Edit: Tử Liên Hoa 1612
U Cầm Ca lắc đầu một cái, một lát sau lại gật một cái. Hắn chăm chú nhìn Bùi Sắt, đột nhiên đưa tay cầm ngón tay của nàng nói: "Sắt Nhi, nàng phải tin tưởng ta, chỉ có lần này, lần sau, ta quyết không để cho bọn họ thương tổn tới nàng, cả đời này cũng sẽ không!!"
Bùi Sắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thấy trong đôi mắt dịu dàng hết sức chân thành, đột nhiên nàng cảm thấy có chút xa lạ.
Hung dữ rút tay của mình ra, mắt thấy U Cầm Ca hai mắt cụp xuống, nàng nghe được mình gằn từng chữ: "Vương gia, lần này ta trở lại là muốn hưu thư."
"Hưu thư?" U Cầm Ca lẩm bẩm ra tiếng, chợt cong môi nở nụ cười, hắn cười cười, hai gò má lại ẩm ướt. Đột nhiên, ánh mắt của hắn trở nên cổ quái, lúc trong lòng Bùi Sắt nhận thấy được nguy hiểm đã thấy hắn chợt đưa tay kéo nàng vào ngực, cúi đầu ngăn lại miệng nàng.
"Ta không quan tâm, không quan tâm......"
Hắn gần như dốc hết tất cả nhiệt tình, dùng sức hôn xuống, ngón tay cũng không nghỉ ngơi, chợt thăm dò vào váy của nàng, cầm lấy nơi đẫy đà, si mê vuốt ve.
Bùi Sắt bị đau, gương mặt cũng bởi vì giận dữ mà đỏ bừng.
Nàng tránh thoát không được, may mắn hai tay vẫn còn tự do. Chợt vung tay lên, chỉ nghe một tiếng giòn tan vang vọng trong không khí, nàng thừa lúc U Cầm Ca sững lại, chợt đẩy hắn ra lui về phía sau một bước, núp ở góc tường túm chặt vạt áo.
"Ngươi điên rồi?" Bùi Sắt cắn răng, đêm qua nàng là ý thức không rõ nên mới nhất thời hồ đồ có quan hệ với U Ly, đây đã là chuyện không thể vãn hồi, cho nên nàng tận lực khuyên chính mình quên đi chuyện đó, nhưng hiện tại nàng vô cùng tỉnh táo, U Cầm Ca làm như vậy không khác nào là đang ép buộc.
U Cầm Ca giống như bị nàng đánh tới u mê, chợt khẽ cười lên, cười cười, lại giống như điên cuồng nhìn Bùi Sắt nói: "Ta điên rồi, nếu không phải ta điên rồi, thì sao lại bởi vì một ánh mắt giống nhau mà tâm thần không yên? Sao lại có suy nghĩ tình nguyện buông bỏ giang sơn cũng phải có được ngươi? Ta là điên rồi, nhưng điên đâu phải chỉ mình ta, chẳng lẽ U Ly không nghĩ hết biện pháp tóm chặt ngươi không thả sao? Chẳng lẽ U Ly có thể cho ngươi, ta lại không thể?"
"Sắt Nhi......?" Giọng điệu của hắn chợt dịu dàng. "Theo ta đi có được không? Ta sai rồi, ta không nên vì nhất thời hồ đồ mà phạm lại lỗi tương tự như vậy, nhiều năm như vậy, trong lòng ta vẫn hối hận vì việc làm ban đầu, kể từ khi Ngưng Nguyệt chết, ta liền thề, nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ không buông tay, thế nhưng bây giờ cơ hội đã ở trước mắt, ta lại vẫn do dự khi lựa chọn, Sắt Nhi, nàng theo ta đi, từ nay về sau, chúng ta không cần phiền lòng vì thế tục, đời này ta chỉ đối tốt với một mình nàng, chỉ cưới một thê tử là nàng, được không?"
Bùi Sắt ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mắt toàn là ngạc nhiên nghi ngờ, một lúc lâu lâu mới cụp mắt, nói: "Vương gia, hiện giờ tỷ tỷ là người của ngươi, ngươi có thể vứt bỏ tỷ ấy sao?"
U Cầm Ca hơi ngẩn ra, trong mắt sắc chợt toát vẻ lạnh lẽo, hắn lui về phía sau một bước ngồi xuống đất, thần thái trong mắt ảm đạm xuống, đến cuối cùng nứt ra vỡ vụn. Bùi Sắt không đành lòng nhìn thẳng, chỉ cúi đầu, U Cầm Ca im lặng nhìn nàng hồi lâu, đến cuối cùng thì cong môi cười tự giễu nói: "Thì ra tất cả chỉ là ta si tâm vọng tưởng."
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, bước chân mỗi bước một vô lực. Bùi Sắt nghe được bên ngoài có tiếng của Bùi Nhiên, xoay người nhìn lại, xa xa thấy Bùi Nhiên muốn tiến lên đỡ U Cầm Ca, lại lập tức bị hắn hất ra.
Giống như cảm giác được ánh mắt phía sau, Bùi Nhiên quay đầu lại đối diện với Bùi Sắt, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay đầu bò dậy, nhanh chóng đuổi theo U Cầm Ca.
Bùi Sắt im lặng đứng ở tại chỗ, nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi, hẳn là tỷ ấy đã nghe rõ ràng. Thật ra thì như vậy cũng tốt, kể từ đó, quan hệ giữa hai tỷ muội các nàng đã rõ ràng rồi.
Thái độ của nàng rất rõ, chỉ cần hưu thư.
Khẽ thở dài một cái, Bùi Sắt đi về gian phòng của mình.
Sai người mang vào một thùng nước lớn, Bùi Sắt đuổi tất cả thị nữ hầu hạ ra ngoài, một mình vùi ở trong thùng tắm không muốn ra ngoài.
Khắp người tím bầm, nàng đều không muốn nhìn, chỉ gập người chìm vào trong thùng mới ngừng suy nghĩ lung tung.
Dường như Bùi Sắt chợt nghe được một giọng nói, trong lòng nàng kinh hãi, uống vào một ngụm nước tắm lớn, sặc nước.
Nàng vội vàng bò ra, không kịp ho khan đi tìm nguồn âm thanh, quả thật thấy U Ly đã khôi phục một thân hắc bào nằm bên cạnh thùng tắm, ung dung nhìn nàng.
"Cảnh mỹ nhân đi tắm, quả nhiên là cực đẹp?" Hắn than thở, con ngươi sáng trong.
Bùi Sắt che người theo bản năng, nghe lời của hắn thì tức giận nói: "Quả nhiên ngươi là âm hồn bất tán, còn nữa, ta không phải mỹ nữ, cho nên cũng đừng nói tới cái gì mà tranh mỹ nhân đi tắm."
"Vậy cũng không nhất định, ở trong mắt bổn vương, nàng chính là mỹ nhân."
Bùi Sắt siết chặt nắm tay, nhịn xuống kích động muốn đánh người: "Được được được, ngươi nói cái gì thf chính là cái ấy, nhưng là vương gia đại nhân, bây giờ tiểu nữ tử đang tắm, ngài có thể đi ra ngoài một chút không?"
"Đi ra ngoài làm gì?" U Ly vô cùng kinh ngạc nhìn Bùi Sắt nói: "Trên người nàng, tối qua còn chỗ nào bổn vương chưa nhìn kỹ sao?"
Bùi Sắt gần như giận đến hộc máu: "U Ly ——"
Nàng kéo dài âm cuối, U Ly tỏ vẻ khoan hồng độ lượng khoát khoát tay ngồi lên ghế nói: "Được rồi, được rồi, bổn vương không nhìn là được."
Thấy một lúc lâu mà sau lưng vẫn không có động tĩnh, U Ly không nhịn được nói: "Bổn vương tự nhận bản thân không phải quân tử, nếu nàng không tiếp tục, bổn vương cũng không dám bảo đảm có quay lại hay không......?
Hắn nói xong lời đó, chỉ nghe sau lưng đột nhiên bùm một tiếng, U Ly khựng lại, ngay sau đó khẽ cong môi nở nụ cười, trong mắt phượng hẹp dài giống như cực kỳ vui vẻ. "Được rồi, bổn vương chỉ lừa nàng thôi, bổn vương còn có chuyện phải xử lý, không có thời gian lề mề với nàng, đi nha."
Sau đó hắn nghênh ngang ra khỏi cửa. Bùi Sắt nhìn hắn đường đắc chí rời đi, lại nhìn quần áo trên người chưa mặc xong, nhất thời không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Thật vất vả mặc quần áo xong, Bùi Sắt lớn tiếng hô: "Xuân Lan, Xuân Lan?"
"...... Vương phi, có chuyện gì không ạ?"
Xa xa truyền đến tiếng trả lời, ngay sau đó một tỳ nữ vội vàng đẩy cửa bước vào, chính là Xuân Lan.
"Ta hỏi ngươi, ngươi vừa đi đâu? Sao không ở đây giữ cửa, ngay cả có người đi vào cũng không biết?”
Tiểu nha đầu nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt trợn lớn: "Vương phi thứ tội, nô tỳ chỉ vừa mới rời khỏi một lát, thật sự không biết có người sẽ nhân lúc này đi vào......”
"Được rồi, được rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Bùi Sắt nhức đầu nâng trán, nghĩ thầm, nếu U Ly thật sự muốn vào, tự nhiên sẽ có biện pháp.
Xuân Lan rơi nước mắt, tạ ơn đi ra, Bùi Sắt lập tức giang tay chân thành hình chữ đại, nằm úp sấp trên giường.
Nhìn dáng vẻ của U Ly, xem ra là muốn quấn lấy nàng.
Không được, nàng cần phải nhanh chóng đòi U Cầm Ca đưa hưu thư rồi rời đi.
Chủ ý đã định, nàng liền đứng dậy ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Xuân Lan từ bên ngoài vội vã đi đến: "Vương phi, người muốn đi đâu?”
Bùi Sắt suy nghĩ một chút nói: "Đi thăm tỷ tỷ một chút.“ Nếu tâm tình U Cầm Ca không tốt, nàng liền tìm Bùi Nhiên giúp một tay, nói không chừng, Bùi Nhiên có thể đến giúp nàng.
"Nhưng vương gia vừa mới sai người tới truyền lời mời vương phi đi tới tiền đường dùng bữa, nói là nhiếp chính vương hôm nay tới phủ, đặc biệt mời vương phi tới đó.” Xuân Lan muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thuật lại hết lời vương gia nói.
Tại sao lại là hắn?
Khóe miệng Bùi Sắt giật giật, hắn đúng là âm hồn bất tán, chỗ nào cũng xuất hiện.
Đi theo mọi người tới tiền đường, lọt vào tầm mắt không những có hai người U Ly, U Cầm Ca, lại còn có U Hi Nhiên.
Không phải vì nàng gặp được hắn mà kinh ngạc, mà là vì vẻ mặt của hắn, mới một đêm không gặp, mắt của hắn lại giăng đầy tơ máu, cả người nhìn qua cực kỳ mệt mỏi. Nhìn thấy Bùi Sắt, hai mắt hắn sáng lên, sau đó nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt Bùi Sắt nói: "Tẩu có sao không?”
Bùi Sắt thoáng giật mình, suy nghĩ trong đầu một chút liền đoán được đại khái, biết hắn là vì chuyện đêm qua.
Nàng vô thức nhìn về phía U Ly, người kia lại đang nói chuyện cùng U Cầm Ca, bên môi thỉnh thoảng nở nụ cười có chút khó lường. Trái lại, U Cầm Ca trước đó còn khác thường, bây giờ lại tìm không ra một chút dấu vết nào trên mặt hắn, nói năng ôn tồn nho nhã, phong thái thỏa đáng, đắn đo chính xác, dường như lại trở lại U Cầm Ca trước kia, tựa như trích tiên.
Thấy Bùi Sắt im lặng, U Hi Nhiên đã đoán được đại khái, ánh mắt xám như tro tàn, hắn dừng một hồi lâu, mới cố lấy dũng khí cầm tay nàng, kéo nàng ngồi vào vị trí.
Bùi Sắt không đành lòng cự tuyệt, U Cầm Ca một bên dường như không nhìn thấy hai người thân mật, tiếp tục nói chuyện cùng U Ly, ngược lại con mắt sắc bén của U Ly thoáng trầm xuống, nhưng chỉ phút chốc liền bị nụ cười trên khóe môi của hắn che đi.
Bốn người đều đã ngồi xuống, ngay sau đó hạ nhân bắt đầu mang thức ăn lên.
Thức ăn tràn đầy một bàn, phong phú hơn bất kỳ lúc nào hết.
Nhưng ba người chung quy đều có suy nghĩ riêng, một bữa cơm im lặng. Đợi bọn hạ nhân bắt đầu thu dọn thức ăn, U Ly chợt đề nghị: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của bổn vương, lúc đó hoàng chất không ngại cùng cùng tới cùng hai chất tức chứ?”
"Sinh nhật của hoàng thúc, chất tử nhất định đến.” U Cầm Ca cầm tay Bùi Sắt đứng dậy, bên môi là nụ cười dịu dàng nho nhã, câu trả lời cũng rất cẩn thận.
U Hi Nhiên ở một bên nghe vậy cũng xen vào nói: "Hoàng thúc có tính chỗ của Hi Nhiên không vậy?”
"Chẳng lẽ ngươi không phải là chất tử của bổn vương?” U Ly nghe vậy, nhếch môi cười, lời của hắn vừa nói ra, U Cầm Ca vẫn cười, sau đó U Hi Nhiên cũng không được tự nhiên nói: "Nếu hoàng thúc đồng ý, tới lúc đó chất tử nhất định sẽ dâng lên hậu lễ.”
"Cấp bậc lễ nghĩa cũng không quá quan trọng, người đến mới là quan trọng nhất.” U Ly cười nhạt, lời nói chưa dứt, con ngươi sâu thăm thẳm lại nhìn thoáng qua vẻ mặt của Bùi Sắt, sau đó lại khẽ nhíu mày, giống như lời kia là lời Bùi Sắt nói.
Bùi Sắt mắt nhìn bộ dáng của hắn, lại vội vàng nói với U Cầm Ca: "Vương gia, thật là không khéo, mấy ngày nữa thiếp thân có hẹn mấy vị phu nhân đi chùa miếu dâng hương, muốn đi ba ngày, đã hẹn từ trước rồi, không thể chậm trễ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...