A a a – –
Tiếng hét thê lương chói tai vang lên.
Chủ nhân thanh âm không phải ai khác chính là Thụy Hiên đã hôn mê vì quá đau mà tỉnh lại.
Đau… đau quá…
Ngươi tỉnh rồi? – Môi Mộc Dĩnh Nhiên kề sát bên tai Thụy Hiên.
Tỉnh cũng đúng lúc – Một tiếng nói quen thuộc khác vang lên.
Vốn nửa tỉnh nửa mê, Thụy Hiên cuối cùng cũng chú ý người trước mặt mình không phải Mộc Dĩnh Nhiên mà là Sở Hoài Chi.
Gã đến từ lúc nào?
Tâm trí rõ ràng, hậu đình kịch liệt đau đớn, Thụy Hiên cuối cùng cũng phát hiện hiện tại hắn bị hai người kia kẹp vào giữa, mà tiểu huyệt hắn đau như vậy là do hai người bọn họ đồng thời cùng tiến vào!!
Thiên – – khó trách đâu như vậy – –
Đau đớn khiến nước mắt rơi càng nhiều, muốn ngừng cũng không được, bọ dáng khóc hoa lê đoái vũ khiến người khác vừa đau lòng luyến tiếc lại muốn thô bạo xâm phạm.
Chỉ tiếc đó là đối với người bình thường, còn hai vị không huyết không lệ chỉ lo dục vọng của chính mình này, có khóc to hơn cũng vô dụng, dù sao hôm nay bọn họ không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua.
Ngô…ngô… – Sở Hoài Chi dẫn đầu hôn môi Thụy Hiên, vừa lúc kích hôn cũng là lúc gã cùng Mộc Dĩnh Nhiên cùng nhau trừu sáp.
Ngô…ngô… – Hai mắt mang lệ nhất thời trợn to, song chưởng bấu lấy hai vai Sở Hoài Chi lưu lại trên lưng gã trảo ngân chói mắt, có thể thấy được hắn thật sự rất đau, đau đến nỗi chỉ có thể dùng phương thức này chống đỡ chính mình.
Dần dần, dần dần, đau đớn biến mất thay vào là từng trận nảy lên trong lòng, cảm giác dị thường thoải mái vui thích.
Có thể từ đau đớn tìm được khoái cảm đều là kết quả dạy dỗ của Mộc Dĩnh Nhiên cùng Sở Hoài Chi a!!
Ân…a…- Sở Hoài Chi buông tha đôi môi hắn, tiếng thét chói tai đã chuyển thành rên rỉ ngọt nị.
Bị âm thanh mị hoặc ảnh hưởng, hai kẻ xâm lược đẩy nhanh tốc độ.
Ngô…không..chậm…chậm một chút a… – Thật vất vả thả lỏng thân mình, Thụy Hiên phát ra tiếng rên rỉ khẩn cầu – Làm…ơn…a…đừng… đừng nhanh như vậy.. a…ân…ách…
Một trận khoái cảm nóng bỏng tập kích, ba người cùng đạt tới cao trào.
Thụy Hiên vô lực xụi lơ trong lòng hai người, khó có được lần này thần trí hắn vẫn thanh tĩnh, bằng không căn cứ kinh nghiệm lúc trước, hắn đã sớm bất tỉnh.
Thụy Hiên, như thế nào? – Mộc Dĩnh Nhiên cắn cắn đôi vai trắng nõn của Thụy Hiên.
Chính là Thụy Hiên ngay cả nói cũng không nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn phía sau.
Nhị đệ, đừng hỏi hắn, ta thấy hiện tại tuy hắn thanh tỉnh chỉ sợ mệt muốn chết nói không ra lời rồi – Sổ Hoài Chi lắc lắc tay nói với Mộc Dĩnh Nhiên, chậm rãi đem phân thân rời khỏi cơ thể Thụy Hiên.
Không có biện pháp a – Mộc Dĩnh Nhiên cũng rời khỏi – Ai kêu hai người chúng ta thừa dịp hắn hôn mê liền xâm chiếm thân mình hắn nhiều lần, hiện tại hắn mệt cũng là đường nhiên a…
Ai, đại ca…ta nghĩ chúng ta nên đổi địa điểm thôi – Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên nghĩ ra một ý.
Ân? – Sở Hoài Chi nhăn mi nhìn Mộc Dĩnh Nhiên, không hiểu ý tứ cảu tên nhị đệ quỷ kế đa đoan này.
Vài ngày trước trong phòng ta có thiết kế một đại dũng dược thủy… – Mộc Dĩnh Nhiên nói đến đây liền ngừng.
dũng dược thủy: hồ nước thuốc
Tiếp theo? – Thời điểm này nhị đệ còn có tâm tình đùa người…
Dũng tử cùng dục dũng cũng không sai biệt lắm… – Mộc Dĩnh Nhiên tươi cười.
Cho nên, ngươi muốn ba người chúng ta đến dũng dược thủy trong phòng kia ‘làm’? – Sở Hoài Chi lơ đễnh đoán, gã cũng cảm thấy đề nghị kia không tồi.
Sai, không phải ba người chúng ta – Mộc Dĩnh Nhiên xuống giường, lấy kiện áo khoác, nói – Chỉ có Thụy Hiên phao.
Ân? – Sở Hoài Chi khó hiểu.
Kia kỳ thật là xuân dược chế thành dược thủy – Mộc Dĩnh Nhiên ôm lấy Thụy Hiên, cười ha ha.
Sở Hoài Chi trừng lớn mắt, một hồi lâu mới nở nụ cười tà.
Ta hiểu, chúng ta đến phòng ngươi đi!
Bởi vì thần trí Thụy Hiên không rõ, nên không thể nghe lời nói hai người nên không sợ hãi giãy dụa, tùy ý để Mộc Dĩnh Nhiên dẫn hắn vào phòng.
Này ba người tiếp tục ‘vận động trên giường’, không phát hiện một người nấp nơi cửa sổ nhìn bọn họ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...