Ám vệ Sở Diễm mang đến đều là cao thủ võ công rất cao, chỉ trong chốc lát, nhân mã Sở Hạo đã bị tiêu diệt không còn manh giáp. Máu đỏ theo vách đá nơi dốc núi chảy xuống thành dòng, hòa lẫn vào trong nước biển lạnh băng. Sau cùng còn mấy quân sĩ còn sống vây Sở Hạo ở chính giữa, thề chết bảo vệ. Tô Oánh chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới, nàng dùng thân thể mình che ở trước người Sở Hạo, thân thể nàng đã bị mũi tên xuyên thủng, máu tươi không ngừng chảy ra từ ngực. Mà Sở Hạo được nàng bảo hộ ở sau người, ánh mắt đờ đẫn, thật lâu không cách nào phục hồi lại tinh thần.
Một lợi thế sau cùng, hắn vẫn thua cuộc. Hắn tính kế mọi thứ nhưng lại quên tình cảm Thẩm Thiên Dao với Sở Diễm, cho dù nàng mất đi trí nhớ, vẫn có thể hy sinh tính mạng vì Sở Diễm. “Bổn vương sai rồi, bổn vương thật sự sai rồi sao?”
“Vương gia.” Tô Oánh run rẩy vươn cánh tay, đầu ngón tay nhuốm máu chạm đến gò má tuấn mỹ của hắn, giống như lúc bọn họ còn nhỏ vậy. Nàng bướng bỉnh, mà hắn cũng cho phép nàng quấn lấy hắn. “Vương gia, Tô Oánh không thể tiếp tục làm bạn bên cạnh người, người phải sống thật tốt, sống luôn phần đời còn lại cho Tô Oánh.”
Sở Hạo đờ đẫn nhìn nàng, hoàn toàn không cảm giác.
“Sống tiếp ư? Huệ phi nương nương cảm thấy trẫm còn có thể để cho hắn ta sống trên đời sao?” Chẳng biết từ lúc nào Sở Diễm đã đứng ở trước người nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, mắt phượng tuyệt mỹ bất mãn mang theo màu máu đỏ tươi, gợn sóng băng lãnh, phẫn nộ còn có hận thù.
Tô Oánh khẽ ho khan vài tiếng, nôn ra một ngụm máu lớn. Nhưng nàng vẫn cười, cật lực lấy ra một trang giấy nhuộm đầy máu tươi. “Đây là lúc Thiên Dao còn sống lưu lại, nàng hứa cho Tô Oánh một mạng. Phụ nợ tử trả, thê nợ phu đền, hoàng thượng thân là quân vương một nước, tự nhiên không thể nuốt lời.”
Sở Diễm lạnh lùng nhíu mày, lệnh Xích Diễm nhận lấy trang giấy trong tay nàng, mở ra vừa nhìn, quả thật là Thiên Dao tự tay viết: “Ngươi muốn trẫm lưu lại mạng Sở Hạo?”
“Dao phi chết, để cho Tô Oánh tới đền tội, dưới hoàng tuyền, nương nương có ta làm bạn, hoàng thượng không cần lo lắng nàng sẽ cô đơn.” Tô Oánh cật lực ho khan.
“Dựa vào ngươi cũng xứng ư! Một cung phi không tuân thủ nữ tắc, sớm nên bị cung hình.”
Tô Oánh vẫn cười như cũ, cho dù chật vật lại vẫn có nét thướt tha. “Ta cùng với Vinh Thân vương quen biết từ nhỏ, cũng coi như thanh mai trúc mã, là tiên đế vô tình gặp được ta, cảm thấy mi tâm ta có vài phần tương tự tiên hoàng hậu, liền cưỡng ép đưa vào hậu cung. Tô Oánh bị tiên đế chiếm lấy, ta lại làm sao có thể không hận.”
Sở Diễm lạnh lùng không nói, nhàn nhạt liếc nhìn giữa lông mày Tô Oánh, thật đích xác có vài phần thần vận mẫu hậu.
“Hoàng thượng cho dù cực kỳ hận Vinh Thân vương, lại cũng không thể bỏ qua tâm nguyện của Thiên Dao, thả hắn một con đường sống…” Sắc mặt Tô Oánh trắng bệch như tờ giấy, giọng nói càng ngày càng yếu dần, gần như không tiếng động. Nàng cật lực quay đầu, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng. Nàng run rẩy tựa vào lòng Sở Hạo, mệt chết đi, thật sự mệt chết đi được. Nàng chậm rãi khép mắt lại, cánh môi run rẩy: “Sở Hạo, kiếp sau gặp lại.”
Cánh tay nàng chạm vào Sở Hạo chậm rãi rũ xuống, mất đi hơi thở sinh mệnh trong ngực hắn. Mắt phượng Sở Hạo vẫn mờ mịt như cũ, ánh mắt dần dần tụ nước, cánh tay không dấu vết ôm lấy thi thể dần mất đi nhiệt độ của nàng.
“Hoàng thượng…” Xích Diễm khom người, chờ Sở Diễm ra lệnh.
“Mang hắn trở về đi.” Sở Diễm lạnh giọng bỏ lại một câu, chung quy không muốn lấy mạng Sở Hạo. Nhưng Vinh Thân vương này chỉ sợ sẽ bị nhốt cả đời.
Ý thức sau cùng của Thiên Dao dừng lại trong biển xanh sâu băng lãnh. Nàng chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, sau đó trở nên nhẹ nhàng. Nàng trơ mắt nhìn thân thể mình từ từ chìm xuống, nàng vùng vẫy muốn đuổi theo, lại chỉ có thể để mặc cho một dòng lực dẫn nàng ra khỏi mặt nước. Nàng lang thang trên thế gian, du tẩu giữa đường phố phồn hoa, lúc một hài đồng không biết xuyên qua thân thể mình, nàng mới phát hiện, Thẩm Thiên Dao giờ phút này đã biến thành một hồn phách.
Nàng mờ mịt vô thố lang thang đi lại, phát hiện bốn phía hoàn toàn xa lạ, chuyện cũ trước kia, nàng vẫn không cách nào nhớ rõ. Đứng ở trên tường thành cao cao, trên thành lâu rõ ràng viết: ‘Cô Thành’. Nàng nhẹ nhàng thở dài, hóa ra, còn chưa rời khỏi Cô Thành. Nàng không có mục đích tiếp tục phiêu bạt, bất tri bất giác, lại đi tới trước cửa phủ công chúa. Giờ phút này Cô Thành sớm thay đổi rất nhiều, Cô Thành hiện giờ là Cô Thành của Đại Hàn.
Nàng thấy được nam nhân tên Xích Diễm kia bước nhanh vào phủ công chúa, phía sau đi theo mấy người bộ dạng giống đại phu, vẻ mặt Xích Diễm nóng ruột, vội vàng dẫn đại phu vào. Thiên Dao khó hiểu đuổi theo, đi vào một phòng ngủ thanh lịch. Trên giường, một hài đồng xinh đẹp đang nằm, đứa nhỏ này nàng nhận ra, trên dốc núi, y khóc gọi nàng ‘mẫu thân’. Y làm sao vậy? Chẳng lẽ sinh bệnh sao! Thiên Dao nhíu mi, nhưng hồn phách này đã không biết đau nữa rồi. Chỉ nghe Xích Diễm trầm giọng nói.
“Các ngươi đều là danh y ở Cô Thành, nếu như không chữa hết bệnh cho Thái tử, các ngươi chờ toàn tộc chôn cùng đi.”
Một đám đại phu kinh hoàng không thôi, cuống quít bắt mạch cho hài tử, vần vò sau một lúc mới chắp tay nói, “Hồi bẩm quan gia, thể chất tiểu điện hạ vốn hư hàn, hiện giờ lại bị hàn khí xâm nhập, tâm buồn rầu ngột ngạt mới có thể dẫn tới sốt cao không lùi, hiện giờ thân thể đã tới giới hạn, lão phu thật sự bất lực. Xem mạch tượng, đã có đại phu cao minh kê khai đơn thuốc, uống qua thuốc, có thể hạ sốt tỉnh lại hay không thì phải xem tạo hóa của tiểu điện hạ rồi.”
“Khốn kiếp.” Xích Diễm lạnh giọng quát lớn, “Thái tử điện hạ là con nối dòng duy nhất của hoàng thượng, nếu như cứu không được, đầu các ngươi cũng không cần lưu lại nữa.”
“Thống lĩnh, ngự y cùng đại phu trong Cô Thành gần như đã xem qua mấy lần, tình hình của thái tử điện hạ quả thực không tốt, vẫn nên mau chóng bẩm báo cho hoàng thượng.” Thị nữ bên người vẻ mặt u sầu nói.
“Hoàng thượng nhốt mình trong phòng, không gặp bất kỳ ai, ngươi cũng không phải không biết.” Xích Diễm phất ống tay áo, khuôn mặt đầy sầu lo. Dao phi chết, trái tim hoàng thượng chỉ sợ cũng chết theo, hôm qua cũng không phải không có thông truyền qua, nhưng hoàng thượng chỉ ném ra một cậu, “Sống chết có số, phú quý do trời. Mệnh là của y, có thể vượt qua hay không cũng toàn bộ xem tạo hóa của y.”
Xích Diễm chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, lời này, không phải phụ thân thân sinh có thể nói ra miệng.
“Thống lĩnh.” Thị nữ tiếp tục thấp giọng thúc giục. Xích Diễm cắn răng, đi ra khỏi phòng.
Thiên Dao bay theo, trải qua một hành lang thật dài, đi tới một sân thanh nhã, đúng là sân nàng bị Sở Hạo nhốt. Mà Xích Diễm chắp tay đứng ở ngưỡng cửa phòng, mở miệng nói, “Hoàng thượng, vi thần có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Trầm mặc hồi lâu, mới nghe trong phòng truyền ra tiếng nói trầm thấp, “Vào đi.”
Xích Diễm khom người đẩy cửa vào, Thiên Dao là một nhánh u hồn đương nhiên cũng đi theo vào, lúc nhìn thấy Sở Diễm, không khỏi chấn động. Bất quá chỉ mới hơn một ngày thời gian, hắn lại tiều tụy thành bộ dạng này được sao, rõ ràng gầy đi rất nhiều, tuy một đôi mắt phượng vẫn thâm thúy như cũ nhưng lại giấu không được bóng đen nơi đáy mắt, quanh thân tản ra hàn khí khiến người sợ hãi. Thiên Dao lảo đảo lui về phía sau mấy bước, chỉ cảm thấy rầu rĩ khó chịu, lại vẫn không cảm nhận được đau đớn như trước. Muốn khóc, lại không có nước mắt. Hóa ra, từng đau từng khóc mới đúng là từng yêu, mà nàng bây giờ ngay cả tư cách này cũng không có. Nàng chẳng qua là một u hồn.
“Hoàng thượng, điện hạ sốt cao không lùi, các ngự y bó tay chịu trói, đều đã tìm đại phu nổi danh ở Cô Thành cùng với Lân Thành tới, điện hạ vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, hoàng thượng vẫn nên đến thăm Thái tử điện hạ đi.”
Sở Diễm chỉ an tĩnh nghe, chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Xích Diễm, thanh lãnh nói: “Trẫm cũng không phải ngự y, đi cũng không làm được gì. Nếu như y ngay cả chuyện này cũng không vượt qua được, cũng không xứng làm nhi tử Sở Diễm ta.”
“Hoàng thượng…” Xích Diễm còn muốn nói lại bị Sở Diễm xua tay ngăn lại.
“Trẫm mệt rồi, ngươi lui ra đi.” Sở Diễm không kiên nhẫn ném ra một câu. Kiếp này chỉ có Quân Ninh tự mình vượt qua được, hắn thuở nhỏ mất mẹ, cái loại đau đớn này không ai có thể hiểu rõ bằng hắn, hắn có thể chịu đựng được, Quân Ninh đương nhiên cũng có thể. Mà hắn, tâm của hắn đều đã bị vét sạch, lại làm sao có thể sưởi ấm cho Quân Ninh, bọn họ hoặc là, chẳng qua là sống nương tựa lẫn nhau thôi.
Xích Diễm nhất thời cứng ngắc, nhưng vẫn chắp tay thối lui ra ngoài. Dù sao quân thần vẫn khác.
Thiên Dao ngu ngơ đứng tại chỗ, trong mắt là đau đớn. Sở Diễm, làm sao hắn có thể biến thành cái dạng này a? Hắn máu lạnh ngay cả đến nhi tử của mình cũng không bận tâm ư. Nàng khẽ bay tới trước người hắn, mới phát hiện trong mắt phượng của hắn là đau đớn cùng bất an. Thiên Dao giật mình hiểu ra, hắn không phải vô tình, chỉ là quá đa tình, ngược lại tổn thương chính mình. Nàng run rẩy vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt trắng xanh của hắn, mà đầu ngón tay lại xuyên qua mặt hắn, hóa thành ánh sáng trôi nổi chớp lóe.
“Sở Diễm!” Nàng cắn môi, run rẩy khóc, lại không có nước mắt.
“Hoàng thượng, không xong rồi, hoàng thượng.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng, một tên thị vệ đẩy cửa mà vào, lảo đảo quỳ rạp xuống đất. “Hoàng thượng, thái tử điện hạ không còn thở nữa…”
Hắn còn chưa dứt lời, Sở Diễm đã xông ra ngoài. Hắn xuyên qua thân thể Thiên Dao, hồn phách của nàng bị tách ra, một lúc sau mới từ từ khôi phục. Tốc độ của nàng rất nhanh, bay theo sau lưng Sở Diễm, chỉ thấy hắn phá cửa phòng hài tử kia, tới bên giường ôm lấy y dù y đã mất đi hơi thở. Hóa ra, hắn không phải không cần, chỉ là không dám để ý, là sợ.
“Ninh Nhi làm sao vậy? Chỉ cảm nhiễm phong hàn, đoàn lang băm các ngươi bây giờ ngay cả bệnh phong hàn tí ti cũng trị không được sao?” Sở Diễm tức giận rống lớn.
Ngự y quỳ trên đất, run rẩy không dám mở miệng.
“Đều câm điếc hết rồi sao?” Sở Diễm lại gầm lên giận dữ, đầu ngón tay vươn đến chóp mũi Quân Ninh, hơi thở như có như không, quả nhiên là mạng treo lơ lửng. Mà thân thể y từ nóng hóa lạnh. Lạnh như một thi thể. Y ở vách núi đen quỳ suốt cả một ngày một đêm, sau khi trở về, đã thành dáng vẻ như vậy.
“Ninh Nhi, Ninh Nhi mau tỉnh, ngay cả con cũng muốn bỏ ta mà đi sao? Ninh Nhi, ta chỉ có con, chỉ có con thôi.” Sở Diễm ôm chặt lấy thân thể Quân Ninh, không ngừng truyền nội lực vào trong cơ thể y, lại quên trên người mình cũng có nội thương. Huyết mạch nghịch chuyển mới có thể phun máu tươi trên dốc núi, lúc này lại mạnh mẽ vận công, quả nhiên không muốn sống nữa.
“Sở Diễm đừng!” Nàng khóc tiến lên, muốn ngăn cản, cánh tay xuyên qua thân thể hắn, mà hắn nhìn không thấy nàng, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng. Âm dương xa cách, ngăn cách giữa bọn họ là thời không và biển cả. Thiên Dao tựa trên vách tường băng lãnh, ngồi sững trên đất, thân thể không ngừng run rẩy, chạm không được da thịt, không cảm nhận được ấm áp, khiến cho nàng hiểu được cái gì là tuyệt vọng thật sự. Sinh tử xa cách, mới đúng là khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian.
“Hoàng thượng, xin hoàng thượng bảo trọng long thể.” Xích Diễm quỳ ‘bịch’ một tiếng, ngự y trong phòng, thị vệ, tỳ nữ quỳ đầy đất, Ngự Lâm quân trong viện cũng quỳ theo. Mà đế vương làm như không thấy, khư khư cố chấp liên tục truyền nội lực vào trong cơ thể Quân Ninh. Thiên Dao đã không còn, đứa nhỏ này là huyết mạch duy nhất Thiên Dao lưu lại cho hắn, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn ông trời mang Quân Ninh đi.
“Hoàng thượng!” Xích Diễm cất cao giọng, không bận tâm lễ nghĩa quân thần, một tay đoạt lấy thân thể Quân Ninh, bảo hộ trong ngực mình.
“Làm càn.” Sở Diễm lãnh giọng khiển trách, huyết mạch nghịch lưu, chỉ cảm thấy trong yết hầu một trận tinh mặn, máu tươi chậm rãi chảy thành dòng từ khóe môi. Giọt máu rơi vào trên cẩm bào xanh nhạt, đỏ tươi chói mắt. Sở Diễm nhíu mi tâm, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: ‘Hôm nay nên đổi áo choàng đen, màu máu tươi sẽ không chói mắt như vậy.’
“Xích Diễm, trẫm thấy ngươi chán sống rồi.”
“Thần không dám, thần cho dù chết cũng sẽ không để cho hoàng thượng tiếp tục tự tổn hại bản thân.” Xích Diễm khom người ôm lấy Quân Ninh, thối lui cách Sở Diễm ba bước.
“Ngươi quả thật cho rằng trẫm không dám giết ngươi sao!” Ánh mắt Sở Diễm phẫn nộ lạnh lùng, nhưng lúc này, Quân Ninh bị Xích Diễm ôm trong ngực lại có phản ứng, ho nhẹ một trận xong, lại khôi phục hô hấp nhè nhẹ.
Xích Diễm trong kinh hoàng mang theo vui mừng, bước nhanh đặt Quân Ninh lại trên giường lần nữa, “Hoàng thượng, thái tử điện hạ có phản ứng rồi.”
“Ninh Nhi, Ninh Nhi.” Sở Diễm giữ chặt bàn tay nhỏ băng lãnh của Quân Ninh, đau lòng gọi, “Ninh Nhi, tỉnh lại đi, phụ thân không thể lại mất đi con.” Hắn ôn nhu mà yêu thương vuốt ve trán Quân Ninh.
Trán Quân Ninh bị mồ hôi mỏng che kín, thống khổ ưm vài tiếng, lông mi run rẩy, sau đó chậm rãi mở hai tròng mắt, mà trong mắt nhưng là một mảnh mờ mịt, mất đi sự trong suốt ngày xưa.
“Ninh Nhi, Ninh Nhi. Nói cho phụ thân biết, đau chỗ nào?” Sở Diễm không ngừng hỏi, mi tâm nhíu chặt, y đau, hắn làm phụ thân còn đau gấp mười gấp trăm lần y. “Một đám lang băm, còn không tới xem thái tử.”
“Chúng thần tuân mệnh.” Ngự y lảo đảo leo đến cạnh giường bắt mạch cho Quân Ninh, việc này, trên mặt mấy người bọn họ rốt cục trút được gánh nặng. Mạng này của thái tử điện hạ nhặt lại được, đầu bọn họ phỏng chừng cũng bảo vệ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...