“Anh nói gì?"
Dương Chỉ Nhược vỗ bàn đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp kiều ngạo kia trở nên dữ tợn.
Lý Dịch Phàm hơi sửng sốt, sau đó cười to.
“Ha ha, đồ quê mùa, mày thật sự dám nói như vậy à! Có biết Chỉ Nhược chính là một nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp không? Giỏi hơn nghệ sĩ piano cấp. mười gấp mấy lần."
“Hơn nữa, sư phụ của bọn tao chính là nghệ sĩ piano nổi tiếng ở trong nước, đại sư Lãng Địch, đồng thời là sư đệ của vua đàn piano Charles. Mày nói Chỉ Nhược đàn tệ, ai cho mày cái gan đấy? Thật là một trò cười lớn nhất thiên hạt"
Ngay khi vừa dứt lời, ngay cả Đường Nhược Tuyết ở bên cạnh cũng cảm thấy Diệp Phàm nói hơi quá.
Nhưng cô ấy cũng không nói gì, bởi vì cô ấy thật sự không thể nhìn dáng vẻ kiêu ngạo, tưởng mình cao hơn một bậc của Lý Dịch Phàm và Dương Chỉ Nhược.
Diệp Phàm không nói gì, chỉ nhún vai tỏ ý hai người nghĩ thế nào là chuyện của hai người, tôi chỉ nói sự thật.
Dương Chỉ Nhược giận quá lại cười.
"Ha ha, đồ nhà quê, mày dám nói tao đàn tệ, tao lười tranh luận với mày. Hiện tại sư phụ của tao - Lãng đại sư và vua đàn piano đều ở đây, có bản lĩnh thì ra đàn một bản để tao xem thử thế nào là đàn tệ hay không tệ!"
Dương Chỉ Nhược kết luận.
Đồ quê mùa này đừng nói đàn được, chỉ sợ rằng trước kia còn chưa từng được nhìn thấy đàn piano.
Cô ta muốn khiến đồ quê mùa này mất mặt trước đám đông.
Muốn mặt mũi của Đường Nhược Tuyết cũng theo đó mà mất sạch!
“Ồ? Cô muốn nghe à?" Diệp Phàm nhét nửa tảng bò bít tết còn lại vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm, thản nhiên nói
"Hay là tôi thấy nên thôi đi, tôi thật sự chỉ tới để ăn cơm thôi, không tới khoe khoang như hai người”
“Sợ là tôi đàn xong một bản, hai người sẽ lại càng mất mặt hơn, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho hai người thôi."
Sợ bọn tao mất mặt?
“Đồ quê mùa, bớt nói nhảm lại, có giỏi mày đi đàn đi, tao lại muốn xem mày khiến chúng tao mất mặt hơn nữa kiểu gì. Nếu không, quỳ xuống xin lỗi!"
Mũi Dương Chỉ Nhược và Lý Dịch Phàm đều lệch. đi vì tức.
Chắc chẩn phải làm thẳng này xấu mặt!
Đường Nhược Tuyết ở bên cạnh không thể chịu nổi nữa.
"Diệp Phàm, cũng sắp xong rồi, không cần làm tổn hại đến hòa khí, thấy anh cũng ăn xong rồi, bây giờ chúng ta đi thôi."
Cô ấy nói rất uyển chuyển, trên thực tế không mấy xem trọng Diệp Phàm.
Mặc dù lúc trước ở đại viện nhà họ Vương, cô ấy đã nghe Diệp Phàm đàn bài "Hôm nay là một ngày tốt lành", nhưng trong tình huống đấm máu như vậy, cô ấy không nghe vào nối, vô thức cảm thấy trình độ của Diệp Phàm cũng chỉ bình thường thôi.
Vì vậy, Đường Nhược Tuyết muốn mau chóng kéo. Diệp Phàm chạy lấy người, tránh cho xung đột càng thêm căng thẳng.
Nhưng Diệp Phàm lại lắc đầu.
“Tôi còn chưa no nữa mà, lại gọi cho tôi thêm một phần bít tết Tomahawk nữa, chờ tôi đàn xong một bản sẽ trở về ăn tiếp."
Nói xong, anh lau miệng, đứng dậy đi về phía cây đàn piano.
"Ừm... Dương Chỉ Nhược, dưới cây đàn này sao còn có ba cái bàn đạp? Dùng để làm gì thế?"
Trong nhà tù Minh Sơn có một vị thiên tài piano từng gây chấn động thế giới, lúc nhàm chán. Phàm cũng từng giao lưu với người đó.
Có điều, trong tù chỉ có một chiếc piano điện tử, không có ba cái bàn đạp đó.
Trước đó khi chơi ở nhà họ Vương, anh cũng không chú ý lắm nên không hề sử dụng bàn đạp.
Vừa dứt lời, Dương Chỉ Nhược sửng sốt.
Mẹ nó.
Đến cả bàn đạp piano là cái gì cũng không biết mà còn không biết xấu hổ nói cô ta đàn tệ?
Đường Nhược Tuyết thậm chí còn che mặt lại.
Xấu hổ quá đi mất!
Lý Dịch Phàm cười lớn, tỏ ra cao thượng đi tới chỗ Diệp Phàm.
“Tôi nói này người anh em Diệp, để anh đây nói cho anh biết bàn đạp bên trái gọi là bàn đạp âm nhu, bàn đạp bên phải là bàn đạp âm duyên, ở giữa là bàn đạp âm nhược...
Anh ta giải thích rất lớn tiếng như thể rất kiên nhẫn.
Thực chất là để cho mọi người biết anh chàng. này hoàn toàn không hiểu piano.
Mục đích là khiến Diệp Phàm bẽ mặt!
"Được rồi, người anh em Diệp, bây giờ chắc anh đã hiểu rõ rồi nhỉ? Chơi tốt đi, tôi rất coi trọng anh đó, ha ha ha...”
Nói rồi, anh ta còn vỗ vai Diệp Phàm, trông rất thân thiết nhưng trong lòng lại đang cười khẩy.
Thăng nhãi này đang tự rước lấy nhục!
Diệp Phàm cười gật đầu, ngón tay ấn vào phím. đàn mấy cái, phố hợp với bàn đạp dưới chân để thử. hiệu ứng âm thanh.
Nhìn như vậy, trông anh như người hoàn toàn. chưa từng tiếp xúc với piano.
Phụt, phụt...
Toàn bộ người trong nhà hàng không khỏi bật cười.
Sau đó họ đều lắc đầu, hoàn toàn không có kỳ vọng gì vào màn trình diễn tiếp theo.
Nhưng giây tiếp theo...
Một chuỗi nốt nhạc vô cùng duyên dáng xuất hiện.
Nó ngay lập tức phá nát trái tìm của mọi người!
Toàn trường chấn động.
Tiếng nhạc có lúc vang dội, truyền tải một cảm xúc hào hùng khiến ai cũng phải nhiệt huyết trào.
Như thể hóa thân thành quân vương, dẫn dắt hàng triệu quân tung hoành sa trường
Khi thì bĩ thương lay động lòng người, khiến người ta cảm nhận được nỗi nhớ nhà của những người lính quanh năm suốt tháng chinh chiến trên chiến trường đẫm máu...
Linh hồn của mọi người đều vô cùng xúc động, đắm chìm trong âm nhạc, không thể thoát ra được.
Đại sư Lãng Địch ở xa đã rưng rưng nước mắt.
“Trên đời này sao lại có loại âm nhạc hay như Thần! Cậu ấy nhất định là thăn! Hôm nay có thể nghe được giai điệu như vậy, có chết tôi cũng không còn tiếc nuối! Hu hu hu..”
“Không được, mình không thể khóc! Mình chính là đại sư, phải giữ bình tĩnh!"
Nhưng ông ấy hoàn toàn không làm được, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Vua piano Charles cũng rung động.
“Thượng đế! Cậu ấy là thượng đế! Chỉ có thượng đế vạn năng mới có thể biếu diễn một bản nhạc gây chấn động linh hồn như vật
Nói xong, ông ấy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở video call ra, kích động hét to.
“Vợ ơi, em ra đây mà xem thượng đế này..."
Bản nhạc đã kết thúc.
Toàn trường tĩnh lặng!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt đầy vẻ khó tin
Đến cả bạo quân Diệp Phàm của chúng ta bị mọi người nhìn như vậy cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Mọi người sao vậy? Chẳng lẽ tôi chơi kém quá?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...