Diệp Phàm nhìn người đang chặn đường, nhíu mày.
"Tại sao cách ăn mặc và cả hơi thở trên người của người kia lại có cảm giác quen thuộc vậy chứ?
Lúc này, Hắc Bạch Vô Thường lại quay trở lại bên cạnh Diệp Phàm.
Hai người không bị thương nhưng sắc mặt lại rất u ám,
“Kim Vô Tình, đúng là đồ to gan, cút ngay!”
Bạch Vô Thường trầm giọng quát.
Bình thường anh ta rất ít khi nói chuyện, nhưng bây giờ lại lên tiếng nói trước Hắc Vô Thường, có thể thấy anh ta phẫn nộ tới mức nào.
Kim Vô Tình không quan tâm tới Hắc Bạch Vô Thường,
Hắn ta chỉ nhìn Diệp Phàm chằm chằm, cười đầy khinh thường.
“Tiểu hữu, bản tôn không muốn bắt nạt kẻ yếu, hôm nay lại càng không muốn giết người, lập tức giao tranh Cửu Long ra, tôi sẽ không làm anh khó xử nữa.”
Hắn ta đã sớm nhìn ra thực lực của Diệp Phàm không hề kém, nếu không căn liều mạng thì khỏi phải liều mạng.
“Không bắt nạt kẻ yếu sao?" Diệp Phàm bĩu môi.
“Kim Vô Tình, lúc nói lời này mày không thấy xấu hổ à? Trước đó tranh giành tranh Cửu Long với nhà họ. Tổng, cũng thua đấu giá ở nhà họ Tống, tại sao lại không thấy mày mạnh miệng như thế hả?”
“Nói thẳng ra thì mày chính là tên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hơn nữa còn có chút đạo đức giả cơ!"
Kim Vô Tình nghe vậy thì nụ cười trên khuôn mặt lập tức biến mất, sắc mặt trở nên u ám.
“Hừ! Mồm còn hôi sữa không biết trời cao đất rộng là gì, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”
Chết tiệt thật, đây không phải là bắt hản ta liều mạng sao!
Diệp Phàm mất kiên nhẫn cau mày.
“Được rồi, Kim Vô Tình, muốn đánh thì đánh đi, lải nhải cái rắm, đừng làm mất thời gian của tao”
“Anh.." Kim Vô Tình giận quá hóa cười.
“Được được được, hôm nay bản tôn sẽ cho anh biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có cao hơn!”
Nói xong hẳn ta dang hai tay ra, khí tức lập tức xoay chuyển.
Trong chớp mắt, một cơn lốc mạnh mẽ nổi lên rong phòng đấu giá.
Thổi cho mọi người ngã trái ngã phải.
Thật khủng bố!
Tất cả mọi người đều sợ tới ngây người.
Thực lực này phải mạnh tới cỡ nào chứ?
Nhưng còn chưa hết.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Kim Vô Tình dùng tay niết pháp quyết quỷ dị, hai mắt khép hờ.
Khí tức trên người hẳn ta càng ngày càng mạnh, cả người chậm rãi lơ lửng!
Lơ lửng cách mặt đất cao chừng 2 mét!
“Đây là?" Trong đám người có người thay đổi sắc mặt, không thể tin được mà nhìn Kim Vô Tình.
“Cường giả Thần cảnh?”
“Trên tông sư chính là thần cảnh!
Đặc thù rất rõ ràng, đó chính là có thể bay trong không trung!
Mỗi cường giả như vậy đều có khả năng thông thiên triệt địa.
'Đừng nói tới người bình thường, cho dù có là người tu luyện thì cả đời cũng khó mà thấy được. cường giả như vậy.
Tất cả mọi người đều kích động, chuyến đi hôm nay thật đáng giá.
Thậm chí có không ít người còn trực tiếp quỳ. xuống tại chỗ, bái lạy Kim Vô Tình!
“Ranh con, quỳ xuống mau, dâng tranh Cửu Long lên thì bản tôn sẽ cho anh thoải mái” Kim Vô Tình nhìn từ trên cao xuống, âm thanh như tiếng chuông lớn.
Giống như thần minh nhìn xuống phàm nhân bình thường, hẳn ta khinh thường nhìn về phía Diệp Phàm.
Đúng là phong thái của đại sư tuyệt đỉnh!
Lúc này, hai bóng người nhanh chóng chạy từ ngoài vào trong phòng đấu giá.
Đó là Đường Nhược Tuyết và ông Trần.
Nhìn thấy Kim Vô Tình đang lơ lửng, đồng tử của ông Trần đột nhiên co lại, sắc mặt kinh ngạc trắng như tờ giấy.
“Thần.. thần cảnh!”
Đường Nhược Tuyết nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhần cũng trở nên tái nhợt.
“Anh Diệp, nếu biết trước sẽ có thần cảnh cường giả thì tôi không nên để anh đến đây, là tôi hại anh rồi”
Đáng lẽ cô ấy và ông Trần vốn phải đến từ lâu rồi.
Nhưng họ lại bị người của Từ Khánh An dây dưa mãi, sau khi vất vá lắm mới giải quyết xong, họ bắt đầu ngựa không ngừng vó chạy tới đây.
Không ngờ rằng Diệp Phàm đang đối đầu với một gã thần cảnh cường giả.
Diệp Phàm lại bĩu mỗi, nụ cười có phần bỉ
“Thần cảnh gì cơ? Tên kia cũng chỉ là một kẻ tâm. thần thích khoe khoang thôi mà”
Hít hà...
"Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Thăng nhãi kia điên rồi à?
Dám buông lời nhục mạ trước mặt một thần cảnh cường giả sao?
Điện rồ!
Thật ngông cuồng!
Nhưng vậy mới có trò hay để xem chứ.
Đôi mắt của Kim Vô Tình nheo lại
“Hừ! Sắp chết đến nơi rồi còn dám nói lời ngông cuồng, anh.”
“Được rồi, Kim Vô Tình, mày đừng có mà ra vẻ nữa” Diệp Phàm bĩu môi, trực tiếp cắt ngang lời hẳn ta
“Dưới chân mày đang giẫm lên một tấm quan tài vỡ, dùng nam cương ngũ quỷ để vận chuyển trận mới miễn cưỡng lơ lửng trên không trung được, mày đang lừa gạt ai thế?”
Nối xong, anh vung tay đánh ra một ngân châm.
Bản về khoảng không gian cách nửa mét dưới chân Kim Vô Tình.
Bốp...
Một tiếng vang nhỏ như âm thanh bóng vang lên.
Đó thật sự là điểm trận không gian của ngũ quỷ vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...