Edit: Thảo My
U Ly mặt mày lập tức lạnh xuống, nhìn về phía Bùi Sắt con ngươi lạnh lẽo đến cực điểm: "Dám hỏi Bùi Sắt cô nương, hai người chúng ta có tính có vợ chồng chi thực hay không?"
U Ly nói chuyện đồng thời, con ngươi tự nhiên quét qua trên mặt Bùi Nhiên, người sau vội vàng cúi đầu, lưu lại một mình Bùi Sắt dựng râu trợn mắt. Nhất thời phủ nhận không phải, thừa nhận càng không phải, nín một hồi lâu, nàng tác tính đặt mông ngồi xuống đất nói: "Vương Gia không nghe qua hai chữ tình nhân sao? Lúc này ta thân tự do, coi như cùng ngươi có vợ chồng chi thực thì như thế nào, Bùi Sắt ta không quan tâm?"
"Tình nhân?" U Ly lạnh lẽo khạc ra hai chữ, trong con ngươi toàn bộ băng hỏa đều bắn tới trên người Bùi Sắt, U Vân cách người hắn không xa đã sớm cúi đầu, bỏ lại một mình Bùi Sắt ngăn cản lửa giận của hắn, đột nhiên chính hắn lại cười lên một tiếng tiếp tục nói: "Nói như vậy trong lòng nàng có Bổn vương hay sao?"
"Làm sao có thể?" Bản phòng bị của Bùi Sắt ngăn cản hắn phát tác, không ngờ hắn lại nói ra lời này, theo bản năng liền phản bác: "Ngươi cũng đừng dát vàng lên mặt mình, ta khi nào chỗ nào nói trong lòng có ngươi rồi hả?"
"Nếu không có, vậy tại sao nàng lại nói hai chữ tình nhân? Không có quan hệ phu thê, lại có vợ chồng chi thực, khi nàng tình ta nguyện mới có thể xưng là tình nhân, thế nào? Chẳng lẽ là tự nàng nói sai rồi hay sao?" U Ly nhếch môi cười lạnh.
"Ta......" Bùi Sắt nhất thời không nghĩ được lời giải thích tốt hơn, chỉ đành phải thua trận, một hồi lâu mới lúng túng nói: " Dù sao ta cũng không thích ngươi."
Con mắt U Ly trong nháy mắt phát lạnh, vốn là tay nắm nhánh cây nướng gà liều mạng bóp chặt, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Sắt, bị hắn nhìn có chút sợ, Bùi Sắt vội vàng cúi đầu, người sau rốt cuộc lạnh lùng khẽ hừ, ném gà quay nướng xong tới ngực nàng, đứng dậy sải bước bỏ đi ra ngoài.
"U Vân, đuổi theo?"
Câu nói lạnh lùng vừa dứt, U Ly đã xoay người lên ngựa, chạy gấp đi.
Bùi Sắt luống cuống tay chân tiếp được gà quay, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã thấy hắc bào của U Ly ở cửa động chợt lóe, hoàn toàn mất dạng.
Bên ngoài tuyết rơi nhiều tán loạn, tuyết đọng không đến đầu gối, đập vào mắt, trừ bông tuyết tung bay, là một mảnh trắng xóa.
Âm thanh U Ly vừa dứt, U Vân vội vàng ném gà nướng còn chưa ăn xong xuống, bước nhanh đi theo, bỏ lại hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ.
Đợi lúc phản ứng kịp, Bùi Nhiên bước nhanh ra khỏi cửa động, nhưng bên ngoài tuyết đọng quá sâu căn bản đi ra không được, không nhịn được, nàng hướng bóng lưng hai người rời đi hô lớn: "Vương Gia, ngươi mặc kệ chúng ta?"
Bùi Sắt cũng đi theo đứng lên, chỉ là trong một lúc không biết làm sao.
U Vân vốn đã lên ngựa, nghe được âm thanh của Bùi Nhiên, thân hình ngừng lại, rốt cuộc xuống ngựa đi tới cửa động nhìn về phía Bùi Sắt nói: "Vương phi, người không thể dùng mềm mỏng, nói một câu vương gia thích được sao?"
Bùi Sắt ngẩn người, một hồi lâu mới cắn răng nói: "Ta làm sao phải chịu thua, ta vốn cũng không thích hắn, chẳng lẽ muốn làm trái với tâm ý của mình nói thích sao?"
"Tâm tư Vương phi, làm thuộc hạ vốn không nên suy đoán, nhưng mà lần này vương phi thật sự đã làm tổn thương tâm vương gia." U Vân nói xong, tựa như khẽ thở dài một cái, lúc này mới đứng dậy lên ngựa, đi theo U Ly, chạy gấp đi.
Cho đến khi bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất ở đầu đường sơn cốc, Bùi Nhiên mới xoay người lại, thấy thần sắc Bùi Sắt ảm đạm, liền ngắt bả vai của nàng nói: "Chớ khổ sở, chờ tuyết ngừng, chúng ta trở về là được."
Bùi Sắt gật đầu một cái trở về chỗ cũ ngồi xuống, gà nướng trong tay chỉ bị gió ở cửa động thổi một lát đã lạnh thấu, nhìn một lúc lâu, Bùi Sắt mới vừa đặt gà quay vào bên môi hung hăng cắn một cái, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nhiên cười nói: "Tỷ tỷ cũng ăn, ăn no, chúng ta mới có hơi sức trở về."
Bùi Nhiên lo lắng nhìn mắt nàng, từ chối cho ý kiến.
Từ lúc bình minh đến hồng hôn, bão tuyết vẫn không có ngừng.
Tuyết đọng ở cửa động mắt thấy đã có khuynh hướng tăng lên, Bùi Nhiên nhìn trong động còn dư lại con mồi cùng củi lửa cũng không nhiều, không khỏi lo lắng.
Tiếp tục như vậy, chỉ sợ họ còn chưa có đói chết, đã bị tuyết bao trùm chết rét.
"Tỷ tỷ, ta xem tuyết này nhất thời không dừng được, sống ở trong động, chỉ sợ có chờ cái chết, không bằng bây giờ chúng ta đi ra ngoài, thừa dịp trời còn chưa tối, nói không chừng chúng ta có thể ở trên đường gặp phải người nào, nói cũng không chừng."
"Trước mắt cũng chỉ có biện pháp này?" Bùi Nhiên nhìn bông tuyết bên ngoài không có dấu hiệu ngừng nghỉ, cắn răng.
Hai người lấy toàn bộ thức ăn còn dư nướng chín sau đó mang ở trên người, lập tức chọn một nhánh cây to khỏe cầm ở trên tay, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tuyết rất sâu, mỗi một bước cũng hao hết hơi sức. Thời điểm bắt đầu, tuyết đọng không ướt giày vớ, nhưng đi được chừng nửa canh giờ, từng bước đi của hai người đã bắt đầu khó khăn rồi, chẳng những giày vớ ướt đẫm, quần từ chân trở xuống, toàn bộ kết thành băng, vả lại tay chân tê lạnh, căn bản không làm gì được.
"A Sắt......" Hơi thở Bùi Nhiên yếu ớt, chỉ cảm thấy cả thân thể cũng đã tê lạnh, hơi sức cũng từng điểm từng điểm biến mất.
"Tỷ tỷ......" Bùi Sắt vội vàng nâng nàng lên, chính nàng cũng cảm thấy trước mắt thỉnh thoảng một hồi mờ mờ, tựa như một giây kế tiếp sẽ bất tỉnh: "Tỷ tỷ, chịu đựng...... Nơi này không thấy được nông hộ, nếu như thời điểm này không có chịu đựng, vậy chúng ta thì vĩnh viễn lưu lại trong đống tuyết ở nơi này rồi."
Bùi Sắt cắn răng đỡ chắc Bùi Nhiên, lúc nàng đưa tay, trọng lượng cả thân thể Bùi Nhiên cơ hồ đều áp đến trên người nàng, nàng suýt nữa đứng không vững, cũng may là ổn định được thân hình.
Bùi Nhiên nghe vậy, con ngươi xoay chuyển, tựa như khôi phục mấy phần hơi sức, cắn răng gật đầu một cái.
Hai người lại đi được vài bước đường, nhưng bóng đêm càng sâu, nhiệt độ càng thấp, thân thể hai người cơ hồ toàn bộ thành băng, đôi môi cũng mất một tia huyết sắc.
"A Sắt...... Ngươi thật không thích Nhiếp Chính vương sao?"
Bùi Nhiên nỗ lực khôi phục mấy phần hơi sức, run lẩy bẩy đồng thời không khỏi hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Tim Bùi Sắt đập mạnh và loạn nhịp, có chút mờ mịt nhìn về phía Bùi Nhiên, thấy nàng vẫn chờ đợi mình trả lời, mới cúi đầu nói: "Nói cái này làm gì, vô luận là có hay không, cũng không thay đổi được tình cảnh chúng ta hiện nay. Nếu hắn bỏ lại chúng ta, chỉ sợ, chính phân lượng ta trong lòng hắn cũng chẳng qua được như thế."
Trong lòng Bùi Sắt khổ sở, nhìn về phía trước mắt đều là một mảnh trắng xóa: "Tỷ tỷ, ta nghĩ xong rồi, nếu như lần này chúng ta có thể sống sót, chúng ta liền đổi một cái quốc gia, không cần lại ở lại Kỳ Quốc, như vậy sẽ không có người biết chúng ta, cũng sẽ không có người tìm được chúng ta."
Mắt Bùi Sắt phát sáng, tựa như thấy được hi vọng, thân thể lại cũng như kỳ tích khôi phục chút hơi sức: "Tỷ tỷ, chúng ta không cần buông tha, trời không tuyệt đường người, có lẽ chúng ta kiên trì lập tức có thể nhìn thấy hi vọng?"
Bùi Nhiên theo tầm mắt của nàng nhìn về phía trước, một hồi lâu mới "Ừ" một tiếng, coi như tán thành.
"Vậy chúng ta tiếp tục đi?"
Dìu Bùi Nhiên lên, hai người lên tinh thần tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Bùi Sắt chỉ cảm thấy trên tay chợt nhẹ, thân thể nàng cứng đờ, quay đầu nhìn bên hông, chợt hoảng hốt.
"Tỷ tỷ ——"
Bùi Nhiên té ở trong tuyết, nhìn dáng dấp đã hôn mê, Bùi Sắt vội vội vàng vàng tiến lên dìu nàng, phí hết sức lực nửa ngày mới đỡ Bùi Nhiên lên được, mượn hơi yếu tuyết quang, lúc này mới phát giác sắc mặt Bùi Nhiên chìm trong tối tăm, đôi môi phát thanh, hiển nhiên là đông lạnh đến không chịu được.
"Tỷ ——" Bùm bùm, nước mắt rơi vào trong tuyết, nửa điểm âm thanh cũng không có, Bùi Sắt cơ hồ là khi nhìn rõ sắc mặt Bùi Nhiên trong nháy mắt liền bị sợ đến lục thần vô chủ (không làm chủ được tinh thần): "Tỷ, ngươi không thể có chuyện gì?"
Phóng tầm mắt nhìn, đằng trước vẫn là một mảnh trắng xóa, nhìn lại phía sau, sơn cốc sớm chẳng biết đã đi đâu, mà nay tiến cũng không được lùi cũng không xong, Bùi Sắt không còn cách nào, chỉ đành phải cắn răng bỏ nhánh cây lại, ngồi xổm người xuống đeo Bùi Nhiên lên.
Nàng vừa khóc vừa đi, ngã xuống lại bò dậy, chỉ cảm thấy nước mắt cũng chảy khô nhưng không thấy được nửa phần hi vọng.
Lần cuối cùng ngã xuống trong tuyết, hơi sức đứng dậy cũng không có, chỉ đành mặc cho cả bộ mặt chôn ở trong tuyết, "vạn lại câu tịch" (không có một âm thanh), nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nếu như thời gian trùng sinh chỉ có ngắn như vậy, nàng coi như là buôn bán có lời, hay là thua thiệt đây?
Buồn cười, cười không nổi, lúc không khí lồng ngực chỉ còn một chút xíu trôi qua, nàng chợt ngẩng đầu lên, há mồm thở dốc.
Thì ra là chết, khó chịu như vậy?
"Két...... Két......"
Chợt âm thanh vật nặng đạp vào đất tuyết đột nhiên khiến Bùi Sắt ngẩng đầu, nhưng hai mắt nàng biến thành màu đen cái gì cũng không nhìn thấy. Trong trực giác là có người đi tới chỗ các nàng, trái tim Bùi Sắt vui mừng, chợt nhảy lên một bước, nhưng bây giờ thân thể nửa phần hơi sức cũng không có, chân nàng vừa động, cả người lại một lần nữa ngã vào trong tuyết.
Tiếng bước chân đằng trước đột nhiên trở nên gấp rút hơn, Bùi Sắt vui mừng nở nụ cười, nhưng nàng thấy không được, chỉ thấy hai luồng bóng đen đi về phía mình, sau đó lúc bóng đen gần ngay trước mắt, tay bị người tới hạ xuống, nàng lập tức bắt được ống tay áo người nọ, nhờ giúp đở nói: "...... Cứu...... Cứu lấy chúng ta......"
Nàng chỉ cảm giác một câu nói liền đã dùng hết hơi sức toàn thân. Người nọ tựa như cả người rung một cái, ngay sau đó chợt ôm nàng vào trong lòng, giọng nói mang nức nở: "Là ta......"
Bùi Sắt ngẩn ra, âm thanh kia...... Nhưng nàng không kịp phản ứng, trái tim buông lỏng đồng thời, thân thể cũng mềm nhũn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
"Vương Gia, con ngựa chạy một ngày, vừa lạnh vừa mệt, trước mắt tuyết lại sâu, chỉ sợ là không thể cõng người?" Âm thanh U Vân lo lắng gần trong gang tấc.
"Không sao, hai con ngựa thay nhau cõng Bùi Nhiên, nhất định có thể đi được ra ngoài." U Ly cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn Bùi Sắt trong ngực cho dù là hôn mê cũng lạnh đến run lẩy bẩy, lạnh nhạt nói.
"Vương Gia ngài làm thế nào? Hơn nữa còn có vương phi...... Vương Gia ——"
Mắt thấy U Ly lại mang Bùi Sắt lên, U Vân vội vàng tiến lên: "Vương Gia không được, lại không nói chân người đều ướt rồi, đường xa như vậy cõng về, thân ngươi làm sao chịu nổi?"
"Không sao." U Ly nhàn nhạt khạc ra hai chữ, cõng Bùi Sắt liền đi.
"Vương Gia, không bằng để cho thuộc hạ tới cõng, ngài phải giữ gìn thân thể......" Chợt bị một ánh mắt lạnh lùng của U Ly quét qua, U Vân theo bản năng ngậm miệng, mắt thấy mình Vương Gia thất thiểu chính tiêu sái ở phía trước, hắn chỉ lấy ngựa lập tức đuổi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...