“Ba ngày sau, thất ca khởi hành đi Ung Châu, chỉ sợ lại là một trận đánh ác liệt.”
Sắc mặt Vân Kiếm cũng lạnh xuống. Thục phi không giờ khắc nào không muốn đưa Sở Diễm vào chỗ chết, nhị Hoàng tử và gia tộc Tư Đồ như hổ rình mồi, vị trí Thái tử này của Sở Diễm như ngồi trên bàn châm.
“Ta đã thỉnh chỉ từ Hoàng thượng, theo quân xuất chinh đi Ung Châu.”
Sở Dục gật đầu tán thành, “Thế cục trong triều vạn biến, bổn vương không tiện rời đi. Sư huynh cùng đi với thất ca, thật tốt.”
Rời khỏi Cảnh Dương điện, vào đêm, Sở Diễm liền ở tại Lan Chỉ Uyển của Tiêu Trinh Nhi.
Đêm cuối thu thanh lạnh cô tịch, Thiên Dao một thân đơn váy trắng thuần, hai chân trần, buồn chán tựa vào bên cửa sổ, chớp đôi mắt trong veo, lạnh nhạt nhìn sao đầy trời.
Cung nữ quỳ đầy trên đất, buồn bực không nói. Tối nay Thái tử sủng hạnh trắc phi, trong lòng vị chính chủ này đương nhiên không thoải mái. Ai ai cũng đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ thành môn thất hỏa, tai vạ đến mấy con cá nằm trong chậu như bọn họ.
“Chủ tử, sắc trời đã tối, nô tỳ hầu hạ người đi ngủ.” Tử Y đi tới, cầm áo choàng cẩm sắc dày cộm choàng lên vai Thiên Dao.
Thiên Dao nghiêng đầu cười, “Ngươi biết ta không sợ lạnh.”
Tử Y khẽ thở dài, không sợ lạnh không có nghĩa là không lạnh. Nàng ngồi chồm hổm quỳ gối phía trước người Thiên Dao, hai tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, truyền từng cơn ấm áp.
“Chủ tử, nô tỳ biết trong lòng người khổ.”
Đôi mắt trong veo của Thiên Dao hơi nheo lại, dịu dàng mỉm cười. Đau đến tận cùng, ngược lại tê tái không còn cảm giác.
“Tử Y, ngươi đã từng yêu một người?”
Tử Y ngẩn người, trong đôi mắt lóe lên thần sắc ngập ngừng, hồi lâu sau mới chậm rãi lắc đầu.
“Vậy thì, ngươi có từng hận một người?”
“……..” Nàng vẫn lắc đầu.
“Thật tốt.” Thiên Dao lạnh nhạt cười. Không yêu không hận sẽ không bị tổn thương, cũng sẽ không thống khổ.
Một nơi khác, trong Lan Chỉ uyển.
Trên chiếc giường rộng mềm mại hoa lệ, nữ tử nghiêng người nằm, say giấc nồng, trên gương mặt tinh xảo chưa hết đỏ hồng. Trong lư hương cháy một làn khói nhẹ, hơi khói lượn lờ, hương thơm quanh quẩn.
Sở Diễm xốc chăn gấm đứng dậy, kéo lấy ngoại bào nhanh nhẹn khoác lên người, đẩy cửa đi ra. Trước giờ hắn không có thói quen qua đêm ở tẩm cung của phi tần.
“Điện hạ.” Từ ma ma sớm đã hầu ở ngoài cửa, theo lệ thường ngày trước, phân phó thị nữ dập đi hương liệu vẫn chưa cháy hết trong lư hương. Hương này tên là: Hợp hoan, ý nghĩa như tên, có vài phần tác dụng thúc tình, mà trong hương liệu, phân lượng xạ hương lại cực nặng, đối với nam tử không có gì đáng ngại, với nữ tử, lại có thể thông kinh hoạt huyết, cũng có thể -- vô sinh.
“Điện hạ có phải muốn về Lan Hinh Các nghỉ ngơi?” Từ ma ma thật cẩn thận dâng lên một tách trà.
Sở Diễm ngồi xuống một bàn đá trong vườn, nhận trà của bà, nhàn nhạt uống một ngụm. “Canh mấy rồi?”
“Canh bốn.”
“Trời sắp sáng rồi, bổn vương ngồi ở trong vườn một lát là được.” Hắn đạm mạc trả lời, mâu quang khẽ thu lại, nghiền ngẫm suy nghĩ về tâm tình vô cớ nổi lên trong lòng.
Hắn trước giờ không phải là người túng dục, đối với nữ nhân phần lớn đều là qua loa cho xong. Mà mới vừa nãy, lúc hắn đi vào thân thể Tiêu Trinh Nhi, trong đầu lại lóe lên gương mặt khóc thút thít của Thiên Dao, như vậy động lòng người, tim hắn lại vô cớ xao động.
Bọn họ rõ ràng là người xa lạ, nhưng vì sao, hơi thở của nàng lại quen thuộc như vậy, giống như đã từng quen biết.
“Điện hạ vẫn còn phiền não vì trận chiến Ung Châu?” Giọng nói ân cần của Từ ma ma vang lên bên tai.
Sở Diễm khẽ cười, biết bà hiểu lầm hắn.
“Hoàng hậu nương nương trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ điện hạ khải hoàn trở về.”
“Ừm.” Đôi mắt đóng băng của Sở Diễm hiếm khi lại thấy được tia ấm áp.
--- ---------
Lâm triều xong, thánh chỉ từ Cảnh Dương cung truyền đến chính điện Đông cung Thái Hòa. Hôm sau khởi hành đi Ung Châu, ngoại trừ Vân Kiếm đi theo, Văn Đế thực sự không cho Sở Diễm một binh một tốt nào.
Trong góc tối thanh u hẻo lánh nhất ở phủ thái tử Đông cung, tọa lạc một tòa lầu các bát giác lịch sự tao nhã, cửa sổ lầu các đóng chặt nhiều năm, bên trong lầu ánh sáng mờ mịt, chỉ có ánh nến lập lòe phát ra trên bàn thờ.
Sở Diễm chắp tay đứng trước hương án, đôi mắt thâm sâu dừng ở bài vị lạnh lẽo trước mặt.
Trên bức tường trắng toát xung quanh treo vô số bức mỹ nhân đồ, trong bức tranh hoặc đứng, hoặc cười, hoặc nằm nghiêng người, hoặc đánh đàn, ngâm thơ đều cùng là một nữ tử, thanh tao như hoa đào. Nàng chính là Hoàng hậu đã khuất – Vân Thế Lan.
Ánh mắt hắn thanh lạnh, ngón tay tái nhợt, nắm chặt thánh chỉ Minh Hoàng.
“Mẫu hậu, ngày mai hài nhi lại phải ra trận rồi. Người yên tâm, bất luận lấy 1 địch 10, hay là 1 địch trăm, hài nhi đều sẽ bình an trở về.”
Lầu các âm u, không biết từ chỗ nào thổi đến một cơn gió lạnh, ánh nến lập lòe, sáng tắt bất định, tim đèn phát ra tiếng cháy tách tách, quỷ mị vô cùng khiến người ta sợ hãi.
Sở Diễm đơn độc lạnh lẽo đứng sừng sững, không có chút sợ hãi, lại chậm rãi duỗi cánh tay, dùng đầu ngón tay vuốt lên bài vị lạnh lẽo, thật cẩn thận, giống như đang vuốt lên gương mặt của mẫu thân. Cảnh tượng hơn 10 năm trước lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
Mẫu thân ngã trong vũng máu, ánh mắt dịu dàng như nước, không mang chút oán hận. Bà nói: “Diễm nhi, cố gắng sống tốt, sẽ có người thay mẫu thân đến yêu con.”
Hắn hỏi, “Yêu là gì?”
Mẫu thân cúi đầu, e thẹn mỉm cười, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên gương mặt mẫu thân một thứ gọi là quyến rũ. “Đợi đến một ngày, con gặp được người như thế, sẽ hiểu được.”
Nếu như yêu định trước sẽ đau khổ, hắn thà rằng chặt đứt chữ này.
Thời điểm bước ra khỏi lầu các, bầu trời không biết khi nào lại trở nên mù khói, trên không trung rơi xuống mấy bông hoa tuyết nhỏ. Đây là trận tuyết đầu tiên từ lúc vào đông tới nay.
Hàm Tuyết đã đứng dưới bậc thang lầu các, trên người khoác một tấm áo lông cáo dày cộm, tay cầm một chiếc ô giấy, kiều nhu mềm mại, người thấy còn thương xót.
Hắn bước lên phía trước, một tay ôm nàng vào lòng, cũng không biết đứng bao lâu, thân thể của nàng đã lạnh ngắt. “Sao lại một mình đứng ở đây, trời lạnh như vậy.”
Hàm Tuyết khẽ cười, đau xót động lòng người ngẩng đầu, “Tuyết nhi biết tâm tình điện hạ không tốt, muốn đến bên cạnh người.”
Lời nói cảm động lòng người biết bao, mà Sở Diễm lại không phải nam nhân dễ dàng cảm động, nữ tử trong lòng hắn rất tốt, chỉ đáng tiếc không phải người hắn muốn.
Hắn thở dài một tiếng, ôm Hàm Tuyết rời đi về phía Hạm Tâm các. Đêm đó, hắn lưu lại Hạm Tâm các.
Hàm Tuyết ở dưới thân hắn, từ một thiếu nữ bình thường lột xác thành một nữ nhân trọn vẹn, thân thể nàng gầy yếu, Sở Diễm cũng chỉ muốn nàng một lần mà thôi. Không mãnh liệt, không cháy bỏng, chỉ là dịu dàng như nước, thậm chí có hơi qua loa có lệ.
Lúc e lệ, khó tránh mang theo sự thất vọng. Nhưng sự quan tâm dịu dàng của hắn lại làm cho nàng không chút trách cứ, nhất định là tự mình nhạy cảm thôi. Một nam nhân oai phong một cõi, chiều ý nàng như vậy, là rất đáng quý.
Nửa đêm, hắn liền rời đi. Trong phòng mùi hương quanh quẩn, Hàm Tuyết nằm trằn trọc, đêm dài đằng đẵng thanh lạnh, nhất định một mình rất khó ngủ.
--- ------
Sáng sớm hôm sau, nữ quyến Đông cung đã sớm hầu trong chính điện.
Dưới ánh mặt trời, nam tử một thân áo giáp vàng, tuấn mỹ như một vị thần. Xích Diễm ở phía sau hắn, kiểm kê từng vật dụng xuất chinh.
Chuyến này đi liên quan đến sinh tử, không thể có sơ sót.
“Trinh Nhi chúc điện hạ khải toàn trở về.” Tiêu Trinh Nhi quỳ một gối xuống, nâng ly rượu trong tay qua đầu. Nàng một thân sa y đơn giản, đỏ rực như lửa, mang theo vài phần hào sảng, nhìn ra được là người luyện võ công.
Sở Diễm cười một tiếng, nhận ly rượu của nàng, uống một hơi cạn sạch.
Doãn Hàm Tuyết bước nhẹ nhàng đến bên người hắn, kiều nhu ngượng ngùng, dịu dàng nói, “Điện hạ, Tuyết nhi sẽ ở đây đợi người trở về.”
“Ngoan.” Hắn khẽ cười, bàn tay vuốt lên gò má trắng nõn của nàng.
Trong đám người đó, lại đơn độc không thấy bóng dáng Thiên Dao, mày kiếm Sở Diễm chau lại, ánh mắt trở nên thâm trầm. “Thái tử phi đâu?”
“Hồi điện hạ, nương nương ở Phật đường.” Từ ma ma khom người nói.
Sở Diễm buồn bực hừ một tiếng, xoay người liền hướng về phía Phật đường mà đi. Chỉ còn hai người Doãn Hàm Tuyết, Tiêu Trinh Nhi đưa mắt nhìn nhau.
--- -----
Cửa Phật đường mở một nửa, một bóng dáng kiều nhỏ đang quỳ bên trong, y phục như tuyết, tóc đen như mực. Hai tay chắp lại, lẩm bẩm cầu nguyện. Dưới chân nàng rải rác vô số tờ giấy, nét viết lông, hành văn chữ khải, viết vô số chữ ‘Bình an’, gió lạnh thổi qua, giấy tuyên phát ra tiếng lạo xạo.
Sở Diễm bước vào Phật đường, chắp tay đứng phía sau nàng, ánh mắt khẽ thu lại dừng ở tượng Quan âm đại từ đại bi được thờ trước phật đường.
“Nàng tin thần Phật?” Hắn lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt Thiên Dao khẽ thu lại, hàng mi run run, lại trầm mặc, duy trì tư thái ban đầu.
Người viếng thăm lại nhếch môi cười, nói. “Bổn vương phải xuất chinh, không có lời nào nói với bổn vương sao?”
Thiên Dao ngẩng lên, buông bàn tay đang chắp xuống, chậm rãi đứng dậy. Váy dài lê dưới đất, che lấy đôi chân ngọc. Nàng tiến tới trước hắn, ngửa đầu nghênh đón ánh mắt thâm sâu của hắn. “Hi vọng ngươi sống sót trở về.” Thân ảnh nàng trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại không mang chút cảm xúc. Chỉ có bàn tay nắm chặt ẩn trong ống tay áo biểu thị sự quan tâm, sự sợ hãi của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...