Bạo Quân Sủng Hậu

Sau khi hai người đưa Tiêu An Hoành và Tiêu An Châu đi tế bái Thái Hậu, ba ngày nghỉ đông chí cũng kết thúc. Tiêu Chỉ Qua lại vùi đầu bận rộn triều chính. Mà từ hồi An Trường Khanh thượng triều, hiệp trợ Quang Lộc Tự xử lý đông chí cũng được tán thưởng, nhận được nhiều đánh giá tốt, không còn ai có bất luận cái gì ý kiến khi y thượng triều.

Thậm chí có không ít người nhận ra, có Nhạn Vương triều thượng, tính tình hoàng đế tốt lên rất nhiều. Thỉnh thoảng có triều thần không thể lĩnh hội thâm ý của Tiêu Chỉ Qua, nhưng không dám hỏi Tiêu Chỉ Qua, những người vô tích sự luôn không được thánh tâm. Hiện giờ có thêm một con đường—— không dám hỏi hoàng đế, có thể đi tìm Nhạn Vương chỉ bảo.

Kể từ đó triều thần vô tích sự làm việc tốt, không cần lo lắng đề phòng sợ ăn liên lụy, mà Tiêu Chỉ Qua cũng không ném đôi mắt hình lưỡi đao vào các triều thần vô tích sự làm việc không xong nữa, tiết kiệm không ít sức lực. Xem như tất cả vui mừng.

Cảm thấy không tốt duy nhất đại khái chỉ có An Trường Khanh. Bây giờ nhân duyên trên quan trường của y cũng xem là tốt, mỗi ngày trời chưa sáng đi thượng triều, chờ tan triều hội không phải đến Ngự Thư Phòng phê tấu chương, thì là được đồng liêu mời đi ăn tiệc. Ban ngày xã giao xong, tới buổi tối còn phải cho thái tử cùng công chúa còn nhỏ dùng bữa. Mà tới ban đêm nghỉ ngơi, lại phải ứng phó hoàng đế bệ hạ tràn đầy nhu cầu. Tuy phần lớn thời điểm do y không kiên định cự tuyệt, nhưng đầu sỏ gây tội vẫn là Tiêu Chỉ Qua.

An Trường Khanh cảm thấy cuộc sống này hơi gian nan.

Đặc biệt là đêm trước, y mới vừa bị giày vò hơn nửa đêm, mắt mới khép lại không bao lâu, Hàn Chương và Uông Dục liền tới kêu dậy. An Trường Khanh không thể mở nổi mắt, nhăn mày không kiên nhẫn mà lầm bầm hai tiếng, liền kéo chăn che đầu.

Uông Dục thấy thế cũng không dám thúc giục, sắc mặt khó xử mà nhìn Tiêu Chỉ Qua đã dậy. Tiêu Chỉ Qua xua tay, hạ giọng nói: "Vương gia mệt, hôm nay đừng gọi y."

Đợi hắn rửa mặt thay y phục, mới đi kéo An Trường Khanh. Cả người An Trường Khanh trốn trong chăn, Tiêu Chỉ Qua sợ y bực bội, lôi người ra một chút rồi dịch chăn cho y, đặt bình nước nóng vừa nhiệt độ bên chân y, sau đó mới hớn hở đi thượng triều.

Hôm nay lâm triều không thấy Nhạn Vương, mọi người liền kinh ngạc. Có người thử thăm dò hỏi một câu, Tiêu Chỉ Qua dễ tính trả lời, nói Nhạn Vương không khoẻ, hôm nay không tới.

Lúc này mọi người mới an tâm, nghĩ Nhạn Vương không khoẻ, nên đi thăm một phen, cũng thể hiện tình nghĩa đồng liêu.

......

Lại nói An Trường Khanh, y ngủ đủ giấc, sắc trời đã sáng. Hẳn là Tiêu Chỉ Qua vẫn đang thượng triều, chưa trở về.

Uông Dục hầu hạ y rửa mặt thay quần áo, dùng cơm sáng, An Trường Khanh xoa cái eo ê ẩm, trong lòng cân nhắc không thể tiếp tục cuộc sống như này, bằng không ngày đêm làm lụng vất vả, chỉ sợ sớm muộn y sẽ chết trên long sàng. Lập tức không rảnh lo chuyện khác, vội vàng dọn dẹp đưa Tiêu An Hoành cùng Tiêu An Châu xuất cung về vương phủ.

Vì dẫn theo thái tử cùng công chúa, trận xuất cung lần này của An Trường Khanh không nhỏ được.

Chờ tan triều, không chỉ Tiêu Chỉ Qua biết Nhạn Vương xuất cung, ngay cả quần thần cũng biết. Mọi người thấy hoàng đế bỗng xuống sắc, nghĩ tới hôm nay Nhạn Vương không lâm triều, hai mặt nhìn nhau lúc lâu, đều suy đoán Nhạn Vương không khoẻ là giả, chỉ sợ bệ hạ và Nhạn Vương náo loạn xích mích mới là thật.

Nhưng bọn họ cũng chỉ suy đoán trong lòng, không dám biểu hiện ra ngoài. Trái lại là Quý An Dân ở Ngự Thư Phòng hồi bẩm xong mọi việc thi ân khoa, nhịn không được khuyên: "Đều nói phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, bệ hạ chớ vì tức giận nhất thời trì hoãn chính sự. Băng hi vào tháng chạp còn cần Nhạn Vương chủ trì......"

Ý là nếu bệ hạ chọc giận Nhạn Vương, nhanh đi dỗ người về, còn có chính sự phải làm đó.

Sắc mặt Tiêu Chỉ Qua đen thùi lùi, nhưng lời Quý An Dân nói đều là thật, đúng là hắn chọc giận người. Hắn chỉ có thể đuối lý mà ho khan một tiếng, nói: "Trẫm biết rồi, Ngự sử Đại phu còn có chuyện muốn bẩm không?"

Quý An Dân vội vàng lắc đầu, lui xuống.

Người ngoài vừa đi, Tiêu Chỉ Qua liền ngồi không yên, vội vàng đứng dậy về Càn Chính Cung. Uông Dục và hai nhũ mẫu cũng theo về vương phủ, hiện giờ Càn Chính Cung chỉ còn mấy cung nhân hầu hạ.

Tiêu Chỉ Qua tóm một tiểu thái giám hỏi: "Trước khi Nhạn Vương xuất cung có nói gì không?"


Tiểu thái giám ấp a ấp úng nói: "Vương gia dặn, nói bệ hạ không cần tìm ngài ấy, ngày mai lâm triều như thường."

Tiêu Chỉ Qua lộp bộp trong lòng, cảm thấy suy đoán hơn nửa là thật. Đêm qua hắn quá hứng thú, đè người muốn ba lần, cuối cùng làm người khóc...... chỉ sợ An Trường Khanh tức giận chuyện này.

Hắn chắp tay sau lưng đi lại hai vòng, lại hỏi: "Vương gia có nói khi nào về không?"

Tiểu thái giám lắc đầu: "Không có."

Tiêu Chỉ Qua chuyển bước chân, liền muốn xuất cung tìm người, nhưng sau đó lại nghĩ tới An Trường Khanh nói không cho hắn đi tìm, phỏng chừng bây giờ vẫn chưa nguôi giận. Nhấc nửa bước chân liền thu về. Hắn trầm ngâm một lát, triệu Hàn Chương tới, phân phó ông đến Tam Vị Trai và cửa hàng kẹo mua chút điểm tâm cùng kẹo đậu phộng đưa đến phủ Nhạn Vương.

Hàn Chương cười tủm tỉm nhận lệnh, lập tức lấy lệnh bài xuất cung đi mua.

***

Sau khi An Trường Khanh về vương phủ thì thần thanh khí sảng, đưa Tiêu An Hoành cùng Tiêu An Châu đi gặp tổ mẫu của chúng.

Dư thị mới được hạ nhân thông báo, đang muốn đến tiền viện, đã thấy An Trường Khanh đưa hai đứa nhỏ tới. Hai nhũ mẫu mỗi người bế một đứa, bên người còn có tiểu Dư Tiêu.

Thân phận của Dư Tiêu không thể tiến cung, những ngày này vẫn luôn ở vương phủ, thỉnh thoảng đến y quán nhỏ của Hồ Thị Phi ngồi khám mấy ngày. Hôm nay đúng lúc nhóc ở phủ, nghe An Trường Khanh dẫn hai huynh muội về, liền vui mừng theo tới..

Dư thị vừa thấy tôn nhi liền cười không khép được miệng, bế đứa này lại bế đứa kia, đứa nào cũng luyến tiếc buông tay. Tiểu Dư Tiêu cũng lâu không gặp hai huynh muội, ghé vào bên cạnh Dư thị chơi đùa với hai đứa bé.

Chờ hai huynh muội chơi mệt, nhũ mẫu mới bế chúng đi nghỉ ngơi. Dư Tiêu thích trẻ con, liền đi theo chăm sóc.

Lúc này Dư thị mới có tâm tư nói chuyện chính với An Trường Khanh: "Sao con bỗng quay về?"

Thường ngày nếu An Trường Khanh muốn về phủ, luôn cho người truyền tin trước. Đa phần còn có Tiêu Chỉ Qua đi cùng. Chưa bao giờ thấy tình hình thình lình một mình đưa hai đứa nhỏ về phủ như hôm nay. Dư thị khó tránh nghi ngờ có phải y và Tiêu Chỉ Qua có xích mích.

Không phải có xích mích, nhưng nguyên do cũng không dễ nói khỏi miệng, An Trường Khanh đỏ tai, ho khan một tiếng nói: "Không có, chỉ là trong cung hơi nhàm chán. Bệ hạ cũng muốn tới, nhưng chính vụ bận rộn không thể thoát thân."

Dư thị không nghi ngờ y, tin lời giải thích của y.

An Trường Khanh ứng phó mẫu thân xong, sợ bà lại truy hỏi, bèn ngồi ở Thọ An Viện một lúc rồi lại đến tiền viện. Y không có giận Tiêu Chỉ Qua, chỉ là cảm thấy mình nên có một thời gian thanh tâm quả dục, bằng không không tốt cho thân thể.

Mới vừa về tiền viện, Hàn Chương lại tới.

Thái giám tổng quán béo trắng nâng hai hộp đồ ăn quen thuộc, cười ha hả nói: "Bệ hạ nghe nói Vương gia dẫn thái tử và công chúa điện hạ về vương phủ, đặc biệt sai nô tài đi mua đưa đến."

Hai hộp đồ ăn, một hộp đựng điểm tâm An Trường Khanh thích ăn nhất, một hộp đựng kẹo đậu phộng mà hôm đông chí không mua được, đại khái là vừa ra lò, kẹo đậu phộng còn nổi hơi nóng thơm.

"Bệ hạ không tới sao?" An Trường Khanh duỗi cổ nhìn ra sau ông, cảm thấy Tiêu Chỉ Qua đã trốn ở đâu đó.


Hàn Chương cười nói: "Bệ hạ sợ Vương gia còn tức giận, không có tới."

An Trường Khanh liền yên tâm, vui vẻ nhận đồ, đuổi Hàn Chương về phục mệnh.

***

Trở về vương phủ, cuối cùng An Trường Khanh có thời gian thanh tịnh. Mấy ngày nay vẫn đi thượng triều, hạ triều liền cùng Tề Nguy đi xem tập diễn băng hi.

Băng hi cũng là tập tục ngày tết của Đại Nghiệp, một là vì chúc mừng tết đến, hai là thể hiện binh lực Đại Nghiệp. Người tập diễn băng hi đều là tinh nhuệ được lựa chọn trong quân, hơn ngàn người theo trận hình đi giày trượt băng, hoặc như tìm biển, hoặc như kim kê độc lập, hoặc như phượng hoàng giương cánh...... Biến ảo đủ loại trận hình, vừa nguy nga vừa cảnh đẹp ý vui.

Vì năm nay có nguyên do là Tiêu Chỉ Qua, tướng sĩ tham gia băng hi cơ bản đều lấy từ quân Nhạn Châu, cũng có số ít lấy từ cấm vệ quân hoặc là con cháu võ tướng, hai đám người này không phục nhau, vừa lên mặt băng liền bắt đầu cạnh tranh, vốn dĩ hợp tác diễn luyện, biến thành hai bên phân cao thấp.

Quân Nhạn Châu nhiều người, tất nhiên sẽ chiếm thượng phong. Mà bên Nghiệp Kinh lấy Thân Đồ Lương dẫn đầu, tuy rơi vào hạ phong, nhưng không có chút yếu thế. Trận hình kim long đang đẹp bị làm xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc mấy người An Trường Khanh đến, liền thấy đầu rồng cùng đuôi rồng thiếu chút nữa đứt ngang.

Tề Nguy cao giọng quát dừng lại, mọi người dưới sân mới phát hiện mấy người An Trường Khanh tới. Tướng sĩ Nhạn Châu kỷ luật nghiêm minh, lập tức nghe theo mệnh lệnh của Tề Nguy bày lại trận hình. Nhưng Thân Đồ Lương dẫn đầu đám con cháu Nghiệp Kinh, không chịu phục Tề Nguy. Đặc biệt là Thân Đồ Lương, hắn chính là đích tôn của Đại Trụ quốc Thân Đồ Tư, dù chưa tòng quân, nhưng cũng tập võ từ nhỏ, một thân võ nghệ xuất sắc.

Hai chân hắn vừa động, như tinh trì điện xiết trượt tới trước mặt An Trường Khanh, ôm quyền cất cao giọng nói: "Xin Nhạn Vương làm chủ cho bọn ta. Quân Nhạn Châu này ỷ vào bệ hạ, căn bản không đặt bọn ta vào mắt!"

Quân Nhạn Châu đều dưới trướng Tiêu Chỉ Qua, sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, tất nhiên tướng sĩ Nhạn Châu cũng hãnh diện. Trừ binh lính ở lại thủ Nhạn Châu, nhiều tướng sĩ xuất sắc nhất đều được triệu về kinh, hoặc phong quan hoặc thêm tước. Bọn họ ở biên quan giết địch nhiều năm, mặc kệ là khí thế hay bản lãnh đều có chút hiếu thắng hơn cấm vệ quân cùng con cháu võ tướng sống trong nhung lụa. Bởi vậy băng hi năm nay, quân Nhạn Châu được làm đầu rồng.

Năm nay xếp trận hình Kim Long Đằng Phi, cần hai ngàn hai trăm người cùng bày trận. Quân Nhạn Châu có 1500 người, mà bên Nghiệp Kinh, cấm vệ quân lẫn con cháu võ tướng chỉ có 700 người, chỉ có thể làm đuôi rồng.

Dĩ nhiên quân Nhạn Châu cao hứng phấn chấn, mà con cháu Nghiệp Kinh quen làm đầu danh, khó tránh không vui. Khi diễn tập lại gặp đủ loại xung đột, không vui dần dần biến thành bất mãn. Đến hôm nay đám người An Trường Khanh tới, bọn họ mới tranh chấp nên làm Kim Long Đằng Phi thế nào, nhưng hai bên không có ai có thể thuyết phục đối phương, khi bày trận thì rời rạc, đầu rồng, thân rồng, đuôi rồng cứ mệnh ai nấy làm.

Lần đầu An Trường Khanh tới xem diễn tập băng hi, thấy thế liền nhíu mày, gọi người dẫn đầu hai bên tới dò hỏi.

Dẫn đầu quân Nhạn Châu chính là một tham tướng, An Trường Khanh cũng biết, liền bảo gã hồi bẩm tình hình. Tham tướng liếc Thân Đồ Lương bên cạnh, nói: "Bọn ta phụng mệnh diễn tập trận hình, lại được Tề tướng quân chọn làm đầu rồng, vốn tận tâm tận lực. Nhưng Thân Đồ thiếu gia bọn họ lại coi thường bọn ta, vì bất mãn chúng ta làm đầu rồng, ngay cả khi diễn tập cũng không phối hợp."

Thân Đồ Lương cả giận nói: "Nói hươu nói vượn! Rõ ràng là các ngươi ỷ vào có bệ hạ chống lưng, kiêu căng ngạo mạn!"

Tham tướng cũng không vui, trừng mắt nói: "Bệ hạ trị quân nghiêm minh, bọn ta ỷ vào bệ hạ lúc nào?!"

Hai người ngươi tới ta đi, thiếu chút nữa đánh nhau ngay trước mặt An Trường Khanh.

An Trường Khanh tức khắc trầm mặt xuống, lập tức có thị vệ ngăn cản hai người, An Trường Khanh trầm giọng nói: "Gọi các ngươi tới, là để biết rõ ràng tình hình, hóa giải mâu thuẫn, không phải bảo các ngươi làm trò trước mặt bổn vương! Các ngươi thân là người dẫn đầu, không biết giảm bớt xung đột thì thôi, còn đi gây chuyện, lát nữa mỗi người đi lãnh mười gậy!"

Tham tướng và Thân Đồ Lương ỉu xìu.


"Hôm nay lại vì chuyện gì mà xung đột? Nói tình hình trước đi." An Trường Khanh lại nói.

Hai người liền chia nhau nói. An Trường Khanh nghe là vì sắp xếp trận hình kim long khác nhau, lập tức gọi người mang giấy bút tới, để bọn họ vẽ trận hình Kim Long Đằng Phi ra.

Hai người phân cao thấp, nghe vậy liền nhanh chóng vẽ ra ý tưởng trận hình của mỗi người. Tham tướng và mọi người thương nghị, là rồng từ Tây Nam ra, từ tây hành đến sau chính bắc biến hóa trận hình thành rồng cúi đầu, sau đó lại từ Đông Bắc ra. Mà Thân Đồ Lương lại cho rằng trận hình này quá đơn giản, muốn từ Tây Nam ra, từ tây hành đến đông, lại biến hóa thành trận hình rồng cuồn cuộn, rồi từ Tây Bắc ra.

An Trường Khanh và Tề Nguy nghiêm túc thương thảo một phen, cảm thấy trận hình của tham tướng thích hợp hơn. Không phải nói trận hình Thân Đồ Lương đề nghị không tốt, mà là không thích hợp diễn luyện thực tế. Nếu không nắm chắc thời gian, đội ngũ đầu thân rồng cực dễ xảy ra sự cố. Xảy ra chuyện trên băng không phải nhỏ, tuy biểu diễn băng hi càng bắt mắt càng tốt, nhưng cũng phải bảo đảm ổn thỏa.

An Trường Khanh chỉ tấm vẽ của Thân Đồ Lương, nói: "Ý tưởng của Thân Đồ công tử rất tốt, nhưng lại khó thực hiện......"

Thời gian y ở Nhạn Châu không ngắn, lại theo Tiêu Chỉ Qua đọc không ít binh thư, mưa dầm thấm đất, đối với bài binh bố trận cũng có nhận xét của bản thân, lập tức nghiêm túc phân tích lợi và hại của hai trận hình cho hắn.

Thân Đồ Lương nghe xong vẻ mặt không tốt, cũng không thể không thừa nhận y nói có đạo lý, tuy trận hình của hắn đẹp, nhưng cũng chỉ là lý luận trên giấy.

Tham tướng đắc ý mà nhìn hắn, nhưng còn chưa chờ gã cao hứng lâu, liền nghe An Trường Khanh nói tiếp: "Trận hình không đổi, nhưng đội ngũ lại phải bố trí lần nữa."

"Tề tướng quân, ngươi để toàn bộ quân Nhạn Châu cùng cấm vệ quân xen lẫn một chỗ, xếp đầu rồng, thân rồng cùng đuôi rồng."

Tề Nguy lập tức lĩnh mệnh. An Trường Khanh mới nhìn bọn họ nói: "Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, ở trên đất này, dân nào không phải là dân của thiên tử. Bệ hạ là thiên tử, dù là quân Nhạn Châu hay cấm vệ quân, hoặc là nhóm con cháu chưa tòng quân, đều là tướng sĩ dưới trướng bệ hạ. Không phân chia rõ ràng. Hôm nay may là bệ hạ không tới, nếu ngài ấy tới, e rằng hai người các ngươi không trốn thoát một trăm gậy. Từ trước đến nay ngài ấy chán ghét nhất là kéo bè kéo cánh, cũng không thiên vị bên nào."

An Trường Khanh nói như vậy, không chỉ đánh tỉnh hai người, cũng mượn cơ hội thể hiện thái độ.

Từ khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, tướng sĩ trong quân Nhạn Châu được đề bạt không ít, tất nhiên những tân quý này khó tránh xung đột với những quý tộc. Một bên cảm thấy mình là thân tín của bệ hạ, hành sự khoe khoang; một bên cảm thấy bản thân bị chèn ép, không có cam lòng. Tuy rằng trước mắt tạm chưa bộc phát mâu thuẫn, nhưng chỉ xem diễn luyện băng hi nho nhỏ, nhân mã hai bên phân ranh giới rõ ràng, liền biết oán hận chất chứa không ít.

Nếu xử lý không tốt, sợ là oán hận hai bên sẽ chất chứa càng sâu, từ diễn luyện băng hi nho nhỏ, biến thành đấu tranh giữa hai thế lực mới cũ. Đây không phải cục diện y và Tiêu Chỉ Qua muốn thấy.

"Nhạn Vương nói không sai."

Phía sau bỗng truyền đến thanh âm trầm mạnh, Tiêu Chỉ Qua chắp tay sau lưng đi tới. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống mà nhìn hai người quỳ trên đất: "Nhạn Vương mềm lòng, chỉ phạt các ngươi mười gậy, trẫm tạm tha cho các ngươi. Nếu lần sau tái phạm, tự đi lãnh một trăm gậy đi."

Nói rồi lại nhìn Tề Nguy bên cạnh: "Cả ngươi, cùng lãnh mười gậy."

Tề Nguy cực oan: "Bệ hạ minh giám, thần không đánh nhau sinh sự."

Tiêu Chỉ Qua lạnh lùng cười: "Chẳng lẽ ngươi không giúp đỡ một bên?"

Tề Nguy: "......"

Giúp đỡ thì vẫn giúp, dù sao cũng là binh lính dưới tay mình, khó tránh thiên vị. Tề Nguy đau khổ quỳ gối bên hai người, ủ rũ nói: "Thần nhận phạt."

Tiêu Chỉ Qua khẽ nâng cằm: "Giờ đi lãnh phạt đi, trẫm nhìn."

Ba người như đưa đám đi lãnh phạt. Mười gậy không là cái gì với người luyện võ, cái khó chính là bị đánh trước mặt mọi người, thật sự mất mặt. Tiêu Chỉ Qua như có thể nhìn thấu tâm tư của bọn họ, còn cố ý phái Hàn Chương đi theo, lớn tiếng thuật lại lời của An Trường Khanh, sau đó mới cao giọng nói: "Hành hình."

Ba người mỗi người bò lên một băng ghế, vì hoàng đế đang quan sát, tướng sĩ hành hình cũng không dám đánh nhẹ, mỗi côn đều đánh chắc chắn.

Thân Đồ Lương nhìn Tề Nguy bên cạnh, vui sướng khi người gặp họa nói: "Bệ hạ quả thánh minh, cho ngươi thiên vị này."


Tề Nguy nghiến răng nghiến lợi buông lời hung ác: "Lần tới lão tử không thiên vị, trực tiếp đập ngươi, tin không?"

"Tề Nguy thêm mười gậy." Thanh âm lãnh khốc vô tình của Tiêu Chỉ Qua truyền tới.

Tề Nguy: "............"

Tham tướng không đành lòng, khuyên: "Tề tướng quân ngài bớt tranh cãi, việc này là bọn ta liên lụy ngài." Nói rồi lại nhìn Thân Đồ Lương, nói: "Việc này là bọn ta sai, ta xin lỗi ngươi. Chúng ta đồng lòng tập luyện trận hình trước. Nếu còn không phục, đợi đến lúc đó chúng ta so lại."

Thân Đồ Lương cứng cổ: "So thì so, tuy bọn ta không đến biên quan giết Bắc Địch, cũng chưa chắc thua kém các ngươi."

Khi nói chuyện cũng đã đánh xong, ba người che mông được đỡ dậy, không khí hòa hợp hơn trước nhiều.

Tề Nguy chịu đựng cái mông đau đi bố trí đội hình cho các tướng sĩ, sau đó bảo bọn họ bắt đầu diễn luyện.

Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh ở bên cạnh nhìn, thấp giọng nói: "Thân Đồ Lương này là người dám nói dám làm, tính tình cũng thẳng thắn. Không biết nếu đi tìm Thân Đồ lão tướng quân cầu người, ông ta có chịu cho không."

Thân Đồ gia là cựu võ tướng thế gia, cơ hồ đều có nam đinh tòng quân. Lúc Thân Đồ Bột còn trẻ cũng từng lên ngựa giết địch, con trai Thân Đồ Tư trấn thủ Túc Châu, chỉ có tôn tử duy nhất này không tòng quân. Thân Đồ Bột làm người thông minh nhạy bén, thấy rõ tình thế. Từ khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, ông tự xin về nhà vinh dưỡng, mấy phen ám chỉ binh quyền trong tay Thân Đồ Tư sẽ tùy thời nộp lên. Tuy Tiêu Chỉ Qua có ý thu hồi binh quyền, nhưng không định cởi cối giết lừa, mượn cơ hội này đề bạt Thân Đồ Lương để đền bù Thân Đồ gia là lựa chọn không tồi.

"Thân Đồ Lương có một thân võ nghệ, nếu thật sự không muốn hắn tòng quân, lúc trước sẽ không cho hắn học võ." An Trường Khanh nói. Tuy không biết vì nguyên nhân gì làm Thân Đồ Lương không tòng quân, nhưng y cảm thấy Thân Đồ lão tướng quân vẫn hy vọng tôn tử có thể kế thừa sự nghiệp tổ tông.

Tiêu Chỉ Qua gật đầu: "Hiện tại nói việc này còn sớm, không bằng để ngày sau bàn lại......"

Nói xong hắn lại đổi giọng ai oán: "Trẫm độc thủ thâm cung sáu bảy ngày, Nhạn Vương thật tàn nhẫn."

Hắn bỗng nói đến việc này, An Trường Khanh không được tự nhiên mà ho khan một tiếng: "Rõ ràng tính tới tinh lui mới có năm ngày thôi."

Tiêu Chỉ Qua không buông tha: "Năm ngày cũng không ngắn. Nhạ Nhạ tính bao giờ hồi cung? Nếu ngươi không về, ta phải đến phủ Nhạn Vương ở."

Tai An Trường Khanh nóng lên, trừng hắn một cái: "Ta đâu nói không quay về."

"Vậy đêm nay hồi cung." Tiêu Chỉ Qua rèn sắt khi còn nóng nói: "Ta bảo Hàn Chương đưa An Hoành cùng An Châu về cung trước rồi."

Hai đứa nhỏ về cung, không sợ An Trường Khanh không về.

Kỳ thật An Trường Khanh cũng hơi nhớ hắn, tuy ngủ một mình rất thanh tịnh, nhưng vào đông trời lạnh, y lại sợ lạnh, mặc dù trong phòng có đốt địa long, nhưng lúc ngủ tay chân vẫn lạnh lẽo. Ngày thường có Tiêu Chỉ Qua, có thể rúc vào lòng hắn, giống cái lò sưởi lớn ấm áp. Hiện tại không có lò sưởi, hai ba ngày còn được, ngày tháng dài thì thật sự y không quen.

"Gấp cái gì, hôm nay không còn sớm, ngày mai về đi."

Tiêu Chỉ Qua cảm thấy mỹ mãn cười rộ lên, bàn tay lướt qua tóc mai của y, thấp giọng nói: "Vậy hôm nay trẫm ở lại phủ Nhạn Vương, ngày mai hồi cung với Nhạn Vương."

Không tự mình bắt người về cung, hắn không yên tâm.

Tác giả có lời muốn nói:

Báo Nghiệp Kinh: Nghe nói Nhạn Vương chạy rồi!

Túng Túng: Không có chuyện đó, nói bừa nữa thì niêm phong hết đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui