Sau bữa tối, Sở Diễm quả thật tới cung của Phương Nhu. Nàng ngược lại không vui sướng gì nhiều, chỉ giả bộ như thường, quỳ nửa gối ở ngoài cửa điện tiếp giá, ngay cả ngữ khí cũng rất bình tĩnh. “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Sở Diễm theo đó đáp lại, khoanh tay đi vào trong cung. Phương Nhu đứng dậy đi theo ở phía sau, nhóm người hầu cung nữ cực kỳ thức thời thối lui ra ngoài, dưới sự ra hiệu của đại thái giám Lưu Trung, khép chặt cửa điện lại. Hậu cung từ xưa, vận mệnh nhóm nô tài chính là gắn liền với vận mệnh chủ tử, hoàng thượng hiếm khi giá lâm, nhóm nô tài nhìn qua còn vui mừng hơn so với chủ nhân.
Trong điện, Sở Diễm lười biếng ngồi trên ghế chủ vị, mắt phượng hơi nheo lại, như cười như không. Phương Nhu cung kính đứng trước người hắn, cúi thấp đầu, trầm mặc không nói.
“Quả là cực kỳ bình tĩnh, Phương Quý An thật sự dưỡng được một nữ nhi tốt.” Sở Diễm hài hước nói, phá vỡ im lặng đầu tiên. Muốn đọ tính nhẫn nại với hắn, Phương Nhu nàng còn chưa đủ tư cách. Sở Diễm đương nhiên không có nhiều thời gian lãng phí với nàng, có vài người, hắn cũng không muốn phí tâm tư hoài nghi, chỉ cần đạt tới mục đích là được.
“Thần thiếp hổ thẹn không dám nhận.” Phương Nhu nhàn nhạt mở miệng, vẫn như cũ sóng nước bình lặng.
“Nàng đương nhiên đảm đương nổi.” Sở Diễm cười, trên nụ cười còn mang thêm vài phần lãnh mị, ngón tay thon dài nâng cầm Phương Nhu lên, bức nàng đón nhận ánh mắt của hắn. Một gương mặt nhỏ nhắn có chút trắng xanh, cực kỳ tinh xảo mỹ lệ, chỉ tiếc, đặt trong vườn hoa muôn tía ngàn hồng ở hậu cung này lại không thể hiện được sắc màu gì. “Nữ tử trong cung trẫm nhiều như vậy cũng chỉ có nàng là to gan nhất.”
Hắn dù chưa bới móc, Phương Nhu cũng đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, bàn tay ẩn trong tay áo đã nắm chặt lại. Trong lòng cười lạnh, nàng làm sao có thể ngây thơ cho rằng có thể lấy tay che trời, hậu cung này là hậu cung của Sở Diễm, gió thổi cỏ lay gì đều không qua được mắt hắn.
“Thần thiếp biết không thể thoát khỏi cái chết, nhưng thiếp cũng đạt được cái thiếp muốn, chết cũng xứng đáng.” Đối mặt với sinh tử, Phương Nhu cũng xem là trấn định. Kể từ lần đầu tiên bắt đầu với Nam Cung Mạc, nàng đã biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.
“Thật sự muốn chết?” Sở Diễm hừ cười, ánh mắt thâm thúy hiện lên ý trào phúng. “Thâm cung tịch mịch nhưng không một nữ nhân nào dám cả gan làm loạn. Mà nàng lại dám tư thông cùng Nam Cung Mạc, đã nói lên nàng là nữ nhân hiểu được hưởng thụ nhân sinh, người như vậy há lại cam tâm chịu chết.”
“Thần thiếp không muốn, chẳng lẽ có thể không chết sao?” Đôi mắt Phương Nhu ửng đỏ, niên kỷ như hoa, con kiến còn muốn sống huống hồ gì là con người.
“Vậy thì phải xem nàng chọn lựa thế nào rồi.” Sở Diễm hừ cười một tiếng, một lần nữa quay về chỗ ngồi. “Nàng không phải là nữ nhân của trẫm, trẫm có thể cho nàng một cơ hội sống.”
Phương Nhu chấn kinh, trừng to mắt nhìn hắn, giọng nói run nhè nhẹ. “Lời này của hoàng thượng là có ý gì?”
“Nàng là người thông minh, nên hiểu rõ ý tứ của trẫm. Trẫm sẽ cho nàng thời gian suy xét, muốn chết hay sống, chính nàng lựa chọn.” Sở Diễm khẽ cười, dáng vẻ vân đạm phong khinh. Làm bộ đứng dậy muốn rời đi, mà Phương Nhu lại lớn mật kéo lấy một góc áo của hắn.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn sống.” Phương Nhu quỳ phịch xuống đất.
Sở Diễm cười nhẹ, tựa hồ phản ứng của nàng đều đã nằm trong dự liệu. “Xích Diễm sẽ nói cho nàng làm thế nào, nếu muốn sống, vậy thì sống cho tốt đi.” Hắn vừa dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi.
Phương Nhu vẫn ngồi trong phòng, tinh thần không yên. Song cửa sổ đột nhiên mở ra rồi đóng lại, phát ra tiếng cọt kẹt. Nàng sợ không nhẹ, vội vàng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra lại phát hiện toàn bộ vẫn giống như thường, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, một đôi tay rắn chắc từ phía sau vòng lên, xiết chặt lấy nàng, là mùi hương quen thuộc vô cùng.
“Nhớ ta không?” Hơi thở ấm áp phà ở bên tai.
“Ừm, chàng buông ta ra trước đi.” Phương Nhu khẽ từ chối, cuống quít đóng chặt cửa sổ lại. Mà Nam Cung Mạc không dễ dàng gì mới vào hậu cung được một lần, sao có thể dễ dàng buông tha nàng. Phương Nhu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đã bị hắn không chút phân trần vứt lên giường, màn lụa đỏ bị kéo xuống, Nam Cung Mạc nôn nóng cởi váy áo trên người nàng. Phương Nhu thử giãy giụa mấy lần, nhưng rất nhanh liền mềm mại dưới thân hắn, không lâu sau, trong miệng đã phát ra tiếng rên rỉ.
Sau khi hoan ái, Nam Cung Mạc thõa mãn đứng dậy, một lần nữa mặc y phục lên người, sau lưng, thân thể mềm mại của Phương Nhu lại quấn lấy, đôi bàn tay nhỏ mềm không xương thăm dò trên ngực hắn, tùy tiện vuốt ve, “Nam Cung Mạc, chàng thật lớn mật, chẳng lẽ không biết hoàng thượng tối nay đã tới đây sao? Nếu như hắn ngủ lại, chàng xông tới không phải tìm cái chết sao.”
Nam Cung Mạc hừ cười một tiếng, quay người đè nàng ở dưới thân, tay to bắt lấy mềm mại trước ngực nàng, dùng lực nắm vài cái, sau đó kéo cái yếm trên người nàng xuống, tách hai chân ra lại động thân đi vào. “Nhu Nhi nói cũng đúng, bổn tướng liều chết xông vào, muốn một lần sao có thể đủ.”
“Chàng…” Phương Nhu tức giận, đôi bàn tay trắng như phấn đánh mấy cái vào ngực hắn, thân thể lại bắt đầu phối hợp với động tác của hắn.
Lại là một hồi hô mưa gọi gió, Nam Cung Mạc ngày càng mê luyến thân thể Phương Nhu, hắn quả nhiên không cách nào tưởng tượng, thân hình tuyệt diệu như vậy Sở Diễm vậy mà không chút động tâm. Hắn ôm nàng vào trong ngực, nhàn nhạt mở miệng, “Yên tâm, hoàng thượng không qua đêm ở đây, cũng sẽ không qua đêm ở bất kỳ cung của tần phi nào.”
“Chàng, chàng đã biết gì rồi?” Phương Nhu run giọng hỏi.
Nam Cung Mạc hừ một tiếng nở nụ cười, kỳ thật, đây cũng không tính là bí mật gì, chỉ cần cẩn thận một chút đều có thể phát hiện ra. “Tâm tư hoàng thượng đều để trên người Dao phi, bất luận nàng ta còn sống hay đã chết, trong lòng hoàng thượng chỉ có nữ nhân này. Hậu cung này bất quá chỉ để bài trí mà thôi.”
Ánh mắt Phương Nhu lạnh nhạt vài phần, lại mở miệng nói: “Nghe nói vẻ đẹp của Dao phi là độc nhất vô nhị, không biết có phải hay không?”
“Chưa thấy qua.” Nam Cung Mạc hừ một tiếng, ôm Phương Nhu vào trong lòng không ngừng cuồng hôn, sau đó ngón tay thon dài chạm lên làn môi mềm mại của nàng. “Chắc cũng bất quá là nói sao nghe vậy, hậu cung ba ngàn mỹ nữ này, theo ta thấy không bằng một ngón tay của nàng.”
Phương Nhu cười khanh khách trong ngực hắn, hai người lại thân thiết một hồi, Nam Cung Mạc mới lại theo cửa sổ rời đi. Sau khi bên trong quay về an tĩnh, Phương Nhu ăn mặc chỉnh tề, đứng dậy đẩy song cửa sổ ra để cho không khí tươi mới bên ngoài cửa sổ thổi đi sự ái muội trong phòng, mà một bóng đen cao lớn không chút tiếng động từ sau mà đến.
“Ai!” Phương Nhu kinh hoảng kêu lên một tiếng, cuống quít quay người lại, liền thấy Xích Diễm. Sắc mặt hắn thô cuồng, trong bóng tối đích thực có vài phần làm người ta sợ hãi.
“Nương nương không cần kinh hoảng, Nam Cung đại nhân hẳn sẽ không quay lại.” Hắn khoanh tay lại nói, mặt ngoài có vẻ cung kính trong mắt lại lạnh lùng.
“Hoàng thượng cho ngươi tới đây đi, đại nhân mời ngồi.” Phương Nhu chỉ xuống một chiếc ghế bên cạnh.
“Không cần, hạ quan tới đã lâu, thấy nương nương đang bận nên không tiện làm phiền.” Xích Diễm nói đâu ra đó, mà Phương Nhu ngược lại sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, cực kỳ khó coi.
“Đại nhân có gì cứ nói thẳng.” Phương Nhu tự ngồi trên giường êm, hoàng thượng đã biết bản thân tư thông cùng Nam Cung Mạc, cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm, ngược lại có vẻ già mồm cãi láo.
Xích Diễm cười, cũng không nói nhiều, trực tiếp đặt hai lá thư vào trong tay Phương Nhu, một cái là mật báo của thám tử phương xa truyền đến, một cái là thư Sở Diễm tự tay viết cho nàng. “Hoàng thượng nói, nương nương đọc rồi sẽ biết. Trời đã tối, vi thần cũng không tiện quấy rầy. Huống hồ, vi thần đêm khuya tới thăm, việc này nếu như truyền đến tai Nam Cung thừa tướng, sợ là bất lợi cho nương nương.”
“Ừm, đại nhân đi thong thả, không tiễn.” Phương Nhu ngoài cười nhưng trong không cười, cửa sổ lại mở ra đóng lại, sau đó trở về yên lặng. Phương Nhu cười khổ, khó trách cửa sổ của nàng thường xuyên phải thay mới. Hai lá thư đặt ở trên bàn, mở ra từng cái, sau khi tỉ mỉ xem qua, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. A, hay cho một Cảnh Khang đế, quả nhiên là khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong.
Hai thứ này, một lá là chứng cứ nhận hối lộ của phụ thân nàng, một lá là điều kiện Sở Diễm cho nàng. Xem xong hai thứ này, nàng tựa vào giường cả đêm không ngủ. Mãi đến tảng sáng hôm sau, vội vàng thay một bộ y phục đi nhanh tới Vị Ương cung, nàng biết, nhất định có thể gặp được Sở Diễm ở đây.
Trong ngoài Vị Ương cung không có thị vệ trấn giữ, đế vương từng có lệnh cấm, người không liên quan một bước cũng không thể tiếp cận Vị Ương cung, trái lệnh trảm, nhưng Phương Nhu tự thấy là người sắp chết liền không có gì đáng sợ. Vội vã đi tới trước điện, vừa muốn giơ tay đẩy cửa điện ra lại nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng cười vui của nữ tử, trong như suối, thanh thanh ấm lòng người.
“Sở Diễm, đừng nháo nữa, chàng nên thượng triều rồi.” Lúc đó, Thiên Dao đang nằm trong ngực Sở Diễm, hắn vùi đầu trên cổ nàng, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của nàng. Mấy ngày nay, mặc dù vẫn chưa đắc thủ với nàng, hai người cũng đã thân mật hơn rất nhiều, mỗi ngày trước khi rời đi, hắn nhất định sẽ hôn nàng một phen mới chịu buông tay.
Phương Nhu đột nhiên dừng bước, thân thể cứng lại, không biết nên lui hay tiến. Lúc do dự, trong phòng lại truyền đến giọng trầm thấp của nam tử, “Nếu đã đến thì vào đi.” Hiển nhiên, hắn là nói với nàng.
Phương Nhu cứng ngắc hồi lâu, vẫn đẩy cửa phòng ra, trong phòng thanh lạnh, cũng chỉ có Sở Diễm một người lười biếng tựa trên giường. Hắn mặc y phục xanh nhạt, buông lỏng, thật tà mị. Nàng đi vào, quỳ gối dưới chân Sở Diễm.
“Ồ…? Xem ra là muốn từ chối trẫm, bất quá cũng chỉ nửa năm, trái lại quả thực ngủ với hắn mà sinh tình cảm rồi.” Sở Diễm châm biếm cười, thật hờ hững. “Hay là, muốn thủ thân cho Nam Cung Mạc?”
Phương Nhu vẫn trầm mặc như cũ. Nàng từng có hai nam nhân, đương nhiên không dám nói bản thân có bao nhiêu trong sạch, nhưng lúc ở cùng với Nam Cung Mạc, mặc dù chưa nói tới yêu, nhưng hắn đối với nàng thực sự tốt vô cùng, nàng không đành lòng lợi dụng hắn để đạt mục đích. “Nói vậy hoàng thượng đối với Dao phi mới đúng là yêu sao. Nữ nhân hậu cung thị tẩm xong, bất quá là kết cục bị lừa gạt giống Phương Nhu mà thôi. Từ xưa nam nhân khinh bạc chữ tín, đường đường đế vương lại thâm tình như vậy, Nhu Nhi khâm phục.”
Sở Diễm cười, ánh mắt thâm thúy như có như không, thản nhiên nói: “Tất cả mọi người đều hiểu, cũng chỉ có nàng ấy không hiểu.”
“Thần thiếp nguyện ý chịu chết.” Nàng nhận mệnh, nhắm hai mắt lại.
Sở Diễm hừ lạnh, muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy. “Nếu tâm ý nàng đã quyết, trẫm cũng không làm khó nàng, chỉ là, toàn tộc Phương thị sợ là phải chôn cùng rồi. Cung phi tư thông, nàng nên biết là tội lớn thế nào, huống hồ phụ thân nàng lại ăn hối lộ trái pháp luật.”
“Hoàng thượng, hoàng thượng nhất định phải bức thần thiếp như vậy sao?” Phương Nhu khóc rống lên.
Ánh mắt Sở Diễm lạnh đi vài phần, đầu ngón tay nhấc cằm nàng, “Không được khóc, trẫm không thích người khác làm dơ chỗ của Dao Nhi.” Sắc mặt của hắn âm trầm có chút làm người ta sợ hãi, theo bản năng, Phương Nhu thật sự không dám khóc, nhìn chằm chằm hắn, chỉ nghe hắn nói lại: “Phương Nhu, trước khi đến đây, nàng nên nghĩ mọi chuyện cho rõ ràng. Nếu như nàng chọn sống, thì nhất định phải có hi sinh. Nếu như nàng chọn chết, đương nhiên cũng không phải một mình nàng chết, toàn tộc nhà nàng ăn hối lộ trái pháp luật, là tử tội, Nam Cung Mạc câu dẫn đế phi cũng là tử tội.”
Phương Nhu cắn môi không nói, bất luận sống chết, nàng vẫn thống khổ.
“Nếu như nàng nguyện ý phối hợp, sau khi xong chuyện, trẫm có thể đưa nàng xuất cung đoàn tụ cùng Nam Cung Mạc, còn về con đường sau này của nàng, phải xem Nam Cung Mạc đối với nàng chân tình thế nào.”
Phương Nhu nghẹn ngào, miễn cưỡng cất giọng, “Hoàng thượng quả thật đồng ý buông tha cho chàng và toàn tộc của thiếp sao?”
Sở Diễm cười nhạt một tiếng, “Phụ thân nàng chỉ cần biết an phận, trẫm đồng ý không làm khó ông ta, về phần Nam Cung Mạc, hắn đối với trẫm còn tác dụng, nếu chịu thu lại dã tâm, trẫm lưu lại hắn cũng không sao. Thế nào, lựa chọn xong chưa?”
Phương Nhu cười khổ, lựa chọn? Từ đầu đến cuối nàng không có lựa chọn nào, chỉ có thể từng bước một đi vào cái bẫy của hắn. “Hoàng thượng có thể nói cho thần thiếp biết, vì sao nhất định phải là thần thiếp?”
Sở Diễm vẫn cười nhạt như cũ, chậm rãi mở miệng, “Nàng cho rằng trẫm vì sao chọn nàng vào cung? Dáng vẻ của nàng cùng thê tử đã qua đời của Nam Cung Mạc có vài phần giống nhau, hắn chỉ là sẽ động tâm với nàng thôi.”
Phương Nhu chấn kinh, lại cười khổ. Hóa ra, toàn bộ mọi chuyện bất quá đều là thế cục của đế vương. Nam Cung Mạc tự cho là tài tình, bất quá cũng chỉ là một quân cờ trong tay Sở Diễm mà thôi. Sự sống chết của hắn, sự hưng thịnh của toàn bộ Nam Cung nhất tộc bất quá là để giúp đế vương diệt trừ Tiết thị. Sau đó thì sao, sau đó a, đến lúc nhận ra kẻ máu lạnh đã muộn rồi.
Nàng run rẩy đứng dậy, giơ tay lau đi nước mắt trên gò má, cố gắng trấn định. “Thần thiếp toàn bộ nghe theo sai phái của đế vương, đến núi Phong Viễn, thần thiếp nhất định khiến cho Tiết công tử quỳ dưới váy. Còn về việc khơi mào mâu thuẫn giữa Nam Cung thị và Tiết thị, thần thiếp chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Sở Diễm cười, vô cùng hài lòng, “Trẫm tin nàng có thể làm được.”
Sau khi Phương Nhu rời đi, Thiên Dao mới từ trong bình phong đi ra, toàn thân váy trắng như tuyết, tóc đen rũ xuống bên eo. Đôi mắt đẹp như nước hơi hơi nheo lại, rơi trên người Sở Diễm, làm cho người ta phân biệt không ra cảm xúc. “Sở Diễm, chàng thật đáng sợ.” Môi đỏ mọng khẽ mở, ngữ khí nhàn nhạt, giống như chỉ trần thuật một sự thật mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...