An Trường Khanh bực mình, cảm thấy nam nhân này càng giống hồ lô cưa miệng, đánh một gậy mới nhảy một câu, nếu không hỏi hắn, có thể hắn cả một đường không hé răng. Nếu người này chịu nói nhiều chút, đời trước hai người cũng không đến hoàn cảnh.
Tại sao trên đời lại có người như vậy chứ? Rõ ràng làm nhiều chuyện, nhưng không nói cái gì cả.
Âm thầm thở dài một hơi, An Trường Khanh trộm nhìn lại nam nhân không hé răng, thầm nghĩ cứ vậy không được. Y rũ mắt suy tư một lát, rất nhanh có chủ ý. Làm ra biểu tình ủy khuất, đáng thương nhìn Tiêu Chỉ Qua: "Vương gia không cần qua loa có lệ, nếu cảm thấy ta không làm tốt, nói thẳng là được."
"Không hề qua loa có lệ......" Tiêu Chỉ Qua không ngờ chỉ vì một câu nói, khiến cho người bên cạnh ủy khuất. Vương phi của hắn nghiêng mặt, núp nửa bên trong bóng tối, lộ ra nửa bên, chán nản rũ mắt xuống, giống một con bướm uể oải ỉu xìu.
"Ngươi làm rất tốt, Thái Hậu và Hoàng Hậu đều tin."
"Vậy còn ngài?" An Trường Khanh bỗng quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy lập loè gì đó, hỏi: "Ngài tin không?"
Tiêu Chỉ Qua nhìn đôi mắt của y, trong lòng liền mềm nhũn, giơ tay vén lọn tóc mai ra sau tai cho y: "Ta tin."
Mặc kệ có phải uốn mình theo người hay không, chỉ cần y nói, hắn sẽ tin.
Đôi mắt của An Trường Khanh càng sáng, cọ cọ lòng bàn tay của hắn, vui vẻ nói: "Lời Vương gia nói...... Ta cũng cho là thật."
"Ngươi nói...... Không nạp thiếp, cũng không cùng nữ nhân khác sinh con."
"Ừm,"
Tiêu Chỉ Qua không phải người tùy tiện hứa hẹn, lời hắn nói, thì nhất định sẽ làm được.
An Trường Khanh cảm thấy xưa nay chưa từng vui sướng như này, trái tim kịch liệt nhảy lên trong lồng ngực, máu toàn thân đều đang sôi trào, cổ động y đi làm cái gì đó. Y cực lực cắn môi, mới khắc chế được vui sướng mãnh liệt, nhưng dù vậy, đôi mắt của y vẫn cực sáng, là ngôi sao đẹp nhất Tiêu Chỉ Qua từng thấy.
"Đời này, chỉ có hai người chúng ta." An Trường Khanh kìm lòng không đặng mà giương cánh tay ôm lấy hắn, cọ gương mặt vào cổ hắn, bởi vì quá kích động, hốc mắt bị nước mắt thấm ướt. Y ngại mất mặt, giấu mặt vào cổ Tiêu Chỉ Qua, nghiêm túc hứa hẹn bên tai hắn: "Ta sẽ luôn luôn bên ngài."
Y sẽ không nhìn hắn một mình đi lên vị trí chí tôn lạnh lẽo nữa. Lần này, y sẽ ở bên hắn.
Sử sách lưu danh thiên thu vạn đại cũng được, tiếng xấu một đời mà chết cũng được, chỉ cần hắn không buông tay, y sẽ luôn bên hắn.
Tiêu Chỉ Qua chớp mắt hoảng hốt, trong đầu bỗng hiện lên một thanh âm non nớt. Thanh âm kia nói: Sau này ta sẽ bên ngươi nha.
Trầm thấp cười ra tiếng, Tiêu Chỉ Qua giống rất nhiều năm trước, khàn khàn đồng ý:
"Được."
Lúc đồng ý, trong đầu xẹt qua những tin tức được nhãn tuyến* ở An gia truyền lại.
(*nhãn tuyến: người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường)
"Tam thiếu gia và biểu thiếu gia Lý gia cực kỳ thân thiết......"
"Biểu thiếu gia tặng thơ cho Tam thiếu gia......"
"Biểu thiếu gia tặng hoa cho Tam thiếu gia......"
"Biểu thiếu gia phải về quê đính hôn, trước khi đi tặng Tam thiếu gia một khối ngọc bội, Tam thiếu gia nhận lấy, thoạt nhìn hình như tâm tình không tốt lắm......"
Ánh mắt xẹt qua thắt lưng An Trường Khanh, nơi đó đang treo một khối ngọc bội Song Ngư y không bao giờ bỏ khỏi người. Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua trầm xuống, không khỏi ôm người càng chặt. Mặc kệ trong lòng y cất giấu ai, tới bây giờ, y chỉ có thể là của hắn.
Thứ hắn cầu không nhiều lắm, duy chỉ chút ôn nhu hư vô mờ mịt như vậy, khiến hắn vô pháp dứt bỏ. Từ niên thiếu đến trưởng thành, hắn đều như phác hỏa phi nga*, ánh mắt không tự chủ mà bị hấp dẫn.
(*Phác hỏa phi nga: ý nói bươm bướm (nga) nhào tới lửa, ví với tự diệt vong)
Hiện tại, người đã bị hắn ôm vào lòng. Chính miệng nói với hắn, sẽ bên hắn cả đời.
Cho dù biết là lời xu nịnh, biết y sẽ nhanh vứt ra sau đầu, hắn cũng sẽ không buông ra.
***
Trở lại vương phủ, sắc trời đã đen.
An Trường Khanh rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Tiêu Chỉ Qua, không tình nguyện mà khoác áo lông cáo ấm áp. Nhưng y xem nhẹ ban đêm rét lạnh, lúc xuống xe không chịu được run cầm cập. Trái lại Tiêu Chỉ Qua chỉ mặc lễ phục thân vương, trong gió lạnh như người không việc gì.
Ghen tị mà nhìn hắn một cái, An Trường Khanh nổi ý xấu đặt bàn tay lạnh lẽo lên hắn cổ. Quả nhiên Tiêu Chỉ Qua cứng đờ, sau đó có chút bất đắc dĩ mà lấy tay y xuống sưởi ấm: "Đừng nháo, bên ngoài lạnh."
An Trường Khanh méo miệng, được hắn dẫn vào trong..
Một hàng hạ nhân thấy thế vội vàng cúi đầu, trong lòng âm thầm líu lưỡi, dám trêu đùa Vương gia như thế, Vương phi là người đầu tiên.
An Trường Khanh cũng mặc kệ, ở trên xe ngựa y đã tự giác nói rõ với Tiêu Chỉ Qua, nếu đã ước định muốn bên nhau cả đời, tất nhiên y sẽ không xem mình là người ngoài, hơn nữa những ngày qua Tiêu Chỉ Qua quá dung túng, nói chuyện hành sự cũng càng thêm không kiêng nể gì.
Hơn nữa bây giờ xem ra, Tiêu Chỉ Qua chỉ là cọc gỗ ít nói thôi, không có gì dọa người.
Hai người về phòng, vì không dùng bữa tối trong cung, liền bảo hạ nhân chuẩn bị mấy món ăn đặt trong phòng. Sau khi dùng cơm tối, An Trường Khanh ghét bỏ hôm nay vừa khóc vừa quỳ hại một thân mồ hôi, thay xiêm y tiện lợi, đi đến phòng tắm.
Đến phòng tắm, cởi xiêm y xuống nước, mới phát hiện hai bên đầu gối với trên đùi đều có ứ xanh lớn. Đầu gối vì quỳ, trên đùi là vì y sợ không khóc được, tự mình véo.
Trước đó không phát hiện còn không thấy đau, giờ thấy, đau đớn lập tức xông ra. Động một chút là đau.
An Trường Khanh hít một ngụm khí lạnh, động tác nhẹ nhàng chậm rãi mà ngồi vào thau tắm, tính tắm rửa sạch sẽ trước sau đó đi bôi thuốc.
Tắm non nửa canh giờ, đợi khi y muốn đứng dậy, mới cảm thấy đầu gối đau đến không còn sức lực. Y chống thau tắm muốn đứng, nhưng không cẩn thận đụng vào vết thương xanh tím, đau đến lập tức ngồi về.
Đạp nước mấy cái, An Trường Khanh đau đến sắp tràn nước mắt. Y đỏ mặt bức rức ngồi chốc lát, rốt cuộc vẫn gọi Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua đang ở trong phòng ngủ, nghe thấy y gọi, bước chân chần chừ một chút mới đi vào.
Phòng tắm đốt địa long, lúc này hơi nước lượn lờ, An Trường Khanh ngồi trong thau tắm lớn, tóc ướt nhẹp rối tung sau người, lộ ra đoạn cổ nhỏ cao tuyệt đẹp, bởi vì hơi nóng hun đốt, còn phiếm màu hồng nhợt nhạt.
Mất tự nhiên mà chuyển ánh mắt, Tiêu Chỉ Qua đến gần, thanh âm hơi căng chặt: "Sao vậy?"
"Ta đau chân, không đứng dậy được." An Trường Khanh cũng ngượng ngùng, lông mị bị hơi nước thấm ướt rũ xuống nhỏ giọng nói: "Ngài bế ta ra ngoài đi......"
Tiêu Chỉ Qua cảm thấy căn huyền tên "Lý trí" trong đầu nháy mắt liền căng cứng, ánh mắt theo bản năng dừng trên mặt nước, ngừng một chút lại chuyển đi, mới căng thẳng nói: "Ngươi đợi lát."
Nói xong đi lấy khăn vải sạch sẽ đến, hơi lau khô mái tóc cho y. Sau đó dời mắt, cẩn thận bế người ra, dùng khăn vải to bọc y lại, ôm về phòng.
Nhét người vào trong chăn, Tiêu Chỉ Qua chạy trối chết.
Xiêm y đơn bạc đứng trong gió lạnh lúc lâu, mới phân phó An Phúc mang lò sưởi nhỏ đến. Khi đi vào An Trường Khanh còn rúc trong chăn, duỗi đầu nhìn hắn: "Vương gia đi làm gì?"
"Gọi người mang lò sưởi tới." Hầu kết của Tiêu Chỉ Qua lên xuống, lại đổi một chiếc khăn vải lớn lau tóc cho y.
Đang nói, An Phúc đã mang lò sưởi đến. Lò sưởi đốt than chỉ bạc, không có khói bụi bặm. Tiêu Chỉ Qua đặt lò sưởi ở mép giường, để An Trường Khanh hong tóc, một bên lại xốc chăn lên: "Bị thương chỗ nào?"
An Trường Khanh lui người ra, méo miệng chỉ cho hắn xem: "Đầu gối, đùi, đều xanh."
Lúc này chỗ ứ xanh còn dọa người hơn vừa nãy, đã tím, còn hơi sưng to. Tiêu Chỉ Qua nhẹ nhàng chạm vào, y liền kêu đau.
Tiêu Chỉ Qua nhăn chặt mày, chút tâm tư kiều diễm kia cũng tan, chỉ còn thương tiếc cùng áy náy. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng nói: "Ứ xanh phải xoa ngay, ta đi lấy rượu thuốc."
An Trường Khanh ngẫm nghĩ cũng thấy đau, trước kia y chịu không ít loại đau đớn da thịt này. Y trời sinh da thịt non mịn, thường bị huynh đệ tỷ muội ức hiếp, trên người thường có vết xanh tím, khi đó y sợ mẫu thân đau lòng, nên không dám nói. Chỉ tự chịu đựng.
Vết thương nghiêm trọng hơn thế này không phải không có, khi đó y cũng cắn răng nhẫn nhịn, tới bây giờ, trái lại không chịu đựng được.
Khi Tiêu Chỉ Qua cầm một lọ rượu thuốc về, y như trêu đùa lùi chân, cả người cuộn vào trong chăn, buồn bực khó chịu nói: "Không xoa, qua mấy ngày là khỏi."
"Không xoa ngày mai sẽ càng nghiêm trọng." Tiêu Chỉ Qua không đồng ý nhíu mày, lại đau lòng, nói nặng cũng không dám nói, đành dỗ y: "Ta xoa nhẹ một chút, không đau."
An Trường Khanh nửa tin nửa ngờ, nhưng lại sợ ngày mai càng đau, đành phải duỗi chân tới, vô cùng đáng thương nói: "Vậy ngài nhẹ một chút, ta sợ đau."
Tiêu Chỉ Qua "Ừ" một tiếng. Đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, xoa lên đầu gối y.
Hắn chỉ dùng ít lực, An Trường Khanh lại đau đến kêu ra tiếng, nức nở lên án: "Ngài gạt người......"
Thân thể Tiêu Chỉ Qua căng thẳng, tâm tư cứng rắn mới không thả nhẹ lực đạo. Lại thấy hốc mắt y đỏ bừng, bộ dáng cắn môi nhẫn nại, không quá thuần thục mà thổi thổi vết thương của y, miệng cứng ngắc dỗ: "Tướng công thổi thổi, hết đau hết đau......"
An Trường Khanh đau đớn rơi nước mắt bị hắn chọc "Phụt" cười ra tiếng, một chân duỗi ra đạp đạp bả vai hắn, lẩm bẩm nói: "Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, trước kia mẹ ta mới dỗ ta như vậy."
"Thật sao?" Tiêu Chỉ Qua ngây ngốc, trầm thấp lầm bầm một câu: "Hóa ra học từ mẹ......"
"Cái gì?" An Trường Khanh không nghe rõ hắn nói.
"Không có gì." Tiêu Chỉ Qua lắc đầu, đôi mày nhíu chặt hơi thả lỏng, vẫn nhẹ nhàng thổi: "Nhịn một chút."
Lực chú ý bị phân tán, đau đớn cũng không còn rõ ràng, An Trường Khanh rũ mắt nhìn Tiêu Chỉ Qua nhẹ nhàng mà thong thả xoa vết ứ xanh cho y.
Nam nhân nửa quỳ ở mép giường, biểu tình rất nghiêm túc, rủ lông mi che khuất đôi mắt sắc bén, dưới ánh nến mờ nhạt làm hắn hiện ra vài phần ôn nhu.
An Trường Khanh càng nhìn càng cảm thấy hài lòng cùng vui mừng, một người tốt như vậy, về sau là của y rồi.
Trước kia sao mình lại cảm thấy hắn đáng sợ chứ?
Thật là mắt bị mù.
Rõ ràng người này, ôn nhu như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
# Vương gia cùng Vương phi ở trong phòng làm gì #
An Phúc: Ta có phải đi chuẩn bị thùng nước ấm hay không?
Nhạ Nhạ:?
Túng Túng ( lạnh nhạt): Nhiều chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...