“Vậy sao phụ hoàng không trực tiếp đề xuất điều kiện, không cần phải thêm phiền não.”
“Trẫm nói ra họ sẽ đồng ý sao?” Sở Diễm ôn nhuận mỉm cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Quân Ninh. Ninh Nhi của hắn cần được rèn luyện.
“Vậy phụ hoàng tính thế nào?”
“Tây Kỳ chẳng qua là một nước nhỏ man di, vua Tây Kỳ lại nhát gan sợ phiền phức, trẫm trì hoãn không trả lời, hắn sẽ không đoán ra tâm tư của trẫm. Qua hai ngày, trẫm sẽ lệnh cho tướng thủ thành biên cảnh đánh hạ mấy tòa thành trì của họ, áp đảo tinh thần bọn họ trước, đến lúc đó điều kiện nghị hòa sẽ do chúng ta định đoạt.” Sở Diễm từ tốn giải thích.
Quân Ninh cúi đầu, nhíu mi suy nghĩ cẩn thận.
“Đêm đã khuya, đi nghỉ đi. Mấy ngày nay Ninh Nhi đã gầy rất nhiều rồi.” Sở Diễm ấm áp nói.
“Nhi thần vẫn chưa mệt, Từ ma ma mới đưa canh hạt sen qua.” Khóe môi Quân Ninh cười cười.
“Từ ma ma đưa canh hạt sen qua là nhắc nhở con sớm nghỉ ngơi, không phải để con uống vào rồi thức đêm khổ đọc. Ninh Nhi, cái gì cũng phải có độ, dục tốc bất đạt.” Sở Diễm đi tới bên cạnh y, giơ tay ra rút đi tấu chương trong tay y. “Hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Quân Ninh vẫn an tĩnh ngồi trên ghế, mắt ảm đạm vài phần. Vào đêm y cũng không cách nào ngủ yên, lăn qua lộn lại trong đầu đều là dung nhan tuyệt thế lạnh lùng như băng tuyết kia của mẫu thân. Nàng xoa vai y, nhưng trong mắt lại không có ảnh ngược của y. Rõ ràng là người thân huyết mạch tương liên lại giống như tuyệt đường.
“Vẫn không cách nào đối mặt sao?” Sở Diễm cười khổ, dễ dàng nhìn thấu tâm sự y.
“Phụ hoàng thì sao?” Quân Ninh ngước mắt, nhẹ hỏi.
Sở Diễm ôn nhuận, nhẹ nhàng vuốt ve trán Quân Ninh, ánh mắt tràn đầy sủng nịch. “Cho dù nàng biến thành bộ dạng gì, nàng vẫn là thê tử của ta. Cho dù là băng một ngày nào đó cũng sẽ tan. Ninh Nhi, nếu ngay cả chúng ta cũng từ bỏ thì thật sự không có hi vọng rồi.”
Quân Ninh khẽ cúi đầu, mắt đã ươn ướt nhưng lại kiên cường gật đầu.
Cuộc chiến Tây Kỳ cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng, người Tây Kỳ ra sức chống cự, mất hơn nửa tháng mới hạ được hai tòa thành, quân đóng ở biên cảnh thương vong nghiêm trọng.
Ngựa phi cấp báo, truyền tình hình chiến đấu từ biên cảnh vào đế đô. Đại tướng quân Thẩm Đông Thần vào cung suốt đêm thương thảo việc này cùng đế vương.
Sở Diễm lật xem vài tấu chương liền đặt ở trên bàn, khóe môi cười hời hợt. “Trong dự kiến mà thôi, không ai lại muốn làm nô lệ mất nước, nếu như Tây Kỳ không kháng cự trẫm lại thấy không thú vị rồi.”
“Nhưng hiện giờ quân ta thương vong thảm trọng, nếu như tiếp tục công thành, chỉ sợ… Mong hoàng thượng chỉ dạy?” Thẩm Đông Thần cúi người nói.
“Yên tâm, Tây Kỳ chống cự không được lâu đâu. Vua Tây Kỳ nhát gan sợ phiền phức vẫn sẽ chủ trương nghị hòa, hoàng thúc của hắn Bắc Viện đại vương ngược lại lại hiếu chiến, chỉ cần nghĩ cách loại người này ra là được. Trẫm đã lệnh cho Hoàng Khắc Thành xâm nhập Tây Kỳ, chỉ cần vị Bắc Viện đại vương này chết, quân Tây Kỳ sẽ tan năm xẻ bảy.” Sở Diễm từ tốn nói, nâng chén trà xanh trong tay lên khẽ hớp một ngụm.
“Vi thần nghe nói Bắc Viện đại vương dũng mãnh hiếu chiến, muốn lấy mạng người này sợ không dễ.” Thẩm Đông Thần lại nói.
Sở Diễm khẽ cười đứng dậy, ý cười thâm trầm. “Chỉ cần là người chắc chắn sẽ có nhược điểm, chỉ cần có nhược điểm chắc chắn sẽ bị đánh bại. Bắc Viện đại vương dũng mãnh thiện chiến, tính tính lại vô cùng háo sắc. Từ xưa trên đầu chữ sắc có một cây đao, chỉ sợ hắn không qua được.”
Thẩm Đông Thần không hỏi lại nhiều, Sở Diễm tự tin như vậy đương nhiên đã đưa ra thượng sách khống chế địch cho Hoàng Khắc Thành. Giờ phút này hắn chỉ kích thích muốn hỏi một câu: ‘Vậy nhược điểm của hoàng thượng là gì? Chính là Thiên Dao sao?’
Nếu đúng là nàng, vậy chứng minh hắn thật sự quan tâm, vậy thì, toàn bộ những gì Thiên Dao trả giá vì hắn đều xứng đáng.
“Lệnh cho chủ tướng biên cảnh tiếp tục công thành, để hắn rõ ràng, đánh không được thành trì trẫm không khó xử hắn, nhưng nếu tiếp tục có thương vong thì trẫm sẽ tra hỏi hắn. Máu tươi nam nhi Đại Hàn ta không phải rơi uổng phí như vậy.” Sở Diễm trầm giọng phân phó.
“Vâng, vi thần tuân mệnh.” Thẩm Đông Thần chắp tay nói.
“Lui xuống đi.”
“Vi thần cáo lui.” Thẩm Đông Thần cúi người, chậm rãi lui xuống.
Xe ngựa hồi phủ vẫn hầu ở ngoài điện, chập tối tuyết bắt đầu rơi lất phất, mui xe đã bị tuyết đọng bao trùm. Thẩm Đông Thần tiến vào xe ngựa xong, xa phu liền vung roi lên, tuấn mã thần tốc chạy đi.
Sáng hôm sau.
Thẩm phủ tướng quân, trong nội viện trồng một mảng lớn mai đỏ, đêm qua lại đổ một trận tuyết lớn, đóa hoa mai diễm lệ bao trùm tuyết đọng, trắng đỏ đan xen, đẹp không gì sánh nổi. Thiên Dao ngạo nghễ đứng ở trong tuyết, thân khoác áo chồn lông bạc, tóc đen theo gió tung bay, hồng mai ngạo tuyết ở trước mặt nàng cũng nháy mắt mất sắc.
Thiên Dao tùy ý nâng tay áo lên, kéo xuống một nhánh mai, khẽ ngửi mai lạnh nở rộ. Bông tuyết khẽ rơi vào mái tóc đen như mực của nàng, giống như trang sức bạc.
“Hóa ra muội muội ở trong này, trời lạnh, vẫn nên trở về đi.” Văn Tuệ mỉm cười, từ xa bước tới, trong tay cầm một cây dù giấy.
“Chỉ là cảm thấy có chút ngột ngạt nên ra ngoài hít thở chút không khí, vẫn là cảnh trong vườn đẹp.” Thiên Dao khẽ cười, nụ cười như đóa hoa nở rộ. Nàng đứng ở đây tựa như đóa hoa bằng băng, tinh thuần trong suốt.
Văn Tuệ bước nhẹ như sen dừng bước trước mặt nàng, cây dù trong tay che trên đỉnh đầu Thiên Dao, bông tuyết rơi nhẹ trên mặt dù phát ra tiếng vang nhỏ. “Muội đã đứng trong vườn hai canh giờ rồi, theo ta trở về phòng cho ấm đi.” Văn Tuệ cười ôn nhuận, giơ tay phủ lên mu bàn tay Thiên Dao, muốn kéo nàng cùng rời đi. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác băng lãnh khiến nàng không khỏi cả kinh, theo bản năng lùi lại mấy bước, phải bám vào nhành mai bên cạnh mới có thể đứng vũng.
Da thịt Thiên Dao oánh nhuận gần như trong suốt, nhiệt độ cơ thể lại lạnh như băng tuyết. Nếu không phải hàng mi nàng động đậy, đôi mắt lưu chuyển, thực sự khiến cho người ta tưởng rằng chỉ là một mỹ nhân tạc bằng băng.
“Dọa tẩu tẩu rồi.” Thiên Dao cười nhẹ, nụ cười có chút chua xót và bất đắc dĩ. Nàng theo bản năng giấu bàn tay dưới ống tay áo, nắm chặt tay lại.
Lúc hàn khí thấu xương xâm nhập tâm mạch, đóng băng tất cả tình cảm của Thiên Dao, chỉ trong chớp mắt nàng hỗn loạn không nhẹ. Nhưng Tuyết Cơ cũng không dẫn nàng về Thiên Sơn, hoặc cũng có thể nói, bà chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đưa nàng về Thiên Sơn. Lúc Thiên Dao thương thế chưa lành lại dứt khoát rời khỏi Thiên Sơn, Tuyết Cơ đã biết lòng của nàng một mực chỉ hướng về Sở Diễm.
Chỉ là, chiêu thức sau cùng của U Minh thần công uy lực lớn thế nào không ai biết được. Tuyết Cơ đưa nàng về Thẩm phủ, hi vọng có thể gợi lại chút tình cảm của nàng, trước mắt xem ra, sự tình tựa hồ cũng không tệ như trong tưởng tượng. Ngày tháng ở Thẩm phủ, cảm tình của Thiên Dao đối với mỗi người từ từ ấm lại, ban đầu là băng lãnh vô tình, từ từ có hỉ nộ ái ố của người. Chỉ là thân thể của nàng băng lãnh không có chút nhiệt độ nào.
“Muội muội đa tâm rồi. Ta chỉ là nhất thời…” Văn Tuệ muốn nói lại thôi, càng nói càng giống như đang chống chế, chẳng bằng đừng nói gì.
“Mẫu thân, cô cô.” Huệ Nhi từ ngoài rừng chạy tới, bộ dáng lúc nào cũng mang ý cười nhẹ nhàng, vươn bàn tay nhỏ mập mạp ra như chú chim nhỏ sà vào lòng Văn Tuệ. “Mẫu thân, Huệ Nhi muốn chơi diều nhưng phụ thân nói phải chờ mùa xuân về hoa nở.”
Văn Tuệ khẽ cười, giơ tay xoa đầu nữ nhi. “Huệ Nhi phải nghe lời phụ thân, đầu xuân sang năm tuyết tan, mẫu thân đưa con đi chơi diều có được không?”
“Dạ.” Huệ Nhi gật đầu, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn hất lên, mặt mày rạng rỡ.
Đôi mắt Thiên Dao nheo lại ôn hòa rơi trên người Huệ Nhi, đột nhiên cực kỳ nhớ Quân Ninh và Khiết Nhi, nàng cũng có một đôi nhi nữ, nàng cũng nhớ nữ nhi quanh quẩn bên mình. Chỉ là, bây giờ mặc dù nàng đã khôi phục lại ý thức nhưng thân thể vẫn lạnh băng, bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, nàng làm sao có thể trở lại bên cạnh họ.
Thẩm Đông Thần theo sau Huệ Nhi đi tới, trên gương mặt tuấn tú là ý cười ôn nhuận. “Văn Tuệ, đưa con trở về đi, gió lên rồi, đừng để bị nhiễm phong hàn.”
Văn Tuệ khẽ cúi người với nàng, mỉm cười dắt tay Huệ Nhi đi về phía ngoài rừng. Ở bên cánh rừng nàng theo bản năng quay đầu lại, trong rừng, Thẩm Đông Thần đứng bên cạnh Thiên Dao, thân thể cao lớn bao lấy nàng trong bóng râm, bàn tay ôn hòa hiền hậu nắm lấy bàn tay nhỏ băng lãnh của nữ tử. Văn Tuệ biết nó lạnh thế nào mà vẻ mặt hắn lại tự nhiên như vậy, trong mắt thậm chí còn mang theo sủng nịch nhàn nhạt mà Văn Tuệ chưa bao giờ gặp qua. Vẫn đều biết trong lòng hắn có yêu một nữ tử, nàng từng hoài nghi là Lam Hinh, nhưng từ sau khi Lam Hinh gả vào Thẩm phủ, nàng mới phát hiện mình sai rồi, bởi vì Lam Hinh cũng giống như nàng, trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn. Mà bây giờ nàng nghĩ, nàng đã hiểu, hóa ra người trong lòng hắn đối với nàng mà nói lại là xa không thể chạm đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...