Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

“Hồi bẩm hoàng thượng, nô tài một mực đốc thúc dạ yến trăm ngày cho công chúa, nhưng hôm nay Thái tử điện hạ phân phó, nói hủy bỏ toàn bộ, nói, nói là…”

“Y nói gì? Ngươi cứ nói rõ là được.” Sở Diễm tùy ý hỏi, cũng hiểu được, chỉ sợ hài tử Quân Ninh kia cố ý dùng việc này để tới nháo phủ Nội Vụ, khiến hắn bớt chút thời gian quan tâm Khiết Nhi. Bởi vì liên quan tới Thiên Dao, hắn vẫn chẳng quan tâm hài tử kia, Quân Ninh làm ca ca đích thị thật lo lắng rồi.

“Thái tử điện hạ nói, tang kỳ của Dao phi chưa hết, không nên tổ chức rình rang.”

Sở Diễm bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, phân phó với tổng quản phủ Nội Vụ, “Toàn bộ như cũ, hơn nữa còn phải làm long trọng, mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích cùng quần thần, Mông Nguyệt là hòn ngọc quý trên tay trẫm.”

“Vâng, nô tài tuân chỉ.” Tổng quản phủ Nội Vụ lĩnh hoàng mệnh, vội vàng rời khỏi.

“Lưu Trung, bãi giá Đông cung.” Hắn hướng ngoài điện nói, cũng nên đi gặp hài tử Khiết Nhi rồi.

Trong thư phòng Đông cung, tấu chương xếp như cái núi nhỏ trên bàn, mà trong lòng thái tử điện hạ đang ôm một đứa nhỏ mềm mại, trong tay không ngừng lắc lư cái trống. Nữ oa nho nhỏ khẽ chu miệng, trên mặt vẫn còn dính nước mắt. Sau giờ Ngọ, lúc bà vú đút sữa không cẩn thận bị sặc, khóc cho tới bây giờ.

“Khiết Nhi ngoan, ca ca chơi với muội nha.” Quân Ninh ôm vật nhỏ đi qua đi lại, trống lắc trong tay phát ra tiếng ‘thùng thùng’. Tiểu nữ oa rất không dễ dàng ngừng khóc, lại vẫn như cũ là bộ dáng không vừa ý, miệng nhỏ trề ra, bộ dáng phấn điêu ngọc trát, làm cho người ta cực kỳ thương tiếc. Bé nhóc này trái lại càng lúc càng giống mẫu thân thân sinh của nàng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng không khó nhìn ra tương lai cũng là một mỹ nhân.

Quân Ninh yêu thương hôn lên nước mắt còn sót lại trên má nàng, để mặc bàn tay nhỏ của nàng cầm ngón út mình, “Khiết Nhi ngoan, có phải muội đói bụng không, ca ca dẫn muội đi ăn gì đó được không? Lần này chúng ta đổi bà vú, không cần cái người không hiểu quy củ kia.”

Tiểu nữ oa chưa đủ trăm ngày, đương nhiên nghe không hiểu lời y nói, chỉ y y a a đáp lại, bướng bỉnh nắm ngón tay ca ca.

Sở Diễm không cho người thông truyền mà trực tiếp đi vào trong thư phòng, sau đó không khỏi nhíu mày. Trong thư phòng một mảnh hỗn độn, trên bàn chất đầy tấu chương chưa phê duyệt, khó trách nội thị hồi bẩm, mỗi ngày Thái tử điện hạ đều xem tấu chương tới đêm khuya, ban ngày không làm, cũng chỉ có thể làm bù vào ban đêm.

Sách thư trên giá, tranh chữ hỗn độn đầy đất, chắc là dùng để dụ tiểu nữ oa, cũng không hiệu quả, còn chưa kịp sửa soạn lại. Mà giờ phút này, Quân Ninh vẫn ôm vật nhỏ không an phận trong lòng, trên mặt còn vương nhẹ nước mắt, bộ dáng ủy khuất, làm cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.

“Phụ hoàng.” Quân Ninh nhạt giọng gọi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Y bất quá là tận lực thử một lần, dù sao bộ dáng muội muội rất giống mẫu thân, khó tránh khỏi thấy cảnh thương tình, lại không nghĩ rằng Sở Diễm thật sự chịu tới gặp Khiết Nhi. Mà cùng với vui sướng, không khỏi lại có chút buồn bã, chẳng lẽ ông đã buông xuống sao!

“Nghe ma ma nói con ôm tiểu muội cả một ngày, mệt rồi phải không?” Sở Diễm đi qua, tiếp nhận tiểu nữ oa trong lòng Quân Ninh, bởi vì chưa bao giờ ôm qua hài tử, có chút luống cuống chân tay, động tác rõ ràng cứng ngắc chút. Vật nhỏ rất nhẹ, cực kỳ mềm, trên người tản ra mùi sữa nhàn nhạt. Sở Diễm theo bản năng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vô cùng sủng nịch. Mà vật nhỏ tựa hồ cũng cực kỳ thích người phụ thân này, ở trong ngực hắn y y a a cười.


“Sau giờ Ngọ ma ma tới bẩm báo, nói Khiết Nhi bị sặc sữa, có nghiêm trọng không? Có để ngự y xem qua hay chưa?”

“Đã xem qua, hài tử chưa đầy ba tháng bị sặc sữa cũng là chuyện thường, may mà không bị thương đến tỳ phổi, cũng không đáng ngại. Chỉ là khóc rống một lúc, làm thế nào cũng không dỗ được.” Trong giọng nói Quân Ninh mang theo vài phần mỏi mệt cùng không biết làm sao.

Sở Diễm khẽ gật đầu, ánh mắt ôn nhuận chưa từng rời khỏi vật nhỏ trong lòng. Nàng quả nhiên cực kỳ vui mừng, không khóc không náo loạn, bộ dáng vô cùng thuận theo, nheo con mắt sáng trong suốt, mặt mày cong cong, giống như đang cười. Đã không nhớ rõ đã bao lâu không gặp tiểu gia hỏa này, đại khái là từ sau khi Thiên Dao mất, hắn đã không dám nhìn nàng, qua chưa được bao lâu mà nàng tựa như đã thay đổi, càng ngày càng như đúc ra từ ngọc, khiến người ta yêu thích không thôi.

“Về sau để Khiết Nhi ở lại Cảnh Dương cung đi, thời gian gần đây con gầy đi rất nhiều, phải chăm sóc sức khỏe mình cho thật tốt, ngay cả bản thân còn không chăm sóc được, làm sao có thể chăm sóc nàng.” Sở Diễm nhạt giọng mở miệng, tuy là lo lắng sức khỏe Quân Ninh, nhưng cũng là không nỡ buông vật nhỏ trong lòng ra.

Yêu ai yêu cả đường đi, đó là như thế đi. Bởi vì yêu Thiên Dao, mới có thể yêu nàng. Huống chi, vật nhỏ trong lòng lại chính là huyết mạch của hắn. Từ nay về sau, hắn yêu nàng, sủng nàng, tuyệt không ít hơn bất kỳ người phụ thân nào trong thiên hạ.

Sau khi Thiên Dao rời khỏi hoàng cung liền trực tiếp trở về khách điếm. Lúc này, đãi ngộ trong khách điếm với nàng, không, phải nói đãi ngộ với Đỗ Tử Mặc sớm khác trước kia, phòng cho thiên tử, chi phí áo cơm cũng có thay đổi. Nguyệt Nga được kính trọng như thượng khách, đối với chuyện phát sinh đêm đó, tất cả mọi người đều thận trọng lời nói, coi như chưa từng xảy ra. Đúng vậy a, mặc dù Đỗ Tử Mặc đỗ Trạng Nguyên, hắn cũng không đấu lại Tiết gia, mọi người lựa chọn ngậm miệng, chẳng qua là vì giữ mặt mũi cho khâm khoa Trạng Nguyên.

“Thiếu chủ, tình hình trong cung thế nào?” Thiên Dao vừa bước vào khách điếm, Dương Vân liền gấp rút hỏi.

“Rất tốt, hoàng thượng phong Đỗ Tử Mặc làm Đại Lý tự Thiếu Khanh.” Thiên Dao đơn giản trả lời, hiển nhiên không muốn nhiều lời.

“Chẳng lẽ, hoàng thượng không nhận ra thiếu chủ?” Dương Vân khó hiểu truy vấn.

Thiên Dao giễu cợt cười, chỉ chỉ chính mình, “Ta hiện giờ là dáng vẻ này, hắn làm sao có thể nhận ra được, cô cô, người trái lại quả thật coi hắn như thần rồi.” Nàng đi lên thang lầu bằng gỗ, nhỏ giọng đẩy cửa. Cửa phòng mở, chỉ thấy Nguyệt Nga an tĩnh tựa vào bên cạnh giường, chờ đợi Đỗ Tử Mặc đang hôn mê bất tỉnh. Nghe thấy tiếng mở cửa, mới khẽ nâng mắt, thấp giọng gọi, “Tỷ tỷ.”

Thiên Dao dừng bước trước cửa sổ, đầu ngón tay đặt lên mạch Đỗ Tử Mặc, trong dự kiến, mạch tượng mỏng manh, không còn sinh khí. Nguyệt Nga cũng không hỏi nhiều, trong lòng nàng cũng biết, chỉ cần không có hy vọng thì sẽ không thất vọng. Cứ như vậy ở bên cạnh hắn, cuộc đời này với nàng là đủ.

“Biểu ca từng nói, gần vua như gần cọp, tỷ tỷ vào cung một chuyến, sau khi trở về chắc sẽ cực kỳ mỏi mệt.” Nguyệt Nga vô cùng hiểu lòng người, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, rót một tách trà xanh đưa tới tay Thiên Dao.

“Đế vương tự nhiên không phải người dễ ở chung, trong triều đình, phong vân biến ảo, một bước sẩy chân, đều có khả năng mất mạng, ta tất phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Thiên Dao nhạt giọng trả lời, nhấp một ngụm trà xanh trong tách, một lát sau, lại nói, “Hoàng thượng đã phong ta là Đại Lý tự Thiếu Khanh, trừng trị Tiết Đức Hải đã gần trong tay rồi.”


“Thật ư?” Nguyệt Nga nghe thấy lời ấy, hai tròng mắt dấy lên ánh sáng hy vọng, cuống quýt quỳ gối xuống đất, “Vậy dân phụ là người thứ nhất kêu oan với đại nhân, ta muốn cáo trạng Tiết Đức Hải vấy bẩn sự trong sạch của ta, giết hại phu quân ta.”

Thiên Dao bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi cánh tay nâng nàng từ mặt đất dậy, lên tiếng nói, “Muội muội đừng vội, muội sao lại quên rồi, hiện tại ta chính là phu quân muội. Nếu như chuyện ta giả trang khâm khoa Trạng Nguyên bị tố giác, đừng nói là diệt trừ Tiết gia, chính chúng ta đều tự thân khó bảo toàn, khi quân là tử tội.”

Nguyệt Nga cả kinh, thầm biết bản thân lỗ mãng, “Nguyệt Nga không biết, mong tỷ tỷ thứ tội. Chỉ là, đại cừu không thể báo, Nguyệt Nga không cam lòng.”

“Yên tâm, ta đã nhận lời với muội, tự nhiên sẽ báo thù rửa hận cho muội. Chỉ là, việc này phải bàn bạc kỹ hơn. Lúc này muội và ta đương nhiên không thể ra mặt, nhưng Tiết Đức Hải luôn kiêu căng hoành hành, nữ tử bị hắn đạp hư không ít, bọn họ cũng phải nén giận lại không cam lòng. Chỉ cần ta dám tiếp vụ án này, sẽ không lo không ai tới cáo trạng.” Thiên Dao vỗ vỗ bả vai Nguyệt Nga, lên tiếng an ủi.

Nguyệt Nga gật gật đầu, biểu tình lại ảm đạm đi rất nhiều. Vì kế bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy.

Hôm sau, thánh chỉ truyền xuống, hoàng thượng ban phủ đệ, quan bào đỏ thẫm cũng được đưa đến phủ, kiệu quan nâng hai người Thiên Dao cùng Nguyệt Nga vào trong phủ. Bên đường không thiếu dân chúng xem náo nhiệt, cảnh tượng như vậy, Thiên Dao nhất thời không đoán ra được dụng ý của Sở Diễm. Là muốn biến nàng thành cái đích cho mọi người dòm ngó sao!

Phủ đệ mới trái lại khiến cho Thiên Dao hết sức hài lòng, thanh u sạch sẽ, khắp nơi mang vẻ tươi mới. Nàng ở Đông uyển chọn một gian sương phòng, an bài cho Đỗ Tử Mặc cùng Nguyệt Nga ở sân viện bên cạnh.

Vào đêm, Thiên Dao không buồn ngủ, một mình ngồi trong sân thanh lãnh, để ánh trăng thanh lạnh chiếu một bóng dài.

“Thiếu chủ sao còn chưa ngủ?” Phía sau truyền đến câu hỏi của Dương Vân.

Thiên Dao quay đầu, nhàn nhạt trả lời, “Không phải cô cô cũng không ngủ sao? Không bằng cùng Thiên Dao uống mấy ly đi.” Nàng mỉm cười cầm bầu rượu, rót hai ly rượu.

Dương Vân ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn hai ly rượu lẻ loi trên bàn, bất đắc dĩ lắc đầu, “Mượn rượu giải sầu, thiếu chủ hà tất phải vậy. Hôm nay trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thiên Dao bật cười, ngửa đầu dốc rượu trong ly một hơi cạn sạch, “Không có gì, chỉ thấy vị phi tần mỹ mạo phong tình. Hóa ra trong cung cũng không thiếu nữ nhân, bên cạnh hắn lại càng không thiếu nữ tử mỹ mạo. Ta một mực nghĩ, Thẩm Thiên Dao ở trong lòng hắn, rốt cuộc là cái gì?”


Dương Vân khẽ ngây người trong chốc lát, đối với chuyện giữa thiếu chủ cùng Cảnh Khang đế, bà cũng không biết nhiều, những tin tức rải rác biết được cũng là từ chỗ cung chủ, “Có lẽ là tình cảm chân thành.”

Thiên Dao cười khổ, tình cảm chân thành sao? Hai từ này vì sao nghe ở trong tai lại châm chọc như vậy, tình yêu hắn cho nàng cũng cho người khác. Nam nhân nhiều tâm như vậy, từ trước tới nay nàng chẳng thèm ngó tới, nhưng nàng lại quả thật thành thê tử Sở Diễm, cũng sinh hai đứa con cho hắn. Thiên Dao tay nắm thành quyền, đánh vào trán, không có một khắc nào nàng lại bức thiết muốn nhớ lại quá khứ như vậy.

“Thiếu chủ làm cái gì vậy? Đừng làm bị thương chính mình.” Dương Vân luống cuống tay chân chế trụ hành vi không khác gì tự mình hại mình của nàng.

“Cô cô, làm sao bây giờ? Ta vẫn nghĩ không ra chuyện trước đây.” Nàng bất lực lại vô tội nói.

Dương Vân thở dài một tiếng, “Thiếu chủ đã từng, cực kỳ thương hắn.” Chỉ có điểm này là không thể nghi ngờ.

Khóe môi Thiên Dao hiện lên nụ cười khổ, vô cùng hi vọng tình yêu theo trí nhớ trôi đi mà không tồn tại nữa, nhưng nàng chung quy không làm được. Vào thời khắc trở thành một u hồn kia, lúc nhìn thấy Sở Diễm vô cùng đau đớn vì nàng, lòng của nàng cũng đã mềm lại rồi. Nhưng hiện thực cách rất xa tưởng niệm tốt đẹp. Hiện giờ nàng ngược lại hy vọng bản thân vẫn là một nhánh u hồn như trước, mặc dù không chạm tới ấm áp của hắn, nhưng có thể lẳng lặng canh chừng hắn.

“Hôm nay Thiếu chủ vào cung, vì sao không đơn giản bộc lộ thân phận, với sủng ái của Cảnh Khang đế với người, hắn nhất định sẽ giữ người ở bên. Thù của Đỗ Tử Mặc cũng có thể được báo.” Dương Vân khó hiểu hỏi.

Thiên Dao im lặng lắc đầu, trong lòng lại cười trào phúng, thâm cung kia, nàng tuyệt không trở về. Nữ nhân của hắn nhiều đến có thể lập thành mấy bàn mạt chược, nàng hà tất phải tham gia náo nhiệt, để cho bản thân trở thành oán phụ chờ đợi trong thâm cung.

“Cô cô cho là hoàng thượng thật không biết hành động việc làm của Tiết Đức Hải? Hắn chỉ là không muốn xung đột chính diện với Tiết gia. Dù sao, vừa mới trải qua chiến sự, trăm việc cần làm, lúc này nội loạn không tốt với Đại Hàn.”

“Chẳng lẽ hắn để cho Tiết gia tiếp tục kiêu căng ương ngạnh như vậy?” Dương Vân nhíu mày.

Thiên Dao hừ lạnh một tiếng, “Đế vương chắc chắn là người đầu tiên muốn diệt trừ Tiết gia, cho nên hắn đẩy Đỗ Tử Mặc lên đầu sóng ngọn gió. Nhất định hắn biết ân oán giữa Đỗ Tử Mặc cùng Tiết Đức Hải, mối hận đoạt thê, làm sao có thể bỏ qua.”

Dương Vân nhíu mày càng chặt, Đỗ Tử Mặc, hiện tại Thiên Dao không phải Đỗ Tử Mặc sao, “Vậy tình cảnh thiếu chủ không phải rất nguy hiểm?”

Khuôn mặt Thiên Dao gần như không chút biểu tình, màu đỏ ửng bởi vì vừa mới say rượu kia cũng từ từ chuyển sang trắng xanh. “Nếu hắn muốn ta châm lên mồi lửa này, ta đi là được. Hắn muốn diệt trừ cây đinh Tiết gia trong mắt này, mà ta muốn lấy lại công đạo cho Đỗ Tử Mặc và Nguyệt Nga, cho dù mục đích khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển.”

Dương Vân biết khuyên không được, đơn giản không mở miệng nữa, chỉ âm thầm suy xét phải cẩn thận bảo hộ nàng mới được.

“Đêm dài sương nặng, dù hàn độc trong người thiếu chủ đã thanh trừ, dù sao thương tổn đã ngấm vào xương cốt, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.” Dương Vân lên tiếng nhắc nhở.

Thiên Dao thản nhiên gật đầu, cho dù tức giận với Sở Diễm, nàng cũng sẽ không thật sự ngốc tới mức lấy thân thể mình ra đùa giỡn. Dù sao, hàm oan của Đỗ Tử Mặc chưa giải, sinh tử Nguyệt Nga treo lơ lửng, nếu không phải nàng cho bọn họ hy vọng, một đôi tình nhân số khổ chỉ sợ sớm gặp nhau nơi hoàng tuyền.


Lâm triều hôm sau, Thiên Dao vẫn là lần đầu tiên vào triều, quan bào đỏ thẫm trên người nàng dưới ánh mặt trời nhàn nhạt có chút chói mắt. Nàng đi sau cùng đội ngũ, từ đầu tới cuối, không mở miệng nói một câu, hoàn toàn mang bộ dáng nghe lời. Trên chủ vị, đế vương toàn thân minh hoàng ngồi ngay ngắn, hoàn toàn không giống bộ dáng lười biếng ngày xưa, Quân Ninh đứng bên cạnh hắn, dáng vẻ cực kỳ cẩn trọng.

Các đại thần từng người khai tấu, hoàng triều to như vậy, mỗi ngày đều tấu không hết chuyện. Sở Diễm lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng mở miệng phân phó vài câu, nhưng đều không ngoại lệ nói vào trọng điểm, quả nhiên là nhân vật lợi hại. Thiên Dao cúi thẳng đầu tới cực thấp, cực kỳ an tĩnh, quan viên bốn phía dường như cũng coi nàng như không khí, chỉ có trên vị trí chủ thượng, ánh mắt đế vương sẽ hữu ý vô ý lướt qua đỉnh đầu nàng.

“Đỗ ái khanh, khanh cũng có việc cần tấu? Nghe nói gần đây Đại Lý tự tiếp nhận mấy vụ án, quan mới nhậm chức ba tầng lửa, đừng để cho trẫm thất vọng.” Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, ý cười ôn nhuận bên môi, nhưng vầng sáng trong mắt lại mang theo vui đùa không nói nên lời.

Bị đế vương điểm tên, Thiên Dao đương nhiên không thể tiếp tục giả vờ câm điếc, đành phải khom người đứng giữa điện. “Hồi bẩm hoàng thượng, tuy là có chút khó giải quyết nhưng vi thần tuyệt không cô phụ sự phó thác của hoàng thượng, cuối cùng vụ án cũng sẽ tra ra chân tướng.”

Sở Diễm mỉm cười gật đầu, khoát tay ý bảo nàng lui sang một bên, ngược lại ánh mắt Quân Ninh nhìn chằm chằm vào nàng. Thiên Dao vẫn không dám ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của hài tử sắc bén giống như phụ thân y. Thực khó liên tưởng với hình ảnh bé trai nằm liệt trên giường vì mẫu thân đã mất với hình ảnh bé trai lúc này.

Không dễ gì mới đến giờ lâm triều kết thúc, lại nghe thấy đại thái giám Lưu Trung the thé ở một bên đại điện cất cao giọng. “Hoàng thượng có chỉ, dạ yến trăm tuổi của công chúa, chúng thần không thể nào vắng mặt, mang theo gia quyến cùng chung vui cầu phúc cho công chúa.”

Nhất thời, trong lòng Thiên Dao buồn vui không nói nên lời. Vui chính là trên tiệc tối nay, nếu may mắn, nàng có thể gặp nữ nhi của mình một lần, buồn chính là nàng không thể không đối mặt với Sở Diễm cùng đám nữ nhân hậu cung kia của hắn.

Cho dù cam nguyện hay không, tiệc tối không thể né tránh, Nguyệt Nga toàn thân cẩm phục vàng nhạt, lộ rõ phong tình quyến rũ, nàng ở bên cạnh Thiên Dao, thoạt nhìn chính là dáng vẻ tài tử giai nhân. Chỉ là trong lòng đau khổ, cũng chỉ có hai người biết được thôi.

“Tỷ tỷ, muội hơi sợ.” Nguyệt Nga không dấu vết nắm làn váy. Văn võ bá quan đều mang theo gia quyến tham dự, như thế, tránh không được phải gặp Tiết Đức Hải, mà người kia chính là ác mộng của Nguyệt Nga cùng Đỗ Tử Mặc.

Thiên Dao mỉm cười an ủi, “Đừng sợ, nơi này là hoàng cung, hắn ta cũng không dám xằng bậy, ta cũng sẽ bảo vệ muội.”

“Ừ.” Nguyệt Nga gật đầu, nàng hoàn toàn tin tưởng Thiên Dao.

Xe ngựa chạy thẳng tới cửa cung thì dừng lại, dưới sự dẫn dắt của tiểu thái giám Thiên Dao cùng Nguyệt Nga đi vào Ngự hoa viên. Dạ yến đêm nay tổ chức trong Ngự hoa viên, ngụ ý đó là công chúa Mông Nguyệt kiều diễm như trăm hoa nở rộ trong Ngự hoa viên.

Thiên Dao cùng Nguyệt Nga chọn vị trí xa nhất, bốn phía đều là quan viên đồng cấp, cực kỳ không thu hút, lại không mất cấp bậc lễ nghĩa. “Nguyệt Nga, nếu như không có chuyện gì, tuyệt đối không được rời khỏi ta.” Thiên Dao nỉ non một câu bên tai Nguyệt Nga. Vừa nãy, nàng lưu ý thấy ánh mắt Tiết Đức Hải nhìn chằm chằm Nguyệt Nga, vẫn tràn ngập dâm loạn cùng dục niệm tà ác.

“Ừm.” Nguyệt Nga khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, đế vương cùng tần phi hậu cung khoan thai mà đến. Sở Diễm cởi bỏ minh hoàng, chỉ tùy ý mặc một cái áo dài đỏ tía, lộ rõ sự thanh quý, mà tần phi hậu cung người này lại rực rỡ hơn người khác. Đế vương rất ít khi vào hậu cung, khó có cơ hội được nhìn thấy đế vương, bọn họ đều tranh thủ cơ hội chiếm được sự ưu ái của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui