Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Edit: Tử Liên Hoa 1612

"Già? Nàng dám nói bổn vương già?"

U Ly thở hổn hển, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đứng dậy lập tức cởi áo khoác trên người, Bùi Sắt giương mắt nhìn động tác của hắn, miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà rồi, dù sao nàng cũng phản ứng cực nhanh, thân thể vừa động liền rời khỏi từ tay U Ly rồi lướt qua, mạnh mẽ nhào tới cửa.

"Quần áo của ngươi xốc xếch như vậy mà đi ra ngoài, sẽ không sợ người bên ngoài chê cười ngươi sao?" Tiếng nói lạnh lẽo của U Ly đúng là âm hồn bất tán vang lên ở sau lưng.

Bùi Sắt cứng đờ, cúi đầu nhìn trước ngực, lập tức giận đến nghiến răng, nàng xoay người cầm áo khoác U Ly ném xuống đất quấn trên thân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bị người chê cười còn tốt hơn bị ngươi ăn sạch sành sanh."

Nàng hừ một câu, xoay người lập tức mở cửa đưa đầu ra gần bên ngoài. Cửa vừa mới mở ra một khe hở, đã phát hiện có một bức tường ngăn cản ở cửa, Bùi Sắt theo ngực người nọ ngó lên trên, chỉ thấy một nam tử trên mặt có vết đao đứng ở cửa, khuôn mặt vốn trắng noãn, vết sẹo kia cực kỳ bắt mắt, hết sức dữ tợn, Bùi Sắt run lên, chợt đóng cửa xoay người lại, kinh hồn bất định.

"Thế nào? Mới vừa rồi không phải la hét muốn đi ra ngoài sao, không có can đảm rồi hả?" Cánh tay của U Ly vẫn ung dung tựa vào bên cạnh bàn tròn ở một bên, ánh mắt sáng quắc  nhìn chằm chằm nàng.

Bùi Sắt khó khăn nuốt nước miếng, nhịp tim đập nhẹ nhàng, ngẩng đầu lại nhìn thấy hắn tư thái lười biếng không có mặc áo, nhất thời hai mắt trợn tròn. Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn cơ ngực bền chắc của hắn, ừm, da thịt rắn chắc, màu da cực tốt, còn có tám khối cơ bụng và hai quả dâu tây cực kỳ mê người...... Trong chốc lát thấy thèm thuồng không dứt, không chút nghĩ ngợi, lời đã bật thốt lên: "Ừm, so sánh với bên ngoài, ngươi tương đối xuất sắc."

Khóe môi U Ly hơi cong lên vô cùng nhẹ, ngay sau đó hắn cũng không vòng cánh tay, mà là lười biếng dựa vào đưa tay ra với Bùi Sắt nói: "Tới đây?"

Con ngươi thăm thẳm của hắn nhìn chằm chằm nàng, Bùi Sắt giống như bị nhiếp hồn đoạt phách, lại nghe lời ngoan ngoãn cất bước, chỉ là mới vừa bước ra bước đầu tiên, nàng lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng lui về phía sau một bước ôm cửa chính thật chặt liều mạng lắc đầu.

"Tới đây ——" Thấy nàng như thế, U Ly xụ mặt xuống, giọng nói cũng lớn lên.

Bùi Sắt không dám đi ra ngoài, nhưng dù có chết cũng không chịu đến gần: "Đi qua làm cái gì, đi qua một chút chẳng phải là cá bị ngươi thịt trên thớt rồi hả?"


"Không tới, nàng cũng là thịt cá của bổn vương."

U Ly cười lạnh một tiếng, chợt cất bước tiến lên. Bùi Sắt muốn tránh, thế nhưng gian phòng của khách điếm quá nhỏ hoàn toàn không có nơi để che giấu, U Ly khẽ kéo áo khoác của nàng vào trong lòng, Bùi Sắt liền bị ôm chặt chẽ vững vàng.

Thấy cả người nàng cứng ngắc, hắn cố ý rèn sắt lúc còn nóng thổi hơi bên tai nàng nói: "Vương phi của ta, nàng cũng đừng khiến bổn vương làm khó mấy thuộc hạ kia, bọn họ gác đêm cũng không dễ dàng, nàng cần gì phải tạo ra động tĩnh lớn thế này, để cho bọn họ suy nghĩ nhiều đây?"

Cả khuôn mặt Bùi Sắt như muốn nhỏ ra máu, ngay sau đó U Ly kéo nàng đi đến bên giường, Bùi Sắt bám chặt giường hẹp không chịu ngã xuống, ngay sau đó U Ly cười xấu xa, không ngừng cố gắng nói: "Nếu vương phi thích tư thế này, bổn vương liền miễn cưỡng thử một lần, biết đâu lại cảm thấy mới mẻ?"

Dứt lời hắn khẽ bóp hai tay Bùi Sắt, lại nhéo trên người một cái, Bùi Sắt liền không thể không quỳ sấp ở trên giường, U Ly một tiếng cười xấu xa, ngay sau đó lập tức phủ người xuống.

"Ngươi vô sỉ!" Thân thể không thể động đậy, Bùi Sắt nghiến răng nghiến lợi.

Tư thế của nàng như vậy, áo khoác vốn chỉ khoác hờ trên người lập tức mở rộng ra lộ ra ngực, hai tay U Ly vươn tới, khi ngón tay chạm được hai khối mềm mại, hắn lập tức dùng đầu gối chặn giữa hai chân nàng, Bùi Sắt không phản kháng được, bị ép trên giường.

"U Ly đáng chết! U Ly hư hỏng! Ngươi là tên khốn kiếp! Vô sỉ! Thừa dịp người gặp nguy......"

Đủ loại mắng chửi đều bị lôi ra, U Ly căn bản không rời, ngón tay khẽ lướt trên người nàng, đồng thời cũng không quên tự lột sạch mình.

"Thế nào? Nàng không thích?"

Đột nhiên trên tay hắn dùng sức, lật người lại ôm Bùi Sắt ngồi lên người mình. Mà nay  hai người đã trần trụi, Bùi Sắt chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, lại nhìn xuống dưới, gần như muốn khóc.


Gì chứ, lần trước lúc ăn sạch sành sanh, nàng là ý thức không rõ, nhưng bây giờ, mỗi một sợi dây thần kinh của nàng cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa mỹ nam dưới người còn là trần truồng...... Thân thể của nam nhân, nàng tất nhiên xem qua, nhưng dù thế nào cũng chân thật như bây giờ. Nhất là, thứ gì kia còn chỉa vào nơi nào đó của mình.

Bùi Sắt khóc không ra nước mắt, liếc mắt nhìn U Ly, lại thấy hắn đang vẫn ung dung nhìn phản ứng của mình, lập tức gương mặt già nua không giấu được, đỏ như nhỏ ra máu.

"Trừ cái này, ngươi còn biết cái gì?"

Bùi Sắt hất mặt, hận tới nghiến răng nghiến lợi.

"Biết cái gì? Bổn vương cũng có rất nhiều thứ tốt, ví dụ như, đại chiến ba trăm hiệp......"

U Ly nhếch môi cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, mắt phượng hẹp dài mang theo ranh mãnh, đẹp tới phong hoa tuyệt đại. Trong lòng Bùi Sắt vốn là tức giận, lại bởi vì nụ cười của hắn mà lập tức hóa đá, U Ly cũng thừa dịp này, chợt ưỡn thẳng lưng.

"A ——" Bùi Sắt chợt hét to một tiếng, nàng vốn lớn giọng, có lẽ tiếng hét kia cả khách sạn đều nghe được.

"Ngươi giết heo à?" U Ly mặt đen thui, bởi vì hết sức ẩn nhẫn, chân mày nhíu lại.

"Giết heo cái gì, ngươi không thể nhẹ một chút sao?" Bùi Sắt nghiến răng nghiến lợi.

Đáng chết, làm gì kia cũng phiền toái như vậy?


"Nhẹ?" U Ly nhếch môi nở nụ cười, một lần nữa nụ cười khuynh thành không làm Bùi Sắt si mê, ngược lại khiến nàng kinh hồn bạt vía, chỉ nghe hắn gằn từng chữ: "Đợi lát nữa, bổn vương sẽ để cho nàng cầu xin ta nặng chút?"

Thân thể hắn bắt đầu chuyển động, Bùi Sắt vốn là nhanh mồm nhanh miệng một lát sau liền hóa thành rên rỉ vụn vặt, U Ly hài lòng cười một tiếng, liền không hề trêu chọc nàng nữa, lật người đè nàng uống dưới thân, hoàn toàn ăn sạch sành sanh.

***

Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào gian phòng, Bùi Sắt nhích thân thể bủn rủn, hoàn toàn tỉnh lại.

Người bên cạnh lại vẫn không rời giường, đang mở to mắt phượng, hứng thú quan sát bộ dáng lúc ngủ của nàng, hình như tâm tình còn cực kỳ vui vẻ.

Bùi Sắt liếc mắt, chuẩn bị quay lưng đi ngủ, nhưng thân thể vừa động, nàng liền thấy trong người có cái gì đó không đúng, mà tay U Ly đã đặt ở ngang hông nàng, khuôn mặt tuấn mỹ như thần nở nụ cười tà nịnh: "Đừng động, nếu còn cử động nữa, bổn vương không ngại làm thêm một lần nữa."

Bùi Sắt lập tức bị dọa sợ đến xương cũng mềm nhũn, trong lòng nàng hận nghiến răng nghiến lợi, nam nhân này, cả đêm chơi đùa nàng chết đi sống lại, lại còn không muốn đủ, hơn nữa, gì kia, sáng sớm, hắn lại còn không chịu rút khỏi người của nàng.

Chỉ cảm thấy đồ vật trong cơ thể chợt xảy ra biến hóa, Bùi Sắt không chút nghĩ ngợi nhanh chóng lật người lại: "Ta mặc kệ, ta mệt rồi, nếu là còn muốn tiếp tục, tự ngươi giải quyết."

Lần đầu tiên ngủ dậy thấy nàng ở cạnh mình, tâm tình U Ly cực kỳ sảng khoái, thế nhưng tiểu dã miêu này vừa động, thân thể hắn lại nhanh chóng nổi lên biến hóa.

Xem ra, tối hôm qua vẫn là không muốn đủ.

Nhìn chằm chằm lưng đẹp của nàng, U Ly âm thầm suy nghĩ, chợt hắn tươi cười cúi người nói với Bùi Sắt: "Vừa vặn tư thế này tối hôm qua chưa thử, hiện tại thử một lần cũng không sao."

Dứt lời, hắn chợt dùng lực, Bùi Sắt còn chưa kịp phát ra tiếng thét chói đã lại bị hắn từ phía sau ăn sạch sành sanh một lần nữa.

Tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng, đợi đến lúc dùng đồ ăn sáng, Bùi Sắt đã không còn chút hơi sức nào.


Cũng không biết là ai mang nước nóng đi vào, U Ly ôm cơ thể mềm nhũn của nàng vào thùng nước tắm, vừa tiếp xúc với khí nóng, Bùi Sắt chợt cảm thấy cả thân thể cũng sảng khoái lên, nàng mở ra một con mắt nhìn U Ly đối diện đang cái có cái không cầm khăn tắm lau chùi thân thể của nàng, lần này ngược lại cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt không có chút bỉ ổi nào.

Nàng tiếp tục giả chết, muốn thoải mái ngủ mê man lần nữa.

Chỉ là ngủ ngủ, nàng lại cảm giác ra có cái gì không đúng.

Chợt mở mắt, hai tay của nam nhân đáng chết này vậy mà đlại đùa nghịch trên ngưpời nàng, nàng chợt phất tay gạt tay hắn ra, mắt thấy hắn cười đến cực kỳ đắc chí, lửa giận ngút trời, nàng bất chấp. Chợt bổ nhào lên trước, U Ly không đoán ra rốt cuộc nàng muốn làm cái gì, để mặc nàng, nhưng một giây kế tiếp hắn liền hối hận.

Cô gái nhỏ này, chẳng những nhanh mồm nhanh miệng, cả người căn bản chính là một con mèo hoang nhỏ, thậm chí chỗ đó của mình cũng làm loạn.

Hắn giận không kềm được, cụp mắt nhìn nằm Bùi Sắt đang gặm cắn ở ngực mình, cảm giác tê dại lại đau nhói từ ngực truyền tới, nhất thời hắn chịu đựng không nổi, chợt túm vai nàng đẩy ra.

Bùi Sắt không chút ngoài ý muốn mình sẽ bị đẩy ra, chỉ là nhìn thấy hai trái đào đỏ thẫm của hắn đã biến thành màu gan heo, trong lòng cực kỳ hài lòng: "Thế nào? Chỉ cho phép ngươi giày vò ta, liền không cho ta giày vò ngươi? Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi là vương gia ta liền sợ ngươi, lần sau, ngươi còn dám dính vào, bản cô nương nhất định phế bỏ ngươi?"

Bùi Sắt làm động tác "Rắc rắc", dựa vào thùng nước tắm, nhìn đến khuôn mặt hoàn toàn đen sì của hắn, bộ mặt đều là hài lòng.

"Tốt, vậy liền thử một chút." U Ly chỉ kém cắn răng nghiến lợi, giờ phút này hắn cũng bất chấp bên ngoài có hay không có thị vệ chuẩn bị xong đồ ăn sáng đang chờ đợi, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, nhất định phải dạy dỗ thật tốt nha đầu thối nhanh mồm nhanh miệng này.

Đôi tay chụp tới, hắn chợt mò lên Bùi Sắt đang ngâm trong thùng nước tắm, mặc cho nàng thét chói tai cũng tốt, đánh chửi cũng tốt, chính là không chịu tha nàng.

Lần này, hắn cũng không chỉ muốn ba trăm hiệp, một ngàn không trăm linh tám tư thế, hắn đều muốn toàn bộ thử một lần, làm nàng biết, chọc ai cũng chớ chọc U Ly hắn.

Một ngày một đêm, Bùi Sắt còn kém nguyền rủa nam nhân kia tinh tẫn nhân vong rồi, nhưng thấy ánh mắt uy hiếp của hắn, tất cả lời nói của nàng cũng chỉ dám nuốt vào trong cổ họng.

Đối với phản ứng của nàng, U Ly hình như cực kỳ hài lòng, đợi đến hắn hấp ta hấp tấp ra cửa, lúc này Bùi Sắt mới dồn tất cả ẩn nhẫn mắng ra, cái gì đồ chó đẻ, cái gì sắc phôi, vô sỉ, lưu manh, gần như chỉ cần là những từ ô uế nàng nghĩ tới, nàng đều mắng ra từng cái một, cho đến cuối cùng, nàng đỡ thắt lưng đứng dậy, lúc này mới không thể không than thở một câu: con bà nó, lão nương cũng sắp bị làm chết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui