Hồ Thị Phi cầm một quyển thư tịch cực kỳ cũ kỹ. Không biết mò từ đâu ra, trang sách ố vàng, bìa sách cũng mất.
Lão hưng phấn chỉ vào một đoạn trong đó thì thầm: "Ở ngoài Nam Hải, có tộc Giao Nhân, sống ở gần nước, không phân biệt nam nữ, dung mạo tuyệt sắc. Người có hồng văn có thể sinh con. Tự dệt giao tiêu, giao tiêu đao thương bất nhập, một thước ngàn vàng."
Dung mạo tuyệt sắc, hồng văn, có thể sinh con, đều phù hợp với tình hình trước mắt của An Trường Khanh.
Tiêu Chỉ Qua tinh tế nhìn hàng chữ mấy lần: "Tộc Giao Nhân Nam Hải? Sao ta chưa bao giờ nghe nói?"
Thượng cổ lưu truyền truyền thuyết giao nhân tới nay hắn nghe không ít, truyền thuyết giao nhân thân đuôi cá, tay có màng, tướng mạo xấu xí, tính tình hung ác, lấy người làm thức ăn. Truyền thuyết trải qua trăm ngàn năm, có rất nhiều phiên bản, nhưng chưa từng nghe nói còn có một tộc Giao Nhân.
"Ta cũng chưa từng nghe, nhưng ta có bằng hữu có lẽ sẽ biết." Sắc mặt Hồ Thị Phi ngưng trọng nói: "Vương gia còn nhớ ta đã từng vẽ một bức tranh cho Vương phi?"
Lúc trước An Trường Khanh vì chữa bệnh cho Dư di nương, tìm đến y quán của Hồ Thị Phi. Lúc ấy Hồ Thị Phi không cần tiền khám bệnh, chỉ muốn cầu vẽ một bức tranh cho An Trường Khanh. Lúc đó lão còn không biết An Trường Khanh chính là Vương phi.
"Nhớ." Tiêu Chỉ Qua gật gật đầu, hiện tại bức tranh kia đang được cất giữ thỏa đáng.
Hồ Thị Phi xoa xoa ria mép, nói: "Kỳ thật trước đây ta muốn vẽ bức tranh cho Vương phi, chính là vì một vị bằng hữu Vũ Trạch nhờ ta tìm kiếm một vị trong tranh. Người trong tranh kia giống Vương phi sáu bảy phần. Lúc ấy ta gặp Vương phi, còn không biết thân phận của Vương phi, vốn muốn vẽ xong bức họa Vương phi rồi đưa cho hắn."
Nhưng không ngờ An Trường Khanh là Bắc Chiến Vương phi chưa gặp mặt, bức họa lại đúng lúc bị Tiêu Chỉ Qua lấy đi. Hơn nữa vị bằng hữu kia là người Vũ Trạch, tùy tiện đưa bức tranh của Vương phi Đại Nghiệp cho người ta, chỉ có gây ra tai hoạ.
Chuyện này vốn đã bị lão quên đi, nhưng hôm nay lại tìm ra sách này, lão bỗng nhiên nhớ tới trong thư bằng hữu gửi có vẽ một bức nhỏ, lão lấy ra đối chiếu, ngoài ý muốn phát hiện thái dương người trong tranh cũng có hoa văn vẩy cá.
"Đây cũng là bức tranh giống vậy, mời Vương gia xem qua." Hồ Thị Phi nói, lấy bức thư từ trong tay áo.
Quả nhiên trên thư vẽ một nam tử, chỉ có nửa sườn mặt, cũng không vẽ cẩn thận lắm, chỉ qua loa phác hoạ vài nét. Lại giống An Trường Khanh sáu bảy phần, đặc biệt là vị trí nốt ruồi nhỏ dưới mắt.
Cái khác duy nhất, hoa văn của người trong tranh ở thái dương, mơ hồ bị tóc mai che khuất. Hồng văn của An Trường Khanh thì ở sau tai.
Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ khi tới Lương Châu, Tiết Vô Y phái người đưa tới một bức tranh tỏ ý. Thái dương người trong tranh bị tóc che, không thấy hồng văn vẩy cá. Nhưng cũng có thể hồng văn bị sợi tóc che đi, không bị lộ ra.
Tây Khương, Vũ Trạch đều dây dưa, tựa hồ đều đang tìm người trong tranh. Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua tĩnh mịch, trầm giọng nói: "Không được để lộ việc này, ta phái người đi điều tra."
Hồ Thị Phi thấy sắc mặt hắn không tốt, lên tiếng nói: "Cần ta đưa thư hỏi thân phận người trong tranh không? Bằng hữu kia của ta là du y, chuyên thích sưu tập lời đồn hiếm lạ cổ quái, có lẽ hắn sẽ biết tin tức tộc Giao Nhân."
"Có thể, không được lộ tin tức của Vương phi."
Hồ Thị Phi đồng ý, lại nhìn về bụng An Trường Khanh, do do dự dự nói: "Vậy Vương phi muốn...... muốn an thai trước không?"
Lời này vừa ra, hai người đều trầm mặc.
An Trường Khanh nhìn chằm chằm bụng mình, một bộ muốn chạm lại không dám chạm, thật lâu sau mới phức tạp nói: "Thật sự...... Có hài tử?"
Lúc này y cũng không rõ mình nên có tâm tình gì, muốn nói không có chút vui mừng cũng không phải, nếu thật có thể có đứa con huyết mạch tương liên giữa y và Tiêu Chỉ Qua, y rất mừng. Hiện tại đứa nhỏ này đang trong bụng y, thật sự làm y vô pháp thản nhiên. Dẫu sao điều này không chỉ đại diện y là thân nam tử mang thai sinh con, còn đại diện...... có lẽ y là dị tộc.
"Ngươi cứ kê đơn trước. Còn lại...... Chờ rõ ràng chuyện tộc Giao Nhân rồi nói. Nếu có hại cho thân thể Vương phi......"
Câu kế tiếp hắn chưa nói xong, nhưng Hồ Thị Phi đã hiểu ý hắn.
Từ khi thành hôn với An Trường Khanh, Tiêu Chỉ Qua chưa từng chờ mong mình có huyết mạch, hiện giờ nghe nói An Trường Khanh có thể mang thai, phản ứng đầu tiên không phải vui vẻ, mà là nồng đậm lo âu.
Xưa nay chưa bao giờ nghe nói nam nhân có thể sinh con, nữ tử sinh nở còn như đến quỷ môn quan một chuyến. Huống chi An Trường Khanh là thân nam tử? Hơn nữa người trong tranh liên quan đến Tây Khương cùng Vũ Trạch, An Trường Khanh lại giống người trong tranh như thế, càng không biết là phúc hay họa.
Tiêu Chỉ Qua cũng không muốn An Trường Khanh bị cuốn vào đó. Hắn nhăn mày thật sâu, nếu đứa bé đến ngoài ý muốn này ảnh hưởng đến An Trường Khanh, hắn tình nguyện không cần.
Có lẽ nhìn ra suy nghĩ của hắn, An Trường Khanh duỗi tay cầm tay hắn, trấn an: "Bây giờ lo lắng cũng vô ích, không bằng thuận theo tự nhiên."
Kinh ngạc bất an lúc đầu qua đi, An Trường Khanh thấy được, hài tử đã ở trong bụng, là bọn họ đưa nó đến thế giới này, cũng không thể dễ dàng từ bỏ nó. Hơn nữa...... Nếu thật có thể có đứa con huyết mạch tương liên với Tiêu Chỉ Qua, kỳ thật cũng rất tốt.
Đời trước Tiêu Chỉ Qua không nạp phi, sau lại lập y làm hậu, đối nghịch với quần thần, đến trước khi chết cũng không có huyết mạch của mình. Đời này nhất định Tiêu Chỉ Qua vẫn sẽ đăng cơ làm đế, tuy có thất tử kế tông, nhưng nếu có huyết mạch, vậy áp lực đối mặt cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
An Trường Khanh thử thăm dò xoa xoa bụng nhỏ, nơi đó vẫn bằng phẳng, thật sự khó làm người tin, có một sinh mệnh nhỏ đã dựng dục bên trong. Tâm trạng ôn hòa xuống, hậu tri hậu giác vui sướng hẳn, An Trường Khanh kéo tay hắn đặt lên bụng nhỏ của mình, ngoài miệng lại nói: "Nhà người khác mang thai đều là chuyện đại hỉ, sao Vương gia lại không vui? Lời vừa rồi sau này đừng nói nữa, nếu hài tử nghe được, nói không chừng sẽ thương tâm."
Tiêu Chỉ Qua bị y nói cho cười rộ lên, thần sắc cũng thả lỏng nhiều: "Tính ra cũng mới gần ba tháng, có thể nghe hiểu cái gì?"
Hồ Thị Phi thấy bọn họ đã điều chỉnh tâm thái, liền hắng giọng ho khan một tiếng nói: "Ta kê mấy đơn thuốc dưỡng thai cho Vương phi trước, nên kiêng ăn gì ta cũng viết hết ra, bảo phòng bếp chú ý một chút." Nói xong lại liếc Tiêu Chỉ Qua một cái, nghiêm mặt nói: "Trừ đó ra...... Chuyện phòng the cũng nên tiết chế một ít, chớ quá mức kịch liệt."
An Trường Khanh: "......"
Rút tay ra khỏi tay Tiêu Chỉ Qua, An Trường Khanh ửng đỏ tai, đáp ứng.
Hồ Thị Phi kê thuốc xong, trước khi đi lại nói sẽ đưa Dư Tiêu đến. Dư Tiêu đi theo lão một đoạn thời gian, đã biết phân biệt dược liệu thường dùng cùng sắc thuốc. Cộng thêm nhóc lại nói cha nhóc từng mang thai, giờ đưa đến chăm sóc An Trường Khanh là tốt nhất.
Sáng sớm ngày kế, Dư Tiêu liền mang thuốc tới phủ tướng quân, nhóc hết sức vui vẻ, thấy An Trường Khanh liền hành lễ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào bụng An Trường Khanh.
Nhớ tới lần trước nhóc vẫn luôn muốn chào hỏi bảo bảo, An Trường Khanh gọi nhóc đến trước mặt, tò mò hỏi: "Ngươi thật sự có thể cảm giác được hài tử trong bụng?"
"Có thể!" Dư Tiêu gật đầu, nghiêm túc hình dung loại cảm giác này cho y: "Tựa như cá nhỏ bơi qua bơi lại trong bụng."
An Trường Khanh ngẩn ngơ: "Một con cá?"
Dư Tiêu nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ: "Cũng không phải, chính là có chút giống, nho nhỏ, rất hoạt bát." Loại cảm giác này rất thần kỳ, nhóc cũng không nói quá cụ thể, chỉ có thể tận lực dùng từ ngữ hình dung.
Nghe không phải một con cá, An Trường Khanh yên tâm một chút. Y thật vất vả tiếp nhận có lẽ bản thân là dị tộc có thể sinh con, nếu lại nói trong bụng y hoài con cá, thật sự quá mức kích động.
Hình như Dư Tiêu rất thích tiểu hài tử, cứ ríu rít nói chuyện. Được An Trường Khanh cho phép, còn cẩn thận dè dặt mà xoa bụng y.
An Trường Khanh nhìn nhóc cong môi, gương mặt phấn khởi đỏ bừng. Cũng bị nhiễm mà cười lên.
Chờ Dư Tiêu vui vẻ xong, y lại kéo Dư Tiêu đến ngồi bên người, cẩn thận hỏi chuyện cha nhóc.
Trước khi hai người cha của nhóc qua đời, nhóc mới sáu tuổi, rất nhiều ký ức đều đã mơ hồ. Nhưng theo nhóc nói, ban đầu nhóc cùng đại cha và tiểu cha ở trong núi, đại cha săn thú, tiểu cha dạy học trong thôn dưới núi. Một nhà ba người không giàu có, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc.
Nhưng sức khỏe của tiểu cha luôn không tốt, sau lại hoài bảo bảo, thân thể càng hư nhược. Đoạn thời gian đó không khí trong nhà vẫn luôn trầm thấp, sau đó sinh hài tử, Dư Tiêu không gặp được, chỉ nhớ đại cha nói với nhóc, tiểu cha và bảo bảo đều không vượt qua.
Sau này chỉ còn lại nhóc và đại cha sống nương tựa vào nhau. Hai cha con sống qua hai năm, không ngờ đại cha bỗng sinh bệnh nặng, bệnh không dậy nổi, trước khi chết bất đắc dĩ bảo nhóc mang theo tiền bạc còn lại xuống núi nhờ vả bạn tốt, không ngờ Dư Tiêu đang tìm người lại bị người lừa bán.
"Ta chỉ nhớ như vậy." Nói đến chuyện cũ, cảm xúc của Dư Tiêu hơi trùng xuống. Nhưng cảm xúc của trẻ con nhanh đến nhanh đi, rất mau nhóc lại vui vẻ, nói với An Trường Khanh: "Bảo bảo trong bụng Vương phi rất lợi hại, ta có thể cảm giác được!"
An Trường Khanh nghe biết nhóc an ủi, cười xoa đầu nhóc. Lại nói, có lẽ Dư Tiêu và tiểu cha của nhóc đều cùng tộc với y, cho nên Dư Tiêu mới có thể cảm giác được đứa bé trong bụng y.
Y lại nghĩ đến mẫu thân của mình, từ nhỏ đến lớn, Dư thị chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với y. Y không biết là Dư thị cũng không biết những việc này, hay là biết nhưng không nói cho y.
Y trầm ngâm một hồi, bảo An Phúc lấy bút mực, chuẩn bị viết một phong thư đưa về Nghiệp Kinh.
Chờ An Trường Khanh viết thư xong, Tiêu Chỉ Qua cũng đã trở lại, trong tay còn cầm điểm tâm An Trường Khanh thích ăn. Dư Tiêu hơi sợ hắn, thấy hắn trở về, lấy cớ sắc thuốc chạy ra ngoài nhanh như chớp.
An Trường Khanh thấy thế giễu cợt hắn: "Lại đen mặt, sau này hài tử cũng phải sợ ngài."
Tiêu Chỉ Qua bất đắc dĩ, mở bao giấy dầu đặt trên bàn nhỏ: "Hôm nay thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Hôm qua từ lúc Hồ Thị Phi rời đi, hắn vẫn luôn như vậy. Còn khẩn trương hơn An Trường Khanh, sợ y đau đầu nhức óc không thoải mái, một ngày hận không thể hỏi hai mươi lần.
An Trường Khanh trả lời chán rồi, có lệ gật đầu, đổi đề tài: "Vương gia chuyển tin cho Tây Khương rồi sao?"
Sau lần Lương Châu, Tiêu Chỉ Qua và Tiết Vô Y liền đạt ký kết ngầm, bởi vì hai vị thủ lĩnh Bạch Đinh quân còn cần Tiết Vô Y hỗ trợ hộ tống đến Lương Châu, hiện giờ hai bên lui tới rất thường xuyên. Hơn nữa bức tranh lần này từ Tây Khương liên lụy ra, Tiêu Chỉ Qua liền đưa thư dò hỏi Tiết Vô Y về tin tức tộc Giao Nhân. Đồng thời phái thám tử đến Vũ Trạch âm thầm điều tra nghe ngóng.
"Đã gọi người đi đưa tin, thư hồi âm phỏng chừng cần chút thời gian." Tiêu Chỉ Qua nói: "Ta còn truyền tin đến Nghiệp Kinh, bảo người nghĩ cách tra tàng thư trong cung, xem có ghi lại tộc Giao Nhân không."
Nếu người trong tranh, cha Dư Tiêu cùng với An Trường Khanh có quan hệ với tộc Giao Nhân, nhiều năm như vậy lại chưa từng nghe nói chút tin tức tộc Giao Nhân. Chỉ có thể tìm được một đoạn lẻ tẻ trên một quyển sách cũ. Cả một tộc, trừ phi trốn sâu trong núi sâu rừng già không giao tiếp với người ngoài, bằng không không có khả năng không lưu lại dấu vết tồn tại.
Huống chi lấy bộ dáng người trong tranh, lại dây dưa Tây Khương cùng Vũ Trạch, tuyệt đối không thể là người thường. Người như vậy, tộc như vậy, tới mấy trăm năm sau lại không tìm thấy chút ghi chép, vậy chỉ có một khả năng —— ghi chép liên quan đã bị người tiêu hủy.
Hiện giờ có thể khẳng định, người trong tranh có quan hệ với đệ nhất nhậm Tây Khương Vương Tiết Thường. Mà Tiết Thường cùng Hoài Thuật An đã từng quyết liệt, cùng ra khỏi Đại Nghiệp xây "nhà bếp" khác...... Ban đầu Tiêu Chỉ Qua chỉ cảm thấy dã tâm của hai người đã sáng tỏ muốn tự lập làm vương. Nhưng một bức tranh đồng thời dính dáng Tây Khương lẫn Vũ Trạch, nhưng không có Đại Nghiệp, làm Tiêu Chỉ Qua không thể không nghĩ sâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Ta sắp làm cha (âm thầm vui vẻ)
Túng Túng: Nhưng làm cha sẽ không thể hành phòng (nhíu mày)
Túng Túng...... (dần dần rối rắm)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...