trên đường đến Thừa Càn cung Chử Thiệu Lăng gặp Chử Thiệu Dương, Chử Thiệu Lăng âm thầm cười lạnh, rất tốt, chính mình miễn tốn công đi Chiêu Dương điện tìm hắn.
Hiện giờ Chử Thiệu Dương trước mặt Chử THiệu Lăng cũng không tùy ý như trước, bỏi vì vài sự kiện kia Chử Thiệu Dương nhìn ra Đại ca đối với mình không giống lúc trước, nhưng tiểu hoàng tử quen được Chử Thiệu Lăng cưng chiều còn có chút không chấp nhận được, Chử Thiệu Lăng thật sẽ nhẫn tâm hạ sát thủ với mình sao? Không thể nào đâu.
Làm đệ đệ duy nhất của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Dương nghĩ thế nào cũng hiểu được Đại ca sẽ không bởi vì vài chuyện kia liền đem mình trở thành cừu nhân, nhiều lắm chỉ là răn đe chính mình thôi, Chử Thiệu Dương thực ngây thơ mà tự tin.
Chử Thiệu Dương chào đón hành lễ, cười nói: “Đại ca đến hành cung nghỉ ngơi tốt sao?”
Chử Thiệu Lăng cười khẽ, quan sát kỹ Chử Thiệu Dương, không thể không nói Chử Thiệu Dương cũng có vài phần giống mình, một bộ bằng mặt không bằng lòng luyện được thật tốt, Chử Thiệu Lăng lại không khỏi nghĩ đến đồ ngốc trong Bích Đào uyển kia, rõ ràng cùng tuổi Chử Thiệu Dương, còn so nhân gia lớn hơn vài tháng, nhưng trong lòng nghĩ cái gì đều hiện ra trên mặt, một chút cũng không giả dối.
Chử Thiệu Lăng hiện giờ đã được phong Vương, vả lại mấy tháng này cũng đã có chỗ đứng vững vàng trong triều, không cần lại cùng Chử Thiệu Dương lá mặt lá trái, không được đến chút nào lợi ích, đến sắc mặt hòa nhã Chử Thiệu Lăng cũng đều lười cho, giả bộ huynh hữu đệ cung cũng không có ý nghĩa, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Ta đùa được không, Lý Quang không nói cho ngươi biết sao?”
Sắc mặt Chử Thiệu Dương lập tức trắng, Lý Quang, chính là thái giám bị Chử Thiệu Lăng trượng tễ kia.
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “A, ta quên, Lý Quang đã chết.”
Chử Thiệu Lăng vừa trở về, tin Lý Quang bị xử tử còn chưa đến tai Chử Thiệu Dương, Chử Thiệu Nguyễn đứng cách đó không xa cũng lại đây, Chử Thiệu Lăng lại đến gần một chút, như là hai huynh đệ đang thân mật nói chuyện riêng, nhẹ giọng nói: “Ta hạ mệnh trượng tễ, ước chừng đánh suốt một canh giờ, nô tài kia gào khóc thảm thiết, mê sảng nói không ít, còn nhắc đến ngươi đâu.”
Chử Thiệu Dương cường tự trấn định, nói: “Nhất định là… hồ ngôn loạn ngữ.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu, cười khẽ: “Đương nhiên, về sau muốn biết cái gì, trực tiếp đi hỏi Đại ca, ta nếu biết sẽ nói hết, ngôn vô bất tẫn.”
Chử Thiệu Dương không rõ rốt cuộc Chử Thiệu Lăng biết được bao nhiêu, không đám nhiều lời lỡ miệng, vả lại Chử Thiệu Nguyễn đi đến, Chử Thiệu Dương chỉ phải hàm hồ: “Biết… biết.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu cười khẽ, khóe miệng mang theo chút trào phúng, xoay người dẫn đầu đến đại điện.
Hoàng đế hoàn toàn khỏi bệnh, khí sắc rất tốt, Chử Thiệu Lăng đem chuyện tu kiến hành cung báo lại, hoàng đế gật đầu: “Làm theo ngươi nói đi.” Hoàng đế khó được một lần dễ nói chuyện, việc của Chân Tư hoàng đế quả thực không quá đúng lý hợp tình, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng trước mặt đại nhi tử hoàng đế vẫn sẽ có chút mất tự nhiên.
Chử Thiệu Lăng ngược lại hoàn toàn không sao cả, ngay từ đầu hắn đã không định cưới Chân Tư, không nói đến hắn đã đáp ứng Vệ Kích sẽ không lấy vợ, liền tính muốn kết hôn hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đem nữ nhi của kẻ thù đặt bên người, bất quá hiện tại “cừu gia nữ nhi” này hình như đã thay đổi lập trường.
Lại hàn huyên một lát nói đến việc nợ cũ của hộ bộ, một khối này vẫn luôn là tâm bệnh của hoàng đế, nhưng hoàng đế chính mình lại hữu tâm vô lực, không động đến sẽ không sao, nhưng chung quy vẫn là một cái tâm sự, thật muốn động sẽ gây nên một phen sức ép, lập tức sẽ đến lúc thu hoạch vụ thu, hoàng đế quyết tâm chỉnh đốn một phen.
Tuy rằng không nguyện ý, nhưng hiện tại trong các hoàng tử, người hoàng đế có thể dựa vào cũng chỉ có Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Nguyễn tuy rằng đã lớn, nhưng hắn vừa nạp thêm Chân tần, không nên trọng dụng Chử Thiệu Nguyễn, không ít ánh mắt triều thần đều đang nhìn đâu, hoàng đế tuy rằng bất công nhưng vẫn sẽ có cố kỵ.
Đời trước một khối này vẫn do Chử Thiệu Lăng xử lý, hắn đương nhiên sẽ không đau đầu, gật đầu tuân mệnh hoàng đế, hoàng đế nghĩ nghĩ nói: “Một mình ngươi sợ là quá vất vả, khiến Dương nhi giúp đỡ ngươi đi.”
Hoàng đế khuôn mặt hiền lành, cười nói: “Cũng làm cho hắn học tập một chút.” Nếu không thể cho Chử Thiệu Nguyễn phân công lap vậy khiến Chử Thiệu Dương đi cản trở đi. Chuyện trước Thừa Càn cung vừa rồi đã sớm tới tai hoàng đế, hai huynh đệ nếu đã bắt đầu bất đồng, vậy liền đốt thêm ít lửa đi.
Việc này ngược lại rất hợp ý Chử Thiệu Lăng, tuy rằng cùng kế hoạch nguyên bản của hắn có chút không giống, nhưng vẫn không ảnh hưởng toàn cục, Chử Thiệu Dương lá gan quá lớn, dám động Vệ Kích, chính mình đương nhiên không thể nhẹ nhàng bỏ qua.
Chử Thiệu Dương theo bản năng không nghĩ theo Chử Thiệu Lăng cùng một chỗ “học tập”, nhưng cũng không thể từ chối, trong lòng ôm đầy tâm sự khom người đáp ứng.
Vài vị hoàng tử thỉnh an hoàng đế, trong Từ An điện chúng phi tần cũng đang thỉnh an Thái hậu, Thái hậu chậm rãi uống trà, mỉm cười: “Hôm qua là ai thị tẩm?”
Chân Tư trong lòng khẽ run, đứng dậy nói: “Hồi Thái hậu, là thần thiếp.”
“A, lại là Chân tần a.” Thái hậu hiền hòa nói, “Ngồi đi, cùng với ai gia không cần nhiều quy củ như vậy, hoàng đế thích ngươi, đây là phúc phần của ngươi, nơi này ai gia cũng có không thiếu thuốc bổ, một lát nữa khiến người đưa đến Vĩnh Phúc cung cho ngươi đi.”
Chân Tư vội vàng tạ ơn, cung kính nói: “Tạ Thái hậu nương nương ân điển.”
Thái hậu cười cười gật đầu: “Không chỉ là thông cảm ngươi hầu hạ hoàng đế vất cả… ngươi còn trẻ, thân mình lại tốt, đúng là tuổi thích hợp sinh dưỡng, trong cung đã lâu không có tiểu hoàng tử sinh ra, ai gia còn chờ ôm kim tôn đâu.”
Phi tần trong điện nghe vậy trong lòng giống như bị kim đâm một cái, Tôn ma ma thay trà mới cho Thái hậu, cười cười: “Thái hậu sốt ruột, Chân tần nương nương còn trẻ như vậy, về sau làm sao không sinh vài hoàng tử công chúa? Người của Khâm Thiên giám đều nói Chân tần nương nương mệnh là phượng loan cao phi, mệnh số tốt như vậy, không sai được.”
Chúng phi tần nghe như vậy đều cười theo, chỉ là có chút lời giữ trong lòng không nói, nhưng Lệ phi đến cả cười cũng cười không được, mấy ngày nay Lệ phi đã nghẹn một bụng hỏa, từ lúc Chân Tư vào cung, hoàng đế chưa từng một lần đến Lân Chỉ cung, càng làm cho nàng lo lắng là, Chân Tư sau khi tiến cung vẫn chưa đến tìm mình, Lệ phi đi Vĩnh Phúc cung Chân Tư cũng luôn tìm cớ không gặp, rất nhiều ngày, Lệ phi vẫn chưa từng cùng Chân Tư nói được một câu!
Lệ phi cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nàng muốn gọi mẫu thân mình cùng đại tẩu tiến cung một chuyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...