Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612
Lạnh lùng nói xong, U Hi Nhiên khẽ thúc ngựa, con ngựa lại trở về hàng ngũ của mình, bỏ mặc Bùi Sắt buồn bực xỏ lại giày, huơ nắm đấm với bên ngoài rèm che. Chân của bổn tiểu thư thối chỗ nào hả!
Một bên Bùi Nhiên lại sớm cười đến nghiêng ngả.
"Tỷ tỷ, tỷ còn cười!"
Bùi Sắt buồn bực tựa vào thánh xe, Bùi Nhiên thật vất vả mới ngừng cười được, hỏi Bùi Sắt: "A Sắt, từ lúc nào muội lại to gan như vậy hả, từ trước tới giờ tỷ chưa thấy muội làm chuyện quá đáng như thế này!"
"Tỷ tỷ, tỷ không thể tưởng tượng nổi đâu, muội là kẻ đã chết qua một lần, nếu không lớn mật một chút, chắc chắn ra khỏi nhà sẽ bị người ta bắt nạt!" Bùi Sắt mặt không đỏ tim không đập nói lời gạt người, nhìn lại thấy Bùi Nhiên có vẻ mặt bừng tỉnh, biết là nàng ấy đã tin thật rồi, an tâm đánh một giấc, mà khi tỉnh lại đã là mấy canh giờ sau.
Qua loa dùng bữa ăn trưa, xe ngựa lại tiếp tục lên đường, cứ như thế qua mười ngày, xe ngựa mới dừng lại trước một khách điếm.
"Này, xuống đây đi, không cần tỏ vẻ như vậy!"
U Hi Nhiên khoanh tay đứng trước cửa xe ngựa, mắt thấy hai nữ nhân bên trong xe ngựa bước ra ngoài với vẻ mặt trắng bệch như quỷ, hắn khẽ nhếch môi cười thầm nhưng nụ cười ấy rất nhanh biến mất, trở về bộ mặt phớt tỉnh đứng ở cửa.
"Tỷ tỷ......"
Cô muốn đỡ Bùi Nhiên xuống xe ngựa, nhưng hai chân vừa chạm đất lại phát hiện chính mình cũng đứng không vững, Bùi Sắt hung ác trợn mắt nhìn U Hi Nhiên thản nhiên đứng một bên một cái. Nam nhân chết tiệt, vậy mà liên tiếp mười ngày đều không cho các cô ngủ lại khách điếm, thậm chí cả ngày cả đêm đều đi trên đường, mười ngày này hai người gần như đều sống trên xe ngựa. Hễ cứ tới lúc nghỉ ngơi, hắn lại lấy cớ thuộc hạ của mình tạm thời đều là dân chúng bình thường, khó tránh khỏi có một hay hai kẻ có suy nghĩ không an phận, làm cho Bùi Sắt Bùi Nhiên suốt dọc đường đều không dám xuống xe ngựa. Mà nay rốt cuộc có thể thấy khách điếm, hai người vốn cũng nên vui mừng, nhưng hiện tại bước đi cũng không được, tâm trạng vui mừng cũng theo đó biến mất gần như không còn.
"Mẹ nó, đúng là già mồm cãi láo!"
Lạnh lùng nhìn hai người, U Hi Nhiên dẫn đầu bước vào khách điếm.
"Tiểu nhị, mang nước nóng lên cho các nàng tắm một chút. Thân là nữ nhi mà tận mười ngày không tắm, thối chết!"
Ném một thứ gì đó lên mặt quầy, U Hi Nhiên vừa thốt ra khỏi miệng, thị vệ bên người liền cười không ngừng. Bùi Sắt liếc nhìn mọi người, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói với U Hi Nhiên: "U Hi Nhiên, ngươi nói nghe thật hay, nếu không phải ngươi ngăn chúng ta ra khỏi xe ngựa, chúng ta sẽ giống như hôm nay...... thối như vậy sao?" Bùi Sắt ngửi người mình một cái, ngay cả cô cũng cảm thấy kinh tởm, dạ dày cuộn lên.
"Chậc chậc, tẩu tẩu, cũng đừng vì mình bẩn mà tìm lý do, tẩu chính là tẩu tẩu của đệ, làm sao đệ dám ngăn tẩu ra khỏi xe ngựa đây?" U Hi Nhiên hếch cằm, thị vệ đứng một bên lại có thâm ý khác khẽ cười ra tiếng. Bùi Sắt còn muốn nói tiếp đã bị Bùi Nhiên kéo xuống.
"A Sắt, đừng để ý tới họ, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi tắm một chút đi!"
Dù sao mới chỉ đầu thu, mặc dù buổi tối sẽ lạnh nhưng giữa ban ngày có mặt trời tỏa nắng vẫn sẽ mồ hôi đầm đìa, cho nên mười ngày chưa tắm giặt, tình huống như vậy có thể tưởng tượng ra.
Để tiểu nhị dẫn lên lầu, Bùi Sắt cẩn thận bước từng bước đồng thời nhìn U Hi Nhiên đang hả hê đứng bên dười, đợi lúc sắp sửa khuất bóng ở khúc quanh, cô không nhịn được lườm U Hi Nhiên, khẽ mấy máy môi nói: "Nam nhân chết tiệt, chớ có rơi vào tay lão nương, nếu không lão nương giết chết ngươi! Giết chết ngươi!"
Vẻ mặt ác độc của cô còn chưa kịp thu lại đã bị U Hi Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn lại bắt quả tang. Chỉ thấy hai mắt hắn đầy lạnh lẽo, hơi nhúc nhích cơ thể như muốn lên lầu. Bùi Sắt rụt đầu lại, vội vàng lách mình chui vào phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...