15 tháng 4, thi Đình.
Thi Đình cử hành ở Sùng Chính Điện, hoàng đế không dùng đề thi mà quan chủ khảo Quý An Dân định ra, mà tạm thời ra đề -- tên đề về việc Sư Tuân âm thầm chinh thu thuế được tranh luận trước đây, khiến dân Tịnh Châu sục sôi oán hận. Việc này không chỉ chấn động trên triều đình. Vì trùng hợp phát hiện, lại liên quan đến Nhạn Vương và cử tử Tịnh Châu, vô cùng kịch tính. Sau khi cha con Sư Nhạc Chính bị hỏi tội, trên phố cũng ồn ào huyên náo. Đặc biệt là cuộc đối thoại giữa An Trường Khanh và ba cử tử Tịnh Châu, cũng được bá tánh ca ngợi. Chẳng qua tuy cha con Sư Nhạc Chính đã đền tội, nhưng Tịnh Châu để lại cục diện rối rắm cần có người thu dọn. Bổ nhiệm quan viên Tịnh Châu thế nào, làm sao trấn an bách tính, đều cần thương thảo tinh tế.
Vừa lúc đến thi Đình, Tiêu Chỉ Qua nghĩ Tịnh Châu đang cần người, liền lấy việc này làm đề thi, hỏi các cử tử này cách giải quyết. Nếu có đáp án tốt, vừa lúc có thể đưa đến Tịnh Châu rèn luyện một phen.
Nhưng mà xưa nay khoa cử đều thi tứ thư ngũ kinh, thơ phú sách luận, mà Tiêu Chỉ Qua thiếu người, không phải thiếu người lý luận suông, mà là thực tế thiết thực, người có thể cho hắn cách giải quyết vấn đề. Vốn dĩ những thí sinh này tràn đầy tin tưởng chuẩn bị đầy đủ, đợi nghe được đề thi, không ít người thẳng con ngươi, sau đó giữa trán toát mồ hôi lạnh.
Hơn nữa Tiêu Chỉ Qua khí phách uy nghiêm, sau khi làm hoàng đế khí thế càng tăng lên. Ngồi xuống long tọa ở Sùng Chính Điện, từ trên cao nhìn qua bên dưới, chỉ trong chốc lát, liền có thí sinh tràn đầy nôn nóng lại sợ hãi đến mềm nhũn chân, ngồi dưới đất gào khóc.
Quý An Dân ra hiệu, liền có cấm vệ quân đứng hầu bên cạnh đưa thí sinh gào khóc kia ra ngoài. Bước đi này, kim khoa vô duyên với gã. Các thí sinh xung quanh, định lực mạnh mẽ thì lau mồ hôi tiếp tục nhíu mày đáp đề; định lực kém chút, nhìn thí sinh bị kéo xuống đã loạn tiếng lòng, phảng phất thấy được kết cục của mình......
Thi Đình đáp trọn nửa canh giờ. Sau khi đáp xong, khảo quan thu bài thi lên, các thí sinh thi xong được mời đến thiên điện nghỉ ngơi, 18 quan chấm bài bắt đầu phê chữa bài thi tại chỗ. Sau khi phê xong duyệt lại một lần, xếp hạng lần lượt, lại trình 10 bài thi cho Tiêu Chỉ Qua, để hắn chọn ra ba người đứng đầu.
Vì đề thi lần này đặc thù, chấm thi Đình lần này cũng khác trước kia, Tiêu Chỉ Qua không hề rời đi, thậm chí còn mang theo tấu chương tới giết thời gian.
Đợi phía dưới trình bài thi của mười cử tử lên, Tiêu Chỉ Qua xem qua từng bài, nhăn mặt nhăn mày cuối cùng hơi thả lỏng-- ít nhất những bài thi này, đều thiết thực cho cách giải quyết, không phải nhìn một đống từ ngữ rực rỡ mà trống rỗng vô nghĩa. Đặc biệt là một bài thi trong đó, ý tưởng không mưu mà hợp với hắn, hắn mơ hồ có suy đoán trong lòng, nhưng không thể xác định, liền định hạng, bảo Quý An Dân duyệt lại một lần.
Quý An Dân cũng không dị nghị, mới mời những cử tử đang nghỉ ngơi đến Sùng Chính Điện, để truyền lư tuyên đọc hạng tại chỗ.
Ba người nhất giáp, ban tiến sĩ cập đệ, Chu Hạc Lam, Trác Thanh Tuyền, Hách Trường Phong.
Sau đó là 112 người nhị giáp, ban tiến sĩ xuất thân; 223 người tam giáp, ban đồng tiến sĩ xuất thân.
Khoa thi này thu 338 người, trong ghi chép ngày sau, chính là lúc Tiêu Chỉ Qua tại vị, thu nhân số nhiều nhất, cũng là khoa cử rộng rãi nhất.
Mà nhất khoa tam đỉnh giáp cũng danh xứng với thực, cho dù nhiều năm sau cũng là tấm gương cho thần tử đời sau.
Tiêu Chỉ Qua chọn ra ba người đứng đầu, nhưng chưa định hạng cho họ, hắn nhìn bài thi trong tay, trầm giọng nói: "Bài thi của ba người các ngươi mỗi người một vẻ, trẫm không có cách lựa chọn. Nhưng chuyện Tịnh Châu gấp gáp, cho nên thi thêm, đáp tốt, chính là Trạng Nguyên."
Sau đó liền ban tọa cho ba người, đặt từng câu hỏi theo bài thi của ba người, quân thần một hỏi một đáp, khi thì bình thản, khi thì mãnh liệt, đợi khi hỏi xong, đã là lúc hoàng hôn mặt trời lặn.
Tiêu Chỉ Qua hiếm khi lộ biểu tình vui sướng trước mặt người ngoài, nhấc bút đề danh, khâm điểm Chu Hạc Lam làm Trạng Nguyên, Hách Trường Phong làm Bảng Nhãn, Trác Thanh Tuyền làm Thám Hoa.
"Các ngươi có gì không phục?"
Ba người quỳ xuống đất tạ ơn, không có không phục.
Ngày kế, lại có truyền lư cầm hoàng bảng tuyên đọc giữa đại môn trường thi. Nhóm nhị giáp tam giáp tiến sĩ đều có chỗ đi, tam đỉnh giáp được Tiêu Chỉ Qua phong quan. Bảng Nhãn Hách Trường Phong cùng Thám Hoa lang Trác Thanh Tuyền phong quận thừa, sau Quỳnh Lâm Yến liền đến Tịnh Châu nhậm chức. Mà Trạng Nguyên Chu Hạc Lam ở lại kinh vào Thái Phủ Tự, phong Thái Phủ Thừa ngũ phẩm.
Trạng Nguyên vào Thái Phủ Tự, Bảng Nhãn Thám Hoa đến Tịnh Châu rèn luyện, đều hiện ra đế vương trọng dụng. Hơn nữa ngày tam đỉnh giáp và hoàng đế hỏi đáp cũng được lan truyền ra, khơi dậy không ít nhiệt huyết của học tử-- đương kim thánh thượng cầu tài như khát, chỉ cần có thể thi được công danh tốt, không lo không thể trở nên nổi bật. Trong thời gian ngắn phổ biến làn gió người nhà bần hàn đi học, mà Quỳnh Lâm Yến sắp đến cũng càng khiến người chờ mong.
Hôm đến Quỳnh Lâm Yến, Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh cùng tham dự. Lúc trước thi Đình vì có Chu Hạc Lam, An Trường Khanh vì tránh tình ngay lý gian, chủ động né hiềm nghi. Hiện giờ bụi bặm lắng xuống, cũng không cần cố tình xa cách.
Quang Lộc Tự làm Quỳnh Lâm Yến rất náo nhiệt, nhất nhị giáp tiến sĩ đều có thể dự thính cộng ẩm cùng quân, bàn tiệc của tam đỉnh giáp gần hoàng đế nhất, tiện để hoàng đế triệu bọn họ nói chuyện. Sau khi mở tiệc, trống đàn nổi lên. Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh nâng chén cùng uống với mọi người. Rượu ngừng, Tiêu Chỉ Qua nhìn về phía ba người Chu Hạc Lam: "Ba người các ngươi sắp ra sức vì nước, nếu có thỉnh cầu có thể nói với trẫm, trẫm có thể thỏa mãn yêu cầu của từng người các ngươi."
Ba người nhìn nhau một lát, Hách Trường Phong và Trác Thanh Tuyền chưa thấu tính tình đế vương, đều do dự nhìn Chu Hạc Lam. Dù sao tục truyền Chu Hạc Lam từng là thủ hạ của Nhạn Vương, có lẽ gã từng gặp bệ hạ.
Chu Hạc Lam hơi trầm ngâm, liền đứng dậy vái: "Tạ bệ hạ, quả thực thần có một tâm nguyện chưa thỏa."
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày: "Ồ? Ngươi nói."
Chu Hạc Lam liền nói: "Cố nhân nói trước thành gia sau lập nghiệp, hiện giờ thần đầy nhược quán, lại chưa đính hôn, muốn xin bệ hạ tứ hôn cho thần."
Không ngờ gã lại nói đến chuyện này, Tiêu Chỉ Qua kinh ngạc nhìn An Trường Khanh, dùng ánh mắt hỏi y: Ngươi nói cho hắn chưa?
An Trường Khanh gật đầu, không tiếng động trả lời: Nói rồi.
Lúc trước Tiêu Chỉ Qua từng nói, nếu Chu Hạc Lam đỗ cao, sẽ tứ hôn cho gã và An Nhàn Ngọc, để An Nhàn Ngọc vẻ vang mà xuất giá. Lúc sau Chu Hạc Lam đỗ cao, Chu mẫu mời bà mối đến phủ Nhạn Vương làm mai, An Trường Khanh liền nói việc này cho gã.
Chẳng qua không ngờ gã lại nhắc chuyện này trên Quỳnh Lâm Yến, rõ ràng biết được những lời đỗn đãi khó nghe, mượn cơ hội muốn xứng danh cho An Nhàn Ngọc--hôn sự này là gã tự cầu bệ hạ, mà không phải ân nghĩa của Nhạn Vương bức bách gã.
Nhưng lúc này Tiêu Chỉ Qua chỉ có thể nói tiếp: "Ồ? Hạc Lam đã ái mộ nữ tử nào sao? Là tiểu thư nhà ai?"
"Người thần ái mộ, chính là bào muội của Nhạn Vương."
Chu Hạc Lam lại vái An Trường Khanh, chậm rãi nói: "Lúc trước ở Nhạn Châu, An tiểu thư làm ở Nữ học dạy các nữ tử Nhạn Châu. Thần từng may mắn thấy được phong thái đó, vừa gặp đã thương. Chỉ là lúc ấy thần chỉ là một giới bạch thân, không có gia thế hiển hách, không dám si tâm vọng tưởng. Giờ tham gia ân khoa, được bệ hạ khâm điểm làm Trạng Nguyên, mặt dày cầu Nhạn Vương gả bào muội cho ta, Hạc Lam chỉ cầu cả đời bên một người, tất không tương phụ."
Nói xong, lại vái thật sâu.
Biểu tình của Tiêu Chỉ Qua càng thêm hòa hoãn, vỗ tay khen một tiếng tốt, nhưng không lập tức đáp ứng, mà quay đầu hỏi An Trường Khanh: "Nhạn Vương đồng ý không?"
An Trường Khanh cười gật đầu: "Chu công tử nhân phẩm quý trọng, là phu quân đáng phó thác."
Tiêu Chỉ Qua nghe xong, tại chỗ sai người đặt thánh chỉ, tứ hôn cho Chu Hạc Lam cùng An Nhàn Ngọc. Chu Hạc Lam nâng thánh chỉ vô cùng trân quý, ánh mắt hơi rung động, tạ ân lần nữa.
Sau khi tứ hôn, Quỳnh Lâm Yến tiếp tục, nhưng tiêu điểm đề tài, lại thành Chu Hạc Lam xin bệ hạ tứ hôn. Chờ Quỳnh Lâm Yến chấm dứt, giai thoại Trạng Nguyên tứ hôn liền truyền ra ngoài. Những lời đồn lúc trước tự sụp đổ, những người nói lời chua chát trước đây càng như ăn phải quả quýt chua chưa chín, răng toàn vị chua, nhưng không dám nói nhiều một câu. Dù sao cũng là bệ hạ tự mình tứ hôn, ai dám xen vào?
Mà Chu Hạc Lam nâng thánh chỉ tứ hôn về Chu phủ, sau đó không bao lâu liền mời bà mai, tự mình chọn lựa 36 loại cát vật, cưỡi tuấn mã thượng cấp, lấy tư thái trang trọng hơn Trạng Nguyên dạo phố, tự mình đến phủ Nhạn Vương cầu hôn. Sau đó là hỏi tên, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ. Hai nhà định ra ngày tốt thành hôn, hôn sự này xem ra viên mãn, chỉ còn chờ ngày thành hôn.
An Trường Khanh nhìn muội muội đỏ mặt, lại nhớ tới đời trước, thân thể gầy yếu của An Nhàn Ngọc đã phai đi, hôm nay nghĩ lại, như đã cách mấy đời.
Tiêu Chỉ Qua bên cạnh nắm lấy tay y, thấp giọng nói: "Hôn sự của Nhàn Ngọc đã định rồi, ngày sau ngươi không cần nhọc lòng nữa."
An Trường Khanh cong mắt cười, thần sắc cười nhạo: "Ít đi một chuyện phiền lòng, phía sau còn có một đống triều chính phải nhọc lòng."
Tiêu Chỉ Qua ho nhẹ một tiếng, làm một hiên ngang lẫm liệt nói: "Không sao, ta nhọc lòng cùng Nhạ Nhạ."
***
Sau khi hôn sự của An Nhàn Ngọc được định, đã vào tháng 5, ngày xuân đã hết, mùa hè đã lặng yên xuất hiện.
Mà sứ thần Vũ Trạch chậm chạp chưa đến, cuối cùng cũng đến Nghiệp Kinh.
Hồng Lư Tự theo thường lệ mở tiệc khoản đãi, không chỉ có Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh tham dự, còn mời Tiết Vô Y cùng dự tiệc, hai vị sứ thần Tây Khương khác không có cơ hội xuất hiện trước mặt người khác -- từ tháng hai, khi Tiêu Chỉ Qua cùng Tiết Vô Y hợp tác, liền sai người khống chế hai sứ thần, không chỉ mượn tay bọn họ truyền chút tin giả về Tây Khương. Hiện giờ sứ đoàn Tây Khương đến Nghiệp Kinh đã hơn ba tháng, thế cục quốc nội Tây Khương rung chuyển, nhưng Tây Khương Vương truyền ý đến, lại bảo bọn họ tiếp tục kéo dài thời gian, mặc dù không thể để Tiết Vô Y chết ở Đại Nghiệp, cũng muốn làm gã không về Tây Khương trong thời gian ngắn.
Tiết Vô Y theo ý của Tây Khương Vương, tương kế tựu kế vẫn luôn ở Đại Nghiệp. Sau khi hai sứ thần kia bị khống chế, gã không ru rú trong nhà nữa, thường xuyên đi khắp nơi, thỉnh thoảng cũng đi tìm An Trường Khanh giải buồn, linh hoạt hơn trước rất nhiều. Nhưng sắc mặt của gã lại càng ngày càng kém.
An Trường Khanh vốn tưởng lần này gã sẽ không tới, không nghĩ gã vẫn đếm. Thấy mặt gã như giấy trắng, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, bảo Uông Dục đổi trà sâm cho gã, không tán đồng nói: "Thân thể ngươi không tốt, thật sự không cần tới."
Tiết Vô Y lại nhàn nhạt cười nói: "Nghe nói phong thổ nhân tình của Vũ Trạch khác Đại Nghiệp với Tây Khương, ta vô cùng tò mò, chỉ là chưa có cơ hội xem, lần này khó được cơ hội, tất nhiên không thể bỏ qua."
An Trường Khanh thấy tuy gã gầy yếu, ánh mắt lại thanh minh kiên định, liền biết gã đã có quyết định, không khuyên bảo nữa, chỉ nói gã bảo trọng thân thể.
Tiết Vô Y gật đầu cảm tạ, nâng chén nói chuyện với sứ thần Vũ Trạch ngồi cạnh.
Lần này Vũ Trạch đến Đại Nghiệp, thế trận còn lớn hơn họ nghĩ, trừ bỏ sứ thần, còn có một vị Dục Vương. Chính là huynh đệ cùng bào với Vũ Trạch Vương Hoài Như Dục, Hoài Như Thiện.
Hoài Như Thiện văn nhã đoan chính, rất có phong thái thư sinh nho nhã, nói chuyện cũng rất kết cấu, tiệc rượu qua nửa, đã trò chuyện rất vui với quan viên Hồng Lư Tự.
An Trường Khanh nghe bọn họ nói Vũ Trạch lui tới với tiểu quốc xung quanh, liền nói mấy câu, Hoài Như Thiện thấy y có hứng thú, liền nói kỹ càng tỉ mỉ hơn: "Vũ Trạch dựa biển, rất nhiều bá tánh sinh sống ở ven biển, bởi vậy đều dễ dàng chế tạo thuyền. Bọn ta tạo rất nhiều thuyền lớn, thường mang hàng hóa ra biển làm ăn với tiểu quốc...... Nhạn Vương có từng thấy biển chưa?"
An Trường Khanh lắc đầu, nói: "Chỉ được thấy trong du ký, có lẽ vô cùng bao la hùng vĩ."
Hoài Như Thiện miêu tả biển lớn gợn sóng vĩ đại cho y, ngữ khí hơi kỳ lạ nói: "Ta cho rằng Vương gia từng thấy biển."
"Sao Dục Vương lại nói vậy?" An Trường Khanh cười lắc đầu nói: "Ta sinh ra ở Nghiệp Kinh, chưa có cơ hội đến bờ biển."
Hoài Như Thiện cười, nâng chén kính y: "Tương lai sẽ có cơ hội."
*
Sau khi yến hội tan, Hồng Lư Tự khanh đưa sứ đoàn Vũ Trạch đến trạm dịch nghỉ ngơi.
Tiêu Chỉ Qua trầm mặt, lạnh lùng nói: "Hoài Như Thiện kia một mực kéo ngươi nói chuyện với hắn."
An Trường Khanh còn tưởng hắn lại ghen: "Dục Vương nhìn mặt mày thanh chính, thoạt nhìn không phải người háo sắc."
Ai ngờ Tiêu Chỉ Qua lắc đầu, trầm giọng nói: "Khi hắn và Hồng Lư Tự khanh nói chuyện, dư quang vẫn luôn quan sát ngươi. Chuyến này, e là Vũ Trạch có ý đồ khác."
Ánh mắt của Hoài Như Thiện vô cùng khó hiểu, nếu không phải Tiêu Chỉ Qua tập võ tác chiến hàng năm, thị lực cực tốt. Hắn dặn dò An Trường Khanh nói: "Trước khi thăm dò được mục đích của bọn họ, sắp tới ngươi ít xuất cung."
An Trường Khanh thấy thế cũng đồng ý, Vũ Trạch với bọn họ mà nói có quá nhiều bí ẩn, cẩn thận một chút luôn ít xảy ra rắc rối.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa móc mắt ngươi.
Hoài Như Thiện:......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...