Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Hóa ra, nàng đã từng yêu hắn sâu đậm như vậy.

“Sở Diễm, Sở Diễm.” Nàng trầm thấp không ngừng nỉ non tên hắn, lệ theo khuôn mặt tái nhợt không ngừng chảy xuống, ngực lại đau như thế.

“Dao Nhi.” Sở Diễm đi lại không vững vàng, lảo đảo tiến lên, mà lưỡi kiếm sắc bén nơi ngực lại ngăn cản hắn dựa vào nàng. Sở Diễm cắn chặt răng, bàn tay cầm thân kiếm rút ra khỏi ngực, máu thuận thế chảy ào ào.

“Thất ca.” Sở Dục kinh hãi, đưa tay nâng lại bị Sở Diễm đẩy ra.

Hắn lảo đảo ngồi xuống cạnh Thiên Dao, ôm nàng vào trong lòng, mặc kệ máu tươi nhuộm đỏ áo bào nàng. Thiên Dao co rút thành một khối trong ngực hắn, ánh mắt tan rã không có tiêu cự, giống như hài tử lạc đường, hai tay gắt gao nắm lấy một góc áo của hắn, trong miệng không ngừng gọi tên hắn. Sở Diễm chỉ cảm thấy trái tim đều bị nàng gọi đến đau, so với vết thương trên ngực còn đau gấp mười gấp trăm lần.

“Dao Nhi, Dao Nhi, nàng làm sao vậy? Nàng nhìn ta đi.” Hắn dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, mà Thiên Dao lại hoàn toàn rơi vào trong thế giới của chính mình, không nghe được hắn, cũng không nhìn thấy hắn, con ngươi trong veo của nàng cũng không có ảnh ngược của hắn. Sở Diễm đau lòng trán chạm trán với nàng, hôn lên má nàng, lưu vào trong miệng là nước mắt mặn chát. Sở Diễm nghĩ, có phải hắn quá ích kỷ hay không, ích kỷ không cho phép nàng quên đi quá khứ của bọn họ, mới có thể khiến nàng thống khổ như thế.

Miệng vết thương bị rách nơi ngực không ngừng trào ra máu tươi, giống như muốn chảy hết máu trong cơ thể ra vậy. Sắc mặt hắn trắng bệch, giống như bị rút hết máu, mắt từ từ tối sầm lại, sau cùng thân thể té ngã trên đất, mà hai tay vẫn ôm chặt thân thể Thiên Dao.

“Thất ca.” Sở Dục bây giờ đích thị thật sự sốt ruột, tiến lên nâng Sở Diễm dậy, đầu ngón tay nhanh chóng điểm mấy chỗ đại huyệt. Sở Dục nhìn Thẩm Thiên Dao co rút trên đất, hai mắt đều là màu đỏ. Hắn có yêu nữ tử này, nhưng hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ nàng hết lần này tới lần khác thương tổn Thất ca của hắn.


“Người đâu, bắt Dao phi cùng Sở Hạo giam vào tử lao.”

“Tuân lệnh.” Ngự Lâm quân nghe lệnh, tiến lên muốn kéo Thiên Dao từ đất lên lại bị một tiếng quát lớn làm ngừng lại.

“Làm càn, đều lui ra hết cho bổn vương.” Bóng dáng nho nhỏ của Quân Ninh xuất hiện nơi cửa thiên lao, tuấn nhan y lãnh trầm, mắt phượng lạnh lẽo quét qua thiên lao chật vật không thể chịu nổi, sau đó bình tĩnh lại, đi tới bên cạnh Thiên Dao. Thiên Dao lúc này giống như rơi vào thế giới của mình, con mắt sáng ngời ngày xưa mất đi tất cả ánh sáng, thân thể vẫn dính máu đỏ tươi chói mắt, đã nhận không ra là của nàng hay là của Sở Diễm.

Quân Ninh đau lòng ôm nàng vào trong ngực, có chút cật lực nâng nàng từ đất dậy. “Mẫu thân, đừng sợ, Ninh Nhi dẫn người về nhà.” Y ôn nhu dùng ngón tay vén sợi tóc hỗn độn trên trán cho Thiên Dao, giọng nói cực kỳ trầm nhẹ sợ dọa đến nàng.

Thiên Dao thuận theo tùy ý đứng dậy, tùy ý y nắm tay nàng đi ra ngoài, lại bị Sở Dục duỗi tay ngăn trở.

“Thái tử điện hạ muốn mang nàng đi chỗ nào? Nàng là nghi phạm hành thích vua.” Giọng nói Sở Dục tựa hồ không có chút nhiệt độ. Mặt khác, ngự y vội vàng mà đến, cuống quýt cầm máu cho Sở Diễm đang hôn mê, miệng vết thương chỉ cách vị trí tim khoảng nửa tấc, nếu như lệch một chút, ngay cả Đại La thần tiên cũng cứu không được.

Quân Ninh khẽ nâng mắt phượng, ánh mắt mang theo lạnh lẽo cùng giận dữ, dáng vẻ không khác gì khi Sở Diễm ngầm giận dữ, “Bà ấy là mẫu thân ta.”

“Nhưng nàng hiện tại phạm vào chính là tội hành thích vua, tất phải nhốt vào thiên lao.” Sở Dục không chút thoái nhượng.


Quân Ninh hừ lạnh một tiếng, con ngươi lạnh thấu xương đảo qua mọi người ở một bên, thản nhiên nói, “Hoàng thúc tựa hồ vượt quá khuôn phép, hoàng cung này tới khi nào đến phiên hoàng thúc quyết định? Toàn bộ đều phải chờ tới phụ hoàng ta sau khi tỉnh lại định đoạt! Mẫu thân ta là phi tử của ông, là giam giữ hay là xử tử đều không phải do người quyết định. Nếu không tránh ra đừng trách bổn vương không khách khí.”

Trong khoảng thời gian ngắn, tình thế giương cung bạt kiếm, một bên là thái tử điện hạ thân phận tôn quý, một bên là An Thanh vương tay cầm quyền cao, một là nhi tử duy nhất của đế vương, một là huynh đệ đế vương coi trọng nhất, tình thế này, thật là hỗn loạn.

“Quân Ninh, nàng làm phụ hoàng con bị thương.” Sở Dục lạnh lùng híp mắt, lên tiếng nhắc nhở.

Sắc mặt Quân Ninh vẫn trầm lãnh như cũ, khóe môi quét xuống nụ cười trào phúng, “Nếu như phụ hoàng ta không muốn, thì sao có thể thương tổn được ông.” Ngụ ý của y là, ít nhiều do Sở Diễm tự làm tự chịu.

“Con…” Sở Dục có chút căm tức.

“Vương gia.” Thân thể cao lớn của Xích Diễm tựa vào bên người Sở Dục, âm thầm ra hiệu cho Sở Dục, “Vương gia an tâm chút, chớ nóng vội. Thái tử điện hạ chẳng qua là muốn đưa nương nương về Vị Ương cung, toàn bộ còn phải đợi hoàng thượng tỉnh lại định đoạt mới phải.”

Sở Dục vẫn đứng thẳng người, không có chút ý tứ thoái nhượng. Xích Diễm quýnh lên, không dấu vết kéo góc áo hắn, kề lỗ tai nói, “Vương gia hà tất nhất thời nóng giận, điện hạ tuổi nhỏ tự nhiên bảo vệ mẫu thân người, toàn bộ còn phải đợi hoàng thượng tỉnh lại mới có thể quyết định.”


Sở Dục lạnh lùng hừ một tiếng, lặng im ngầm thừa nhận. Quân Ninh đỡ Thiên Dao, thật cẩn thận quay về Vị Ương cung.

Bọn họ vừa vào Vị Ương cung, Ngự Lâm quân liền bao vây cung điện lại, cơ bản tương đương giam lỏng Thiên Dao. Quân Ninh cũng không thèm để ý, nếu như y muốn rời khỏi, không ai có thể ngăn được. Thiên Dao giống như thật sự bị kinh sợ, ru rú trong góc giường, không động cũng không nói. Quân Ninh ngồi bên cạnh nàng, đầu ngón tay khẽ đặt lên phía trong cổ tay Thiên Dao, thấy mạch tượng của nàng cũng không có gì khác lạ mới thoáng yên lòng.

“Mẫu thân, có thể nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì?” Y nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt ôn nhuận rơi trên người Thiên Dao. Mới đầu, nàng cũng không có phản ứng gì, mà y lại vô cùng kiên nhẫn, nàng không muốn trả lời, y an vị ngồi bên giường, từ trời sáng đợi cho tới tối, từ mặt trời lặn đợi tới khi mặt trời mọc.

Nến đỏ hết, tia sáng đầu tiên theo song cửa sổ mà vào, Quân Ninh xoa xoa hai mắt phát đau, y ngồi yên bên giường Thiên Dao trọn vẹn một đêm. Thiên Dao vẫn cuộn thân thể co trong góc giường. Đêm khuya hỗn loạn một hồi, trước bình minh lại thức dậy, chớp mắt, ánh mắt nhàn nhạt rơi ở một góc, cũng không biết nàng nghĩ gì.

“Vẫn không muốn nói với con sao? Người đang nghĩ gì?” Quân Ninh mở miệng lần nữa, giọng nói có chút khàn khàn.

Hàng mi thon dài của Thiên Dao rung động vài cái, ánh mắt chậm rãi di chuyển sang người y, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt nhưng cũng vô cùng đẹp, “Không có gì, chỉ là nhớ tới những chuyện trước kia.”

Quân Ninh cũng nở nụ cười nhạt, “Chuyện trước khi con sinh ra?”

Thiên Dao mỉm cười không trả lời nhưng cả người lại ôn nhuận tươi đẹp dù cho áo choàng trên người vẫn dính máu như cũ.

Quân Ninh cũng hết cách, cả một đêm, nàng rơi vào thế giới của mình, ngay cả y cũng không được phép xâm nhập, thực ra là hồi ức giữa nàng cùng người nam nhân kia. Y biết nàng là cực yêu, loại yêu này thậm chí khiến cho y có phần đau lòng, “Đừng nghĩ nữa, đều là chuyện quá khứ, vẫn nên cẩn thận nghĩ cho hiện tại đi. Người làm bị thương ông ấy, lỗi khá lớn. An Thanh vương luôn miệng nói tội hành thích vua.”


Thiên Dao trầm mặc trong chốc lát, nhăn mày hỏi, “Ông ấy thế nào rồi?”

“Yên tâm, không chết được.” Quân Ninh nói thầm.

Thiên Dao ngu ngơ trong chốc lát, sau đó vươn cánh tay nắm lấy bàn tay nhỏ băng lãnh của Quân Ninh. Đứa nhỏ này lạnh lùng quả nhiên là vô cùng đả thương người. “Ninh Nhi, ông ấy là phụ thân con.”

“Nhưng ông ấy ra tay với người rồi.” Quân Ninh lạnh lẽo tránh đi gò má, y tự nhiên hiểu rõ trong thân thể chảy dòng máu Sở Diễm, nhưng không có Quân Ninh, Sở Diễm vẫn là Sở Diễm, là Cảnh Khang đế cao cao tại thượng, hắn có lẽ cũng không cần y. Mà mẫu thân nhưng là người yếu, cần y bảo hộ, cho nên bất cứ lúc nào chỗ nào, nếu như cho y lựa chọn, y đều không hề do dự đứng bên cạnh Thiên Dao.

Thiên Dao có chút bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, lại nói, “Là ta động thủ trước. Ta muốn cứu Sở Hạo ra khỏi cung.”

“Ừ.” Quân Ninh buồn bực đáp lại, “Cữu cữu dẫn người muốn xông tới bị con cản lại. Bọn họ một khi xâm nhập hoàng cung, khó tránh khỏi rước lấy họa sát thân cho Tư Đồ nhất tộc, đến lúc đó muốn bảo vệ cũng khó.”

Thiên Dao an ủi cười, Ninh Nhi của nàng quả thật trưởng thành rồi. “Việc này vì sao không thương lượng với con?”

“Hà tất khiến con liên lụy, ta cho rằng bản thân có thể làm tốt.”

Quân Ninh liếc nàng một cái, nàng thật đúng là xem trọng chính mình, “Sở Hạo suýt nữa hại người mất mạng, hà tất liều chết cứu ông ta, đừng nói với con cái gì mà lấy ơn báo oán, con không tin những thứ này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui