Sau khi Lưu Trung lảo đảo rời đi, ngoài điện rất nhanh đã không còn tiếng động. Trong phòng lại càng an tĩnh.
“Có phải hơi tàn nhẫn không? Kỳ thật nàng ta cũng không làm gì sai.” Thiên Dao nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt u ám đi rất nhiều. Nữ nhân việc gì phải làm khó nữ nhân chứ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới phải làm gì Tĩnh phi, tựa như trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm hại bất luận nữ nhân nào trong hậu cung. “Nghe nói Tây Kỳ có một truyền thống, nếu công chúa hòa thân Tây Kỳ không giành được sự sủng ái của quân vương sẽ bị xử tử. Hoàng thượng vẫn nên lưu lại nàng đi, đày vào lãnh cung là được.”
Sở Diễm cười khẽ, có chút bất đắc dĩ. “Lúc trước ta cũng đày Linh Lung vào lãnh cung, đó là vì nhớ đến chút tình xưa, muốn cho nàng ta một con đường sống. Nhưng nàng ta vẫn như cũ hại nàng, về sau Sở Uyển, Tiết Oánh, bọn họ đều muốn hại nàng. Cho dù nàng không làm gì, chỉ cần ta yêu thương nàng, nàng vĩnh viễn là cái gai trong mắt họ. Ta không muốn nàng rơi vào nguy hiểm, như vậy ta chỉ có hai lựa chọn, một là không tiếp tục yêu nàng, thả cho nàng tự do, nhưng mà ta không làm được. Dao Nhi, ta thực sự không làm được.” Hắn ôm chặt nàng, ôm hôn thỏa thích.
“Sở Diễm.” Thiên Dao nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt chớp động.
“Vậy thì, ta chỉ còn một lựa chọn, đó là trước khi bọn họ trở thành mối nguy, ta sẽ diệt trừ từng người một. Tàn nhẫn cũng được, vô tình cũng được, cho dù là xuống địa ngục ta cũng không sợ.” Ánh mắt Sở Diễm sâu thẳm nhìn thẳng vào đáy mắt trong suốt của Thiên Dao, bắt lấy linh hồn tinh thuần của nàng.
Thiên Dao nhếch môi nở nụ cười, nâng cằm lên hôn lên làn môi hắn, nụ hôn của nàng rất nhẹ, nhẹ giống như lông chim vậy, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong hàm răng hắn, dây dưa cùng lưỡi hắn. Sở Diễm không hề chủ động, lần đầu tiên, bị động tận hưởng ngọt ngào nàng cho hắn. Bàn tay mềm mại không xương của Thiên Dao khẽ cởi đai lưng trên eo hắn, bàn tay nhanh chóng đi vào trong y phục hắn, đầu ngón tay lành lạnh chỉ chạm đến vết thương trên ngực hắn.
“Tiểu yêu tinh.” Sở Diễm khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay to bắt lấy tay nhỏ của nàng. “Có biết là nàng đang khiêu khích ta không?”
Thiên Dao e lệ cười nhẹ, khép lại y phục hỗn độn trên ngực hắn. “Thương thế của chàng không được, sẽ làm rách miệng vết thương.”
“Không sao.” Sở Diễm trầm giọng nói, xoay người đè nàng dưới thân, hôn lên đôi mắt mỹ lệ của nàng.
“Sở Diễm.” Thiên Dao bất lực đẩy ra, lúc nam nhân tùy hứng sẽ trở thành trẻ con. “Đừng làm vết thương thêm nặng, ta sẽ áy náy. Đợi vết thương của chàng khỏi rồi hãy…”
“Hãy cái gì?” Sở Diễm cười ái muội, sau đó, không nỡ buông nàng ra.
“Buồn ngủ rồi, cùng ta ngủ một lúc đi. Ngày mai nên lâm triều rồi, sắc mặt Ninh Nhi mấy ngày nay càng ngày càng khó coi. Y tuổi còn nhỏ, vẫn nên rèn luyện mới được.” Sở Diễm xoay người ôm nàng vào trong lòng, chỉ đơn thuần là ôm, tựa đầu vào hõm vai nàng, bình yên nhắm mắt lại.
Chỗ khác, Tĩnh phi cùng thị nữ bên cạnh bị nhốt vào một gian nhà lao đen tối, trong phòng không có ánh sáng, đưa tay không thấy được năm ngón, hai nữ nhân dựa sát vào nhau, cực kỳ run rẩy. Thị nữ khóc không ngừng.
“Khóc cái gì, bổn cung còn chưa chết.” Tĩnh phi lạnh giọng hét một tiếng, thân thể đơn bạc cuộn mình lại một chỗ, hai tay nắm chặt váy áo dưới thân. Các nàng bị Ngự Lâm quân kéo tới đây, không nể mặt mũi nàng chút nào, nghĩ tới cả đời nàng cũng chưa từng chịu vũ nhục như vậy.
Ngoài cửa bị Ngự Lâm quân tầng tầng lớp lớp canh gác, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nam nhân trầm thấp nói chuyện. Trong đêm quỷ mị càng thấm vào người.
“Nương nương, nô tỳ sợ, bọn họ, bọn họ chắc sẽ không vào chứ?” Thị nữ run giọng hỏi.
“Bọn hắn không dám, bổn cung là nữ nhân của hoàng thượng.” Tĩnh phi lạnh giọng đáp lại.
Cùng với tiếng cọt kẹt, cửa mở ra, mấy người vạm vỡ bước vào. Bởi vì gian phòng cực kỳ tối, các nàng nhìn không rõ ai tới, chỉ có thể từ tiếng bước chân nặng nề mà phân biệt được đây là mấy nam nhân thô bạo điên cuồng.
“Lưu tổng quản kêu chúng ta tới hỏi nương nương một câu, đã nghĩ thông suốt việc quay về Tây Kỳ hay chưa?” Một giọng nam trầm thấp vang lên ngay cửa.
“Bổn cung có chết cũng sẽ không rời đi.” Tĩnh phi cắn rắng nói.
“Lưu tổng quản cũng đã phân phó, người hiện tại đã bị phế phi vị, gọi một tiếng nương nương đã là tôn trọng người, nếu như người đồng ý rời đi, thuộc hạ vẫn bằng lòng tôn xưng người một tiếng nương nương. Nếu như người không chịu thì kể từ nay không còn là nương nương gì nữa, mà sẽ là kỹ nữ hạ đẳng trong cung, để huynh đệ Ngự Lâm quân chúng ta chăm sóc người thật tốt.”
“Các ngươi làm càn, bổn cung là nữ nhân của hoàng thượng, các ngươi dám…” Tĩnh phi kiệt lực gào thét, lảo đảo lui về phía sau.
“Hoàng thượng nếu đã vứt bỏ ngươi thì ngươi đã không còn là nữ nhân của hoàng thượng. Bản quan hỏi ngươi một lần nữa, thật sự không trở về Tây Kỳ?”
Thân thể Tĩnh phi dựa vào vách tường, thị nữ bên cạnh không ngừng kêu khóc. Sau đó, hai nam nhân đi tới, kéo nàng ta từ bên cạnh Tĩnh phi đến một góc. Trong phòng vẫn tối đen một mảnh, chỉ truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của nữ tử cùng với tiếng y phục bị xé rách. Nữ tử không ngừng vùng vẫy lại bị hai nam nhân áp trụ, váy áo bị xé nát, dưới thân lạnh lẽo, sau đó là tàn phá đau đớn. Nữ tử không ngừng gào ghét, “Công chúa, công chúa cứu, cứu nô tỳ.”
“Nương nương vẫn không chịu đi?” Giọng nói trầm lãnh của nam nhân lại vang lên.
Tĩnh phi co quắp lại một chỗ, run lẩy bẩy, tiếng nữ tử vùng vẫy gào thét cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân như từng lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực nàng.
“Nương nương nếu như không chịu rời đi, vậy tiếp theo sẽ đến lượt nương nương rồi. Ngoài cửa, người chờ hầu hạ người cũng không ít.” Nam nhân lạnh giọng cười trào phúng.
“Bổn, bổn cung cần một chút thời gian.” Tĩnh phi run giọng nói.
“Được, vậy sẽ cho nương nương một đêm suy xét.” Nam nhân hừ cười một tiếng, khẽ búng tay, mấy tên đại hán thô cuồng liền thối lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ truyền đến tiếng nức nở trầm thấp của thị nữ từ trong góc.
“Ta ngay cả bản thân cũng không cứu được, làm sao có thể cứu ngươi. Ta đúng là một chủ tử vô dụng.” Tĩnh phi cười giễu bản thân.
“Công chúa, nô tỳ không trách người, chỉ là, chúng ta phải làm sao bây giờ? Trở về cũng chết, không trở về… chẳng lẽ công chúa cam tâm chịu đựng chà đạp hay sao? Đau, thật sự đau quá.” Thị nữ thống khổ khóc lóc.
“Ngươi thì sao? Ngươi cam tâm sao?” Tĩnh phi hỏi.
“Không cam lòng thì có thể thế nào?”
Trong bóng đêm, con ngươi Tĩnh phi trở nên ngoan độc, “Cho dù là chết, bổn cung cũng không cho bọn họ dễ chịu.”
Sáng hôm sau, cửa nhà lao bị đẩy ra, mấy tên Ngự Lâm quân mặc áo giáp vàng đi tới, ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, nàng rốt cục cũng thấy được dáng vẻ người tới. Nam nhân cực kỳ thô kệch, dáng vẻ cũng cực kỳ hung ác, trái lại rất tương xứng với tính tình hắn. Tĩnh phi theo bản năng cười khổ. Đúng vậy, trên đời chỉ có một Cảnh Khang đế, một nam nhân thanh quý tuyệt thế lại tàn nhẫn lạnh lẽo đến như vậy.
“Nương nương đã suy nghĩ kỹ chưa?” Nam nhân hỏi
“Các ngươi quản được bổn cung nghĩ gì sao?” Tĩnh phi cười lạnh một tiếng, được thị nữ nâng đứng dậy, “Ta muốn hồi cung thu thập vài thứ, có thể chứ?”
“Nương nương cứ thoải mái.” Nam nhân dùng tay ra dấu mời.
Tĩnh phi cùng thị nữ không lưu lại trong cung quá lâu, liền đi về phía xe ngựa rời cung. Tĩnh phi được tiểu thái giám nâng lên xe ngựa, thị nữ tùy thân của nàng vừa muốn đi theo đã bị nàng đẩy xuống. “Một nữ nhân không trong sạch, không xứng cùng bổn cung hồi quốc, ngươi lưu lại đi, từ nay về sau ngươi không còn là thị nữ của bổn cung.”
Xe ngựa chậm rãi mà đi, Tĩnh phi vén màn xe, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thị nữ đang thẩn thờ đứng đó.
“Sự tình đều đã xử lý xong chưa?” Sau khi Tĩnh phi rời đi, Lưu Trung tới hỏi.
“Vâng, hồi bẩm tổng quản, đều đã xử lý xong.” Ngự Lâm quân khom người hồi bẩm, “Chỉ là, Tĩnh phi không cho thị nữ này cùng nàng quay về, không biết phải xử trí thế nào? Mong tổng quản đại nhân chỉ bảo.”
Lưu Trung lạnh lùng liếc nhìn thị nữ của Tĩnh phi, “Đưa đến Hoán Y cục làm việc nặng đi.”
Thị nữ kia thờ ơ, cúi đầu nhận mệnh đi theo tiểu thái giám đến Hoán Y cục.
Chỉ qua hơn tháng, vết thương của Sở Diễm đã hồi phục bảy tám phần, Thiên Dao ở bên cạnh hầu hạ, ngày tháng tựa hồ trở về như lúc trước.
“Uống thuốc thôi.” Thiên Dao bưng chén thuốc bạch ngọc đến bên cạnh hắn, chất thuốc đen đặc lắc lư trong chén.
“Đút ta.” Sở Diễm lười biếng tựa trên giường nệm, mắt phượng nheo lại, ý cười ấm áp. Mấy ngày nay, nàng trái lại làm hư hắn, bất luận ăn hay uống đều phải là nàng đút từng muỗng hắn mới bằng lòng.
“Thương thế của ta tốt lên không ít, ngày mai ta với Ninh Nhi đi săn, Dao Nhi có muốn đi cùng hay không?” Sở Diễm kéo cánh tay Thiên Dao, khẽ ôm nàng vào lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...