Trận chiến này, gian nan hơn đêm trước.
Tướng sĩ không đến 500 người, đối phó 4500 cấm vệ quân, cơ hồ là châu chấu đá xe. Ngoài tường Vương phủ, thang tường dựng lên một chiếc, tướng sĩ trong tường đẩy ngã một chiếc, nhưng có rất nhiều cấm vệ quân leo thang dễ dàng vào trong, chém giết với các tướng sĩ.
Hoa cỏ trong vương phủ gãy nát, máu tươi càng thê lương.
Sắc mặt An Trường Khanh hơi tái nhợt, động tác trên tay không hề ngừng, nhanh chóng thêm đạn vào hỏa súng, sau đó bóp cò, bắn chết cấm vệ quân có ý đồ tới gần. Hỏa súng sử dụng lâu đã nóng hổi, lòng bàn tay đã ửng đỏ, y vẫn cắn răng chống.
Đại môn vương phủ cũng sắp không chống đỡ được, sau thời gian dài va chạm đã bắt đầu lay động, không bao lâu sẽ bị phá mở hoàn toàn.
Thống lĩnh hộ vệ dẫn người bảo vệ quanh phòng khách, khuyên bảo y: "Vương phi, bọn ta cản phía sau, ngài đưa tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa trốn đến phía bắc đi."
"Bên ngoài đều là cấm vệ quân, chúng ta không ra được." An Trường Khanh nhắm mắt, giảm bớt cảm giác mệt mỏi: "Hành sự theo kế hoạch ta thương nghị với ngươi. Đưa dầu hỏa, chấn thiên lôi đến đây. Phân công hai mươi người, bảo vệ tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa, mang theo hỏa thế đi đến Túc Châu! Đi tìm Thân Đồ Tư tướng quân, hắn từng nợ nhân tình của Vương gia, có thể xin hắn xuất binh hộ tống tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa đến Nhạn Châu."
Thống lĩnh hộ vệ do dự, còn muốn khuyên bảo, lại bị y lạnh giọng khiển trách: "Mau đi! Nếu ta cũng đi theo, Tiêu Kỳ Án tuyệt không bỏ qua, cuối cùng không ai thoát được!"
Trong lòng biết y nói có đạo lý, thống lĩnh hộ vệ nghiêm mặt, sai người đưa toàn bộ dầu hỏa đã sớm chuẩn bị ra, bày ở chỗ khó nhìn trong phòng khách. Cách dầu hỏa không xa đặt năm viên chấn thiên lôi. Nếu dẫm chân lên, cũng đủ san bằng cả tòa vương phủ.
Ngoài phòng khách còn đang chém giết, cấm vệ quân càng ngày càng tới gần, An Trường Khanh hít sâu một hơi, cầm chặt hỏa súng. Nếu thật sự chiến bại bị bắt, y tuyệt đối sẽ không để Tiêu Chỉ Qua bị liên lụy. Nếu phải trở thành con tin, y tình nguyện đồng quy vu tận cùng Tiêu Kỳ Án. Như thế hai đứa nhỏ vẫn còn con đường sống, không đến mức khiến Tiêu Chỉ Qua e ngại giết địch.
Khẩn trương mà quan sát chiến cuộc ngoài phòng khách, An Trường Khanh nhẹ nhàng vuốt ve chủy thủ trong tay, mắt thấy cấm vệ quân tới gần, An Trường Khanh đang muốn đặt chủy thủ lên cổ, lại nghe bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào. Mơ hồ có thể nghe thấy thái giám kêu: "Người đâu! Mau hộ giá!"
Cấm vệ quân dừng lại, nhanh chóng lui ra ngoài, hiển nhiên bên ngoài xảy ra nhiễu loạn. Tiếng đánh ở đại môn vương phủ cũng ngừng, mười mấy tướng sĩ thủ vệ còn lại mờ mịt cầm thương canh giữ tại chỗ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng lớn, tướng sĩ ẩn núp dưới tán cây kích động nhảy xuống, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Vương phi, chúng ta được cứu rồi! Bá tánh, bá tánh đều tới giúp chúng ta!"
Ở trong viện không thể thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng thanh âm xuyên tường cao bay vào.
"Vương phi! Chúng thảo dân tới giúp ngài một tay!"
"Bắc Chiến Vương chinh chiến bên ngoài, đám tiểu nhân các ngươi lại nhân cơ hội sát hại gia quyến của ngài ấy! Thật sự không biết xấu hổ!"
"Phế Thái tử không xứng làm hoàng đế! Ta khinh!"
"Hôm nay chúng ta đồng sinh cộng tử cùng phủ Bắc Chiến Vương! Có chúng ta ở đây! Ai cũng đừng mong vượt qua cánh cửa này!"
"......"
Một bức tường cao, ngăn cách cảnh tượng bên ngoài, nhưng tiếng chỉ trích công khai, chửi rủa càng ngày càng lớn. An Trường Khanh mơ hồ nghe thấy tiếng Tiêu Kỳ Án phẫn nộ đến cực điểm, nhưng chốc lát lại bị tiếng hét của bá tánh đè xuống.
An Trường Khanh chấn động, gọi người mang thang tới, leo lên nóc nhà. Thấy nửa bá tánh Nghiệp Kinh đều chạy tới vương phủ. Trong những người này có thư sinh yếu đuối, có đồ tể tục tằng, còn có nông dân hiền lành, thậm chí còn có không ít nữ nhân...... Bọn họ không có khôi giáp hay vũ khí. Tay cầm nông cụ hoặc dao phay lao tới phía trước, vây kín mít loan giá của Tiêu Kỳ Án cùng với cấm vệ quân.
Thái giám bên cạnh loan giá đang cao giọng quát mắng: "Điêu dân lớn mật! Các ngươi tạo phản! Muốn chém cửu tộc sao!"
Nói xong lại bị đồ tể gần đó phỉ nhổ, giọng như chuông đồng chửi mắng: "Lão thiến hàng nhà ngươi! Cho dù có chém cửu tộc, lão tử cũng phải lấy đầu chó của ngươi trước!"
Khí thế kiêu ngạo kia khiến thái giám rụt cổ, né tránh sau cấm vệ quân, không dám lớn tiếng quát mắng nữa.
Không biết trong đám người có ai nhanh mắt, thấy An Trường Khanh trên nóc nhà, tức khắc gọi một tiếng: "Là Vương phi!"
Những người khác nhìn theo ngón tay của hắn, nhìn thấy đám người An Trường Khanh, các bá tánh kích động một trận, không ít người lớn tiếng nói: "Vương phi hãy yên tâm! Chúng ta nhận đại ân của ngài, sẽ không để ngài bị kẻ gian làm hại!"
Hốc mắt của An Trường Khanh hơi nóng lên, giương giọng nói: "Chư vị cao thượng, ta thay mặt trên dưới phủ Bắc Chiến Vương, cảm tạ!" Nói xong, cúi người vái lạy.
Sau đó thẳng lưng, nói với Tiêu Kỳ Án: "Tiêu Kỳ Án, ngươi bức vua thoái vị giết cha diệt thân, xem mạng người như cỏ rác tàn bạo bất nhân. Hôm nay phủ Bắc Chiến Vương trên dưới một lòng, thà chết cũng không làm thịt cá trên thớt của ngươi!"
Sắc mặt Tiêu Kỳ Án vặn vẹo, đẩy An Nhàn Ca sợ hãi trốn bên người, đứng dậy chỉ vào y nói ba chữ "tốt": "Ngươi đã một lòng muốn chết, trẫm thành toàn cho ngươi!"
"Người đâu, đổ dầu hỏa! Thiêu chết chúng cho trẫm!"
Nói rồi nhìn bá tánh mênh mông phản đối gã, dữ tợn nói: "Còn những bạo dân này, không lưu một kẻ! Điều thêm một vạn cấm vệ quân tới! Giết hết cho trẫm!"
Bá tánh chưa bao giờ gặp hoàng đế tàn bạo thế này, nháy mắt có chút khiếp đảm. Nhưng rất mau, bị kích thích tức giận. Bọn họ xúc động mắng "Hôn quân", "Cẩu hoàng đế", không chỉ không sợ đao thương của cấm vệ quân, trái lại càng thêm tàn nhẫn vung liềm vung cuốc, dựa vào ưu thế nhân số, ngang sức ngang tài cấm vệ quân.
Tiêu Kỳ Án thấy không thể dọa sợ bọn họ, lúc này mới luống cuống. Vội vàng gọi Tưởng Ngọc Trung che chở chuẩn bị hồi cung. Nhưng mà trước sau con đường đều bị bá tánh lấp kín. Lúc tiến thoái lưỡng nan, liền thấy một đội gần ngàn binh mã chạy tới bên này.
Bây giờ con đường đã chật như nêm cối, một đội nhân mã bên ngoài vô pháp tiến vào. Tiêu Kỳ Án thấy thế lại chắc chắn trong lòng, tùy tiện cười nói: "Viện quân tới rồi! Giết hết đám điêu dân này cho trẫm! Còn có nhân mã không? Mau, đi điều binh tới!"
Nhưng mà thống soái đội nhân mã không trả lời gã, trái lại ôm quyền nói với An Trường Khanh trên nóc nhà: "Nhất đẳng tướng quân Thái Thông, phụng mệnh Trưởng công chúa, đến trợ giúp Vương phi!"
An Trường Khanh ngây ngốc, không ngờ Thái Thông sẽ mang binh tới cứu viện. Trong đầu hiện lên câu "hồ đồ một lần, không định hồ đồ lần nữa" mà Trưởng công chúa từng nói với y, liền hiểu rõ, y vái thật sâu: "Phiền phò mã thay Trường Khanh cảm tạ Trưởng công chúa."
Là bạn không phải địch, các bá tánh liền tự động tách ra, để Thái Thông thuận lợi dẫn nhân mã đến.
Thái Thông dẫn người tới dưới tường vương phủ, lợi dụng thang tường cấm vệ quân để lại, thay nhau vào trong vương phủ. Sau đó hội hợp với quân Nhạn Châu, bắt đầu bố phòng lần nữa.
Tiêu Kỳ Án thấy thế hận đến đỏ mắt, nhưng lúc này gã bị bao vây không thể thoát thân. Lại sợ cấm vệ quân tiếp tục giết chóc sẽ bức những bá tánh này, liên lụy bản thân. Chỉ có thể tức giận án binh bất động, hai bên cứ giằng co như vậy.
Gã không động, bá tánh cũng không động. Nhân mã hai bên duy trì cân bằng vi diệu, từ lúc hoàng hôn, nhất thời giằng co đến lúc xâm xẩm.
Bóng tối đen kịt, nhưng không có ai đốt đuốc, chỉ có đèn lồng treo dưới mái hiên từng nhà của bá tánh Nghiệp Kinh. An Trường Khanh nghiêm nghị đứng trên nóc nhà, nhìn thấy đèn đuốc vạn nhà hợp lại, chiếu sáng toàn bộ thành Nghiệp Kinh.
Ngoài cửa bắc Nghiệp Kinh, một đội kỵ binh như dạ lang bất ngờ đến. Không biết là ai mở cửa thành, kỵ binh gào thét đi vào, xuyên qua ánh sáng vạn nhà, đi đến phủ Bắc Chiến Vương.
Khoảng cách quá xa, bóng đêm quá đen. An Trường Khanh không thấy rõ chữ viết trên cờ, nhưng y biết —— Tiêu Chỉ Qua đã về!
Kỵ binh cuồn cuộn không dứt, trên đường dài chia ra ba, đi tới phương hướng khác nhau. Chỉ có một đội ngũ ở giữa, mục tiêu rõ ràng chạy tới phủ Bắc Chiến Vương. Khoảng cách càng gần, cờ chữ "Qua" trương dương đốt mắt, An Trường Khanh sai người bỏ hết dầu hỏa và chấn thiên lôi, tất cả tướng sĩ đốt đuốc, nghênh đón Tiêu Chỉ Qua.
"Bắc Chiến Vương đã trở lại!"
Tiếng y vừa dứt, mấy ngàn tướng sĩ liền đồng thanh hô: "Bắc Chiến Vương đã trở lại!"
Khí thế hùng hồn, chấn động tứ phương, nhưng có thể yên ổn lòng người.
Bá tánh nháy mắt xôn xao, xa xa nhìn thấy một đội quân ôm gió mà đến, liền tự giác tản ra, tạo khoảng trống.
Chỉ chốc lát, nhân mã của Tiêu Chỉ Qua gào thét tới, đối diện với Tiêu Kỳ Án và hơn 4000 cấm vệ quân. Phía sau Tiêu Chỉ Qua chỉ có hai ngàn nhân mã, nhưng trong lòng Tiêu Kỳ Án dâng lên hàn ý khó hiểu. Gã theo bản năng đè bội đao bên hông.
Tiêu Chỉ Qua xung trận lên trước, cách cấm vệ quân xa xa nhìn về phía gã, trầm mặc một hơi, sau đó vung tay lên, từ trong miệng phun ra một chữ: "Giết."
Hai ngàn tướng sĩ như dạ lang săn thú, ngang nhiên xông đến cấm vệ quân.
Tiêu Chỉ Qua nghiêng đầu nhìn thoáng qua An Trường Khanh trên nóc nhà, ánh mắt tức khắc mềm mại, ngay sau đó giơ thương đánh về hướng Tiêu Kỳ Án.
Tiêu Kỳ Án cũng từng học cưỡi ngựa bắn cung, nhưng gã không chịu được khổ, chỉ học được mấy động tác. Thời khắc nguy cấp như thế, sợ tới mức rút đao chặt đứt dây ngựa trước loan giá, muốn giục ngựa chạy trốn. An Nhàn Ca bên cạnh nắm lấy vạt long bào của gã, cầu xin nói: "Bệ hạ, đưa thiếp đi cùng."
"Tiện nhân!" Tiêu Kỳ Án không hề lưu tình chém tay ả, thừa dịp ả đau đớn buông tay, giục ngựa trốn đi. Vừa chạy trốn, vừa lột long bào nổi bật trên người xuống.
Trong con hẻm đã lâm vào hỗn chiến, đại môn vương phủ mở ra, Thái Thông dẫn nhân mã gia nhập cuộc chiến. Cấm vệ quân liên tiếp bại lui.
Tiêu Chỉ Qua một thương đâm xuyên Tưởng Ngọc Trung, híp mắt nhìn Tiêu Kỳ Án giục ngựa bỏ chạy, kẹp bụng ngựa đuổi theo. Tiêu Kỳ Án vừa trốn vừa nhìn phía sau, khi thấy Tiêu Chỉ Qua đuổi theo, khóe mắt muốn nứt ra: "Viện quân của trẫm sẽ lập tức đến! Ngươi không quay lại, có lẽ Vương phi của ngươi sẽ mất mạng!"
Tiêu Chỉ Qua không nói một lời, thu trường thương, cầm cung tiễn, một mũi tên, hai mũi tên, tam mũi tên, bốn mũi tên...... tay chân Tiêu Kỳ Án đều trúng tên, không chịu nổi xóc nảy, ngã lăn xuống từ trên ngựa.
Cánh tay và cẳng chân của gã bị mũi tên bắn thủng, lại ngã lăn xuống ngựa, thống khổ cuộn tròn tứ chi, nhưng không có sức bò dậy. Gã cố sức xoay cổ, ác độc nhìn Tiêu Chỉ Qua: "Trẫm là hoàng đế, ngươi dám giết trẫm chính là mưu phản! Còn không quỳ xuống nhận tội!"
Tiêu Chỉ Qua không chút biểu tình nhìn gã, bỗng nhiên cười: "Ta sẽ không giết ngươi."
Tiêu Kỳ Án vui sướng, nói năng lộn xộn: "Đương nhiên, trẫm là chân long thiên tử, ngươi không thể giết trẫm!"
Nhưng mà câu nói kế tiếp của Tiêu Chỉ Qua khiến nụ cười của gã cứng ngắc lại, Tiêu Chỉ Qua chậm rãi nói: "Ta không giết ngươi, ta sẽ để người sống dài dài, sống không bằng chết."
"Ngươi dám!" Tiêu Kỳ Án hét mắng chói tai, nhưng Tiêu Chỉ Qua không thèm nhìn gã thêm một cái, phân phó tướng sĩ cùng đến lôi gã đi, liền vòng về.
Thắng bại trên phố đã rõ ràng. Cấm vệ quân tử thương hơn phân nửa, những kẻ còn lại thấy đã mất đại thế, sôi nổi bỏ vũ khí đầu hàng.
Tiêu Chỉ Qua giục ngựa tiến lên, nhìn thi thể đầy đất, lại nhìn Thái Thông cách đó không xa, lát sau nói: "Làm phiền cô phụ dọn dẹp chiến trường, ta đi gặp Trường Khanh."
Thái Thông sửng sốt, rất mau phản ứng lại, thanh âm khẽ run nói: "Được."
Tiêu Chỉ Qua xoay người xuống ngựa, bước qua gạch xanh nhuộm máu, đứng yên dưới nóc nhà.
An Trường Khanh vẫn đợi trên nóc nhà không xuống, thống lĩnh hộ vệ mang theo ba tướng sĩ bảo vệ y bốn phía. Thấy Tiêu Chỉ Qua tới, mới thối lui.
Tiêu Chỉ Qua ngửa đầu nhìn y, giang hai tay, nỗ lực ôn nhu mà cười: "Xin lỗi, ta đến chậm."
Hốc mắt An Trường Khanh ửng đỏ nhìn hắn, tiếng nói vừa nghẹn ngào vừa ủy khuất: "Ta không có sức, chân nhũn hết rồi, không xuống được."
"Không sợ, ta đến đón ngươi." Tiêu Chỉ Qua nói, leo lên nóc nhà, giang tay ôm y vào lòng, vững chắc ôm y xuống.
An Trường Khanh khụt khịt hai tiếng, gắt gao túm chặt vạt áo hắn, giọng khàn khàn: "Ngài tới thật muộn, thiếu chút nữa ta cho rằng không gặp được ngài nữa."
"Ừ, là ta sai." Tiêu Chỉ Qua thương tiếc hôn lên tóc y.
"Tay của ta cũng đau, hỏa súng vừa nặng vừa nóng. Ta giết rất nhiều cấm vệ quân."
Tiêu Chỉ Qua lại hôn tay y, khen ngợi: "Nhạ Nhạ thật lợi hại."
An Trường Khanh nhẹ nhàng hít mũi, chôn mặt vào lòng hắn: "Bá tánh bên ngoài thế nào? Hôm nay có không ít người bị thương."
"Ta sẽ cho người đi thống kê thương vong, có thể bồi thường sẽ tận lực bồi thường. Không để họ hy sinh vô ích."
"Ta muốn đi gặp An Hoành và An Châu, khẳng định chúng rất sợ hãi."
Cuối cùng Tiêu Chỉ Qua khẽ hôn lên trán y: "Được, ta dẫn ngươi đi gặp."
An Trường Khanh thấp giọng "ừm" một tiếng, không nói nữa, mệt mỏi dựa vào lòng hắn ngủ mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Nhạ Nhạ vừa mệt vừa ủy khuất, cho nên không có tiểu kịch trường.
Nhưng cuối cùng cũng viết xong "phó bản" rồi!
Túng Túng chuẩn bị lên ngôi thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...