Bạo Quân – Tế Miễu

Trả chân gà cho ta!! – Thúy Nhi phóng đũa đến nam tử cực độ khiến người chán ghét lại chướng mắt đáng giận trước mặt.

Bùi Trình Quan thoải mái thuận tay đem chân gà cắn một cái ra vẻ mơ hồ hỏi – Chân gà gì?

Oa a a! – Lý trí của Thúy Nhi hiện tại hoàn toàn bị cắt đứt, liền cầm bàn tử trên bàn hướng Bùi Trình Quan ném – Bùi Trình Quan chết tiệt– đi chết đi!!!

Nhưng Bùi Trình Quan nhanh tay lẹ mắt tiếp được bàn tử, hứng lấy thức ăn nguyên vẹn để lại trên bàn, này có thể đoán được Thúy Nhi đối Bùi Trình Quan là không có chút phần thắng nào.

Mộc đại nhân, ta chỉ thuận tiện đến thuật lời nói của lão đại cho ngươi, tiện tay giao ngươi phong thư – Bùi Trình Quan thừa dịp Thúy Nhi không có phản ứng liền hướng Mộc Dĩnh Nhiên nói, cũng đem một phong thư giao cho y.

Đây là…?

Lão đại nhà ta nói Mộc đại nhân tối nay lại nhìn phong thư cũng không quan hệ, chỉ cần nhớ rõ sau khi xem thì tiêu hủy nó là được – Bùi Trình Quan cười hì hì nói.

Đại ca còn nói gì không? – Mộc Dĩnh Nhiên đem tín thu hồi.

Ân… có, hắn còn nói một câu – Bùi Trình Quan tránh một quyền của Thúy Nhi, thong dong nói – Hắn nói đêm xuân nghìn vàng, Mộc đại nhân nếu chờ không kịp hắn cùng tới hành động, có thể tự bắt đầu.

Mộc Dĩnh Nhiên nghe xong, nhãn thần sáng rực.


Thụy Hiên nghe xong, toàn thân đỏ hồng.

Ta đã biết, giúp ta cảm tạ đại ca – Mộc Dĩnh Nhiên đứng lên chắp tay nói.

Không thành vấn đề – Bùi Trình Quan gật đầu đáp ứng, lại một lần nữa thoát được quyền cước của Thúy Nhi, lưu loát ra khỏi phòng.

Đáng giận ta nhất định phải đem ngươi hóa thịt vụn!! – Thúy Nhi xuất ra thái đao, tức giận đuổi theo hướng Bùi Trình Quan.

Nhìn thái đao trên tay Thúy Nhi, phiếm hồng trên mặt Thụy Hiên lui vài phần.

Xem ra Thúy Nhi không phải nói giỡn… nếu chúng ta hai chữ ‘khó ăn’ sẽ bị nàng hóa thịt vụn…

Ngô, xem ra là như thế – Mộc Dĩnh Nhiên gật gật đầu, kéo kéo Thụy Hiên.

Ngươi làm cái gì?

Đáng chết, nguy hiểm thật, may trong tay hắn không cầm bát, bằng không liền lãng phí thức ăn…


Ngô… – Thụy Hiên trừng lớn nhìn Mộc Dĩnh Nhiên trước mắt, y hiện tại là đang hôn hắn sao?

Mộc Dĩnh Nhiên cười nhìn Thụy Hiên cả người đều ngã vào lòng y.

Thụy Hiên a Thụy Hiên, một cái hôn liền làm ngươi chịu không nổi sao? Thật đúng là mẫn cảm đáng yêu a…

Ngươi… lại uy ta ăn cái gì? – Hai gò má Thụy Hiên như hỏa, kích động như bị châm lửa đốt.

Tuy rằng hắn xác thực do kỹ thuật hôn cao siêu của Mộc Dĩnh Nhiên mà xụi lơ, nhưng nếu người nọ không uy hắn ăn cái kia này nọ, hắn còn có thể chống đỡ một chút.

Thụy Hiên, ngươi biết còn hỏi ta làm gì? – Mộc Dĩnh Nhiên tặc tặc cười.

Ngươi…hảo đáng giận!! Ta còn chưa ăn xong a!! – Thụy Hiên một bên mắng, một bên liều mạng muốn thoát khỏi ôm ấp của Mộc Dĩnh Nhiên.

Không cần đâu – Mộc Dĩnh Nhiên đem Thụy Hiên chế trụ, tươi cười dần dần có xu hướng tà ác – Bụng ăn no rồi vận động đối với thân thể không tốt! Cho nên ngươi vừa rồi ăn một ít là đủ rồi.

Nhưng là ta hội đói bụng a!!

Đáng giận! Giãy dụa càng nhiều, kia vải dệt càng ma sát thân thể khiến kích thích càng lớn… đáng chết!! Vì sao thân mình lại dễ mẫn cảm như thế làm gì? Nhất định là do xuân dược làm hại… nhưng dĩ vãng dù không có xuân dược, thân thể hắn vẫn mẫn cảm như thế…

Ngoan, Thụy Hiên đại ca nói đêm xuân nghìn vàng, chúng ta liền lập tức bắt đầu ‘vận động’ đi – Mộc Dĩnh Nhiên một tay ôm Thụy Hiên, một tay bắt đầu cởi bỏ quần áo của hắn.

Khi y đem Thụy Hiên phóng lên giường, trên người hắn sớm không còn kiện quần áo nào để che đậy nữa.

Vì tính ‘ nhạy cảm’ của chương sau nên hôm nay ủy khuất các nàng đọc trước 1 chương vậy tung hoa lá đầy nhà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui