Bạo Quân Sủng Hậu

An Trường Khanh đoán không sai, quả thật Tiêu Kỳ Án không chờ nổi nữa.

Gã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, vì ngôi vị hoàng đế này, thời thời khắc khắc gã dè dặt cẩn thận, nỗ lực sắm vai một người kế vị đủ tư cách, nhưng dù như vậy, An Khánh Đế vẫn đề phòng gã! Trong cung, Triệu Thái Hậu và Hoàng Hậu quản gã, Đông Cung Thái tử phi giám thị gã. Sau đó, hoàng đế còn muốn dẫm lên mặt mũi của gã, Thái tử gã chỉ có quang vinh trên mặt thôi!

Nhưng bây giờ đã khác, Tiêu Kỳ Án thay long bào mới tinh, đầu đội mũ miện thiên tử, giơ cánh tay xoay một vòng trước gương đồng, trong gương chiếu ra thần sắc khoe khoang của gã.

"Cuối cùng trẫm cũng chờ đến ngày này."

Cung nữ thái giám trong tẩm cung không ai dám lên tiếng, đều cẩn thận cúi đầu.

An Nhàn Ca mặc y phục đào phấn thướt tha tiến lên, quỳ bên chân gã, vuốt phẳng vạt long bào cho gã, nũng nịu đáp lại: "Thiếp chúc mừng bệ hạ."

Từ ngày An Trường Khanh xé rách mặt với An gia, An Tri Khác lại liên hệ Tiêu Kỳ Án. Biết gã có ý bức vua thoái vị, vì tỏ lòng trung thành, liền chủ động đưa An Nhàn Ca đến phụng dưỡng. Dù sao cũng là tiểu thư phủ Thừa tướng, tuy chỉ là thứ nữ, nhưng cũng có thể phong làm lương đệ, mà Tiêu Kỳ Án vội vàng, hết thảy đều đơn giản. Trên danh nghĩa An Nhàn Ca là lương đệ của Thái tử, kỳ thật không có lấy một lễ nghi mà nâng vào trong cung. Tuy An Nhàn Ca ở trong phủ kiêu căng ương ngạnh, nhưng Liễu di nương giỏi đắn đo lòng nam nhân, ả cũng học theo mười thành mười, hiện giờ kế nhiệm Thái tử phi vẫn chưa làm lễ đại hôn, bên cạnh Tiêu Kỳ Án chỉ có mấy cơ thiếp, ả được sủng ái nhất.

"Nhàn Ca mở miệng đúng là đáng mừng."

Tiêu Kỳ Án hăng hái, cong lưng nâng cằm ả, vừa lòng mà thưởng thức ả cố tình lỏa lồ vết thương loang lổ. Sau khi về cung, gã liền buông lỏng tay chân, không tận lực ràng buộc bản thân nữa. Những cơ thiếp đó đều khóc sướt mướt né tránh, chỉ có An Nhàn Ca hiểu được niềm vui của gã nhất. Không chỉ vui sướng phối hợp với gã, ngay cả khi ở ngoài, cũng biết làm sao khiến gã thỏa mãn.

"Chờ trẫm đăng cơ, Nhàn Ca sẽ làm Quý phi."

An Nhàn Ca vui vẻ, lại dựa thân thể mềm mại lên đùi gã, ôn nhu nói: "Thiếp cảm tạ bệ hạ."

Tiêu Kỳ Án kéo ả, thuận thế ôm eo ả, khắc chế không nổi dùng sức cắm một ngụm lên cổ ả, thần sắc mê ly khôi phục bình thường: "Đi, ái phi đi thăm phụ hoàng cùng trẫm."

Cổ An Nhàn Ca đau nhức, nhưng không dám nhíu mày, nhu thuận lộ ra tươi cười, cần cổ vẫn chảy máu, mặc gã ôm lên loan giá, cùng đi vấn an An Khánh Đế.

Bây giờ phòng ngự toàn hoàng cung đều do Vệ Uy Tự phụ trách. Mà Vệ úy Tự khanh Tưởng Ngọc Trung đã nguyện trung thành với Tiêu Kỳ Án, có thể nói toàn bộ hoàng cung đều trong lòng bàn tay Tiêu Kỳ Án. Gã cực kỳ thích cảm giác nắm giữ toàn bộ, không chờ ngày An Khánh Đế chết, đã dùng nghi thức đế vương trước.

An Khánh Đế trúng cổ độc, giờ chỉ kéo dài hơi tàn. Thường xuyên hôn mê một trận thanh tỉnh một trận. Nhưng mặc kệ ông hôn mê hay thanh tỉnh, trong mắt Tiêu Kỳ Án, ông đã là người chết. Vì thế, thậm chí gã còn gấp gáp chuyển An Khánh Đế đang bệnh nặng ra khỏi tẩm điện hoàng đế, dọn tới một cung điện hẻo lánh. Mà tẩm điện của An Khánh Đế đã bị gã chiếm dùng.

Khi hai người đến, Hoàng Hậu cũng ở đó. Chẳng qua An Khánh Đế ho khan bên trong, nàng lại ăn trái cây ướp lạnh bên ngoài, cũng chỉ làm bộ làm dáng thôi.

Nhìn thấy Tiêu Kỳ Án mặc long bào đến, Hoàng Hậu nhíu mày, vẫy lui cung nhân, không tán đồng nói: "Phụ hoàng ngươi còn chưa tấn thiên, ngươi nên thu liễm chút. Không nóng vội nhất thời."

Tiêu Kỳ Án lại cười cười: "Vị trí này sớm muộn cũng là của trẫm, sớm một chút thì có làm sao?"


Phát hiện khinh thường trong thái độ của gã, Hoàng Hậu không vui buông chén trà, tăng thêm ngữ khí gọi: "Thái tử!"

Tiêu Kỳ Án lại không yếu thế như trước, gã không chút để ý mà thưởng thức đôi tay của An Nhàn Ca, cười khẽ nhắc nhở: "Mẫu hậu, người nên gọi ta là bệ hạ."

Không ngờ gã sẽ dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, Hoàng Hậu buồn bực, sắc mặt cũng khó coi: "Đây là thái độ ngươi nói chuyện với mẫu hậu?"

"Trẫm là cữu ngũ chí tôn, vâng mệnh trời. Được vạn người triều bái, ngay cả mẫu hậu cũng không thể ngoại lệ." Sắc mặt Tiêu Kỳ Án hơi trầm xuống, thanh âm lại âm lãnh: "Trẫm đã không còn là con rối trong tay mẫu hậu và Thái Hậu."

Nói xong nghiêng mặt nói với An Nhàn Ca trong lòng: "Ái phi, trẫm đưa nàng đi gặp phụ hoàng."

Sau đó mặc kệ sắc mặt Hoàng Hậu khó coi thế nào, ôm An Nhàn Ca vào trong điện. Hiện giờ hắn cũng không sợ Triệu gia dám làm gì. Triệu Hoàng Hậu chỉ có đứa con trai là gã, Triệu gia cũng chỉ có thể giữ đường cho gã. Trừ phi Triệu gia dám làm loạn thần tặc tử mưu triều soán vị, nếu không, chỉ có cống hiến cho gã —— bọn họ đã sớm là người cùng thuyền.

Trong điện, An Khánh Đế nằm trên giường, thái y vừa châm cứu cho ông, ông mới thanh tỉnh một lát.

Nhìn thấy Tiêu Kỳ Án mặc long bào tới gặp, An Khánh Đế tức giận đến mở to hai mắt, ngực kịch liệt phập phồng, lại phun ra một búng máu. Run rẩy chỉ gã, miệng mắng "Nghiệt tử". Thái y sợ tới mức quỳ rạp trên đất, không được Tiêu Kỳ Án chỉ thị, không dám tiến lên chẩn trị cho An Khánh Đế.

Nhưng Tiêu Kỳ Án đã mở miệng: "Thất thần làm gì? Không thấy phụ hoàng thổ huyết sao, ngàn vạn đừng để người chết ngay bây giờ, trẫm còn muốn để người tận mắt thấy trẫm đăng cơ."

Thái y kia mặt xám như tro tàn, run rẩy chẩn trị cho An Khánh Đế.

Tiêu Kỳ Án nhìn An Khánh Đế chật vật, mới cảm thấy mỹ mãn mà nghênh ngang rời đi. Sau khi hồi cung, vừa lúc gặp Tưởng Ngọc Trung tới cầu kiến.

Tưởng Ngọc Trung không thích An Nhàn Ca, Tiêu Kỳ Án vẫy lui An Nhàn Ca, bảo ả ra sau đợi, đơn độc gặp ông.

Tưởng Ngọc Trung tới báo động tĩnh ở phủ Bắc Chiến Vương.

Hiện giờ An Khánh Đế đã là cá trên thớt, Tam hoàng tử và Thư gia không còn một ai. Uy hiếp duy nhất của gã, chỉ còn Tiêu Chỉ Qua.

Tuy Tiêu Chỉ Qua đến phía tây, nhưng thế lực ở Nhạn Châu không thể khinh thường, giờ Tiêu Kỳ Án không dám khinh địch, muốn trước khi hắn biết được tin tức phản công, phải uy hiếp được hắn. Gã vẫn có chút không chắc chắn, lo lắng Tiêu Chỉ Qua bỏ qua Vương phi nhi nữ cũng muốn đối nghịch với gã, mà An Nhàn Ca cố ý nói cho gã—— An Trường Khanh là người đầu tim của Bắc Chiến Vương. Chỉ cần bắt được An Trường Khanh, chắc chắn Bắc Chiến Vương sẽ ném chuột sợ vỡ bình*.

(*Ném chuột sợ vỡ bình: muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại)

Tiêu Kỳ Án không tin lắm, gã biết Tiêu Chỉ Qua yêu thích Vương phi này, nhưng nếu chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, gã suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Tiêu Chỉ Qua sẽ chọn giang sơn.

Nhưng An Nhàn Ca lại chắc chắn nói với gã: Nhất định Bắc Chiến Vương sẽ chọn An Trường Khanh.


Khi ả nói chuyện thần sắc oán độc vô cùng khẳng định, Tiêu Kỳ Án bỗng cảm thấy có lẽ trực giác của nữ nhân này đúng. Liền lệnh Tưởng Ngọc Trung dẫn người vây quanh phủ Bắc Chiến Vương, muốn bắt sống An Trường Khanh cùng đôi nhi nữ của Tiêu Chỉ Qua.

Tưởng Ngọc Trung hồi bẩm nói mấy ngày nay phủ Bắc Chiến Vương không ai ra vào, nội bộ phòng bị nghiêm ngặt, có lẽ sớm có chuẩn bị.

Tiêu Kỳ Án lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, không để bụng nói: "Vậy cường công, những người khác mặc kệ sống chết, cần phải bắt sống Bắc Chiến Vương phi."

Tưởng Ngọc Trung lĩnh mệnh, đi xuống bố trí. Sau khi hắn đi, An Nhàn Ca đi ra, quỳ gối bên chân gã ôn nhu nói: "Nếu bắt sống An Trường Khanh, bệ hạ có thể giao người cho thiếp xử trí không? Trước đây thiếp ở tướng phủ, chịu không ít ủy khuất."

"Thật sự cũng không phải không thể." Vẻ mặt Tiêu Kỳ Án kỳ dị, thấy mặt mày ả giãn ra, ngừng lại một chút mới cười tà nói: "Chờ trẫm xử trí trước, rồi đưa cho ái phi cũng không muộn."

An Nhàn Ca cứng đờ, chốc lát lại không hề sơ hở mà cười rộ lên: "Tạ bệ hạ ân điển."

***

Tưởng Ngọc Trung lĩnh mệnh không trì hoãn một khắc, đêm đó tăng nhân thủ, vây quanh phủ Bắc Chiến Vương.

Trong phố hẻm được đuốc chiếu sáng như ban ngày.

Tưởng Ngọc Trung cưỡi đại mã, tuyên đọc thánh chỉ, nói từng tội của Bắc Chiến Vương, đọc xong vung tay hét: "Tội thần An thị, còn không mở cửa nhận tội? Nếu còn ngoan cố kháng cự, chớ trách đao thương không có mắt."

Trong nội viện vương phủ, 400 tinh nhuệ Nhạn Châu mặc áo giáp, cầm binh khí, chia nhau bảo vệ các nơi. Lại có một trăm tinh nhuệ cầm hỏa súng mới chế tạo, mai phục ở chỗ tối trên nóc nhà.

An Trường Khanh mặc một bộ y phục đen, tóc dài cột gọn gàng, thống lĩnh hộ vệ dẫn người đi theo y.

Tiếng của Tưởng Ngọc Trung truyền đến, y khinh thường cười nhạo một tiếng, cao giọng nói: "Bắc Chiến Vương chinh chiến mười năm, đuổi Bắc Địch, bình dân loạn. Lấy thân máu thịt bảo vệ ranh giới Đại Nghiệp, tấm lòng chân thành, hoàng thiên chứng giám! Ngài ấy có tội gì? Ta có tội gì?"

"Đám loạn thần tặc tử vượn đội lốt người các ngươi, hãm hại trung lương đổi trắng thay đen, cũng nên hỏi phủ Bắc Chiến Vương có đồng ý hay không!"

Tiếng y vừa dứt, liền nghe tướng sĩ trong phủ cầm thương đâm đất, chấn động nói: "Không đồng ý!"

Khí thế hùng hồn, tứ phương kinh sợ.

Tưởng Ngọc Trung bên ngoài giận dữ: "Quả thật dũng cảm! Tấn công!"


Hai ngàn cấm vệ quân sau lưng hắn hét một tiếng, chia đội ngũ đánh tới.

Bên ngoài ánh lửa đong đưa, không bao lâu, đại môn truyền đến tiếng vang nặng nề, nhưng đại môn cứ lù lù bất động —— đại môn vương phủ từng được gia cố, chốc lát không dễ đâm thủng.

Hiển nhiên Tưởng Ngọc Trung cũng phát hiện vấn đề này, lại ra hiệu, liền có cấm vệ quân bê thang tới, muốn trèo tường vào. Chẳng qua tuy trong phủ ít tướng sĩ, nhưng đều là tinh nhuệ. Chém giết người Bắc Địch không biết bao nhiêu lần. So với cấm vệ quân sống trong nhung lụa, phản ứng mau lẹ hơn, đánh trả cũng tàn khốc hơn.

Trong tường cũng bắc đài cao, tướng sĩ trong phủ dùng trường thương đánh trả, trên nóc nhà cách không xa có cung tiễn thủ mai phục giúp đỡ, tới một tên giết một tên.

Trong ngoài tường, tiếng chém giết không dứt bên tai, chỉ trong chốc lát, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Thống lĩnh hộ vệ lo lắng An Trường Khanh ở ngoài bị thương, vẫn luôn khuyên bảo y trốn vào ám thất. An Trường Khanh lại lắc đầu cự tuyệt. Bây giờ Tiêu Chỉ Qua chưa về, y chính là tâm phúc của vương phủ. Y không ở đây, khó tránh những tướng sĩ này không đủ sĩ khí.

Cự tuyệt ý tốt của thống lĩnh, An Trường Khanh xoa chủy thủ trong tay, lại đi cầm một hỏa súng, ngồi trên chủ vị trong phòng khách. Hỏa súng kia được đặt trong tay y, y nghiêm mặt nói: "Thống lĩnh không cần lo cho ta, ta từng học sử dụng hỏa súng, thuần thục không kém các tướng sĩ. Nếu bọn chúng tấn công vào, ta trốn trong ám thất cũng vô dụng. Không bằng sóng vai chiến đấu với các tướng sĩ, nói không chừng cũng có thể thử uy lực của hỏa súng này."

Thống lĩnh thấy vẻ mặt y không sợ hãi, trong lòng càng thêm xúc động, quỳ gối ôm quyền hành lễ, xoay người đi dò xét bố phòng trong phủ, để tránh có sơ hở khiến địch nhân tiến vào.

An Trường Khanh nghiêm nghị ngồi trong sảnh, nghe tiếng đao thương không ngừng, vang từ đêm khuya đến khi trời mờ sáng. Đại môn Vương phủ trải qua một đêm va chạm, vẫn cứ vững chắc.

Trong Vương phủ chồng chất thi thể, An Trường Khanh liếc mắt đảo qua, đa phần đều là trang phục của cấm vệ quân. Y nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng tính: Ngày đầu tiên.

Chỉ cần kéo dài thêm hai ngày nữa là được.

Tưởng Ngọc Trung mang theo hai ngàn cấm vệ quân, qua một đêm, thiệt hại gần 500 người, mà đại môn vương phủ vẫn chưa bị phá. Cấm vệ quân sống sung sướng đã lâu đối đầu với quân Nhạn Châu dũng mãnh, trong lòng vô cùng khiếp đảm, tức khắc mất sĩ khí.

Phiến đá xanh bên ngoài vương phủ đã bị máu tươi nhuộm màu đỏ sậm, cấm vệ quân còn lại ủ rũ cụp đuôi, đã không còn sĩ khí hôm qua.

Tưởng Ngọc Trung ảo não, vốn tưởng nhất định sẽ được việc vậy mà xảy ra rắc rối, phiền não nên báo cáo kết quả cho Tiêu Kỳ Án thế nào.

Đến trưa, Tiêu Kỳ Án mới biết hai ngàn cấm vệ quân đã thiệt hại năm trăm, thế mà không có tin bắt được An Trường Khanh. Gã tức giận giết chết cấm vệ quân báo tin, thần sắc dữ tợn mắng: "Một đám phế vật!"

An Nhàn Ca bị dọa đến hét lên, thấy gã đỏ mắt thở dốc, thử thăm dò bò tới, nhẹ giọng nói: "Thiếp đã nói Bắc Chiến Vương rất để ý An Trường Khanh, nhất định sẽ để lại tinh nhuệ trong vương phủ, không bằng bệ hạ tăng thêm nhân thủ. Bọn chúng lợi hại thì sao, chúng ta cũng có thể vây chết chúng!"

Sắc mặt Tiêu Kỳ Án biến đổi, đôi mắt đỏ lên nhìn ả, hồi lâu mới cười, kéo ả từ trên đất lên, lại cắn một ngụm lên xương quai xanh của ả, dữ tợn cười nói: "Không hổ là ái phi của trẫm, đi, đi xem với trẫm. Trẫm muốn đích thân thấy cấm vệ quân bắt hắn!"

Tiêu Kỳ Án bãi giá phủ Bắc Chiến Vương.

Động tĩnh hôm qua quá lớn, hôm nay trên phố còn tiêu điều hơn trước, bá tánh đều trốn trong nhà, rất sợ gặp vạ lây. Dinh thự nhà ai ở gần vương phủ càng thấp thỏm lo âu, sợ những cấm vệ quân đó sẽ giết đến nhà mình.

Tiêu Kỳ Án loan giá tới, trên đường không có nửa bóng người.


Tưởng Ngọc Trung thấy gã đến, vội vàng tiến lên hành lễ. Tiêu Kỳ Án nổi giận, thái độ cũng không tốt, sau khi dò hỏi tình hình, hạ lệnh nói: "Điều thêm 3000 nhân mã, hôm nay phải được bắt hắn."

Tưởng Ngọc Trung cái gì cũng nghe, sau nửa canh giờ, điều 3000 cấm vệ quân tới, tổng cộng 4500 cấm vệ quân, vây cả vương phủ chật như nêm cối.

Trong vương phủ, sắc mặt thống lĩnh thị vệ ngưng trọng: "Kế tiếp sẽ là trận đánh ác liệt. Cần sử dụng chấn thiên lôi không?"

An Trường Khanh không ngủ cả đêm, đang uống trà nâng cao tinh thần. Y xoa trán, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn phủ định kiến nghị này: "Uy lực của chấn thiên lôi rất lớn, bên đường này còn có nhà khác, tùy tiện sử dụng, sợ sẽ đả thương không ít người vô tội. Không đến lúc cuối cùng, không được tùy tiện sử dụng."

Sau khi được cải thiện, uy lực của chấn thiên lôi càng lớn, thống lĩnh hộ vệ cũng lo lắng vấn đề này nên mới do dự. Lúc này nghe y quả quyết cự tuyệt, cũng không chần chừ: "Nhiều nhất hai ngày nhất định Vương gia có thể trở về, bọn ta thề sống chết cũng phải bảo vệ vương phủ!"

An Trường Khanh nâng hắn dậy, cười nói: "Nhân lúc chúng còn chưa tấn công, thống lĩnh bảo các tướng sĩ thay phiên nghỉ ngơi ăn cơm trước đi. Dưỡng đủ tinh thần mới tái chiến được."

Thống lĩnh lĩnh mệnh lui xuống.

An Trường Khanh uống thêm hai ngụm trà, suy tư phương pháp đánh trả. Một trận chiến đêm qua, tuy bọn họ chỉ thiệt hại nhỏ, nhưng cũng có mấy chục người bị thương. Hôm nay cấm vệ quân tăng thêm 3000 người, biết số thương vong sẽ lớn hơn hôm qua. Mà đại môn vương phủ có kiên cố, sợ là chỉ có thể kéo dài một ngày một đêm va chạm mãnh liệt.

Nhưng mà chưa nghĩ ra biện pháp gì, đại môn lại truyền đến tiếng đánh nặng nề.

Theo tiếng đánh, còn có tiếng cười của Tiêu Kỳ Án. Thanh âm sắc nhọn của thái giám truyền vào: "Loạn đảng bên trong nghe đây, nếu lập tức đầu hàng, bệ hạ sẽ tha các ngươi toàn thây. Nếu ngoan cố kháng cự, toàn bộ tru cửu tộc!"

An Trường Khanh cao giọng đáp trả: "Phủ Bắc Chiến Vương thà chết cũng không khuất phục! Nghịch tặc mưu triều soán vị, cũng vọng tưởng bọn ta quỳ gối? Muốn chiến thì chiến, đừng nói nhảm nữa!"

Gương mặt Tiêu Kỳ Án vặn vẹo một trận: "Giết! Giết hết cho trẫm!"

Cấm vệ quân vây công lần nữa.

Tướng sĩ chém giết một đêm, tiếp tục đề thương nghênh địch. Lặp lại các động tác đâm chém, các tướng sĩ giết đỏ cả mắt, đầu thương nhỏ máu, trượt xuống cán thương, cơ hồ trơn trượt không cầm được.

Cách đó không xa có một tướng sĩ Nhạn Châu kiệt lực đánh rơi trường thương, cấm vệ quân không chút lưu tình chém vào tay trái của hắn. Trường đao tận xương, nhất thời không rút ra được, tướng sĩ kia lại nhân cơ hội nắm lấy lưỡi dao, không màng thương thế mạnh mẽ đánh gã, há miệng cắn lỗ tai đối phương.

Một màn này chỉ trong nháy mắt, trong phòng khách, An Trường Khanh cầm hỏa súng, nhắm chuẩn, bóp cò, viên đạn xuyên gió bắn trúng cấm vệ quân, lấy tính mạng đối phương.

An Trường Khanh cầm hỏa súng, nói với hộ vệ bên cạnh: "Đưa người ra sau trị thương."

Nói xong y lại nhắm bắn, liên tiếp bóp cò súng, nhiều lần bắn trúng. Cấm vệ quân bị trúng đạn kêu thảm ngã xuống đất, nháy mắt bị tướng sĩ lấy mạng.

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Ta đến rồi!

Nhạ Nhạ: Vẫn không đến thì ngài không còn vợ đâu:)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui