“Má hồng chưa nhạt ân tình dứt, vô tình nhất là nhà đế vương. Hiện giờ bản cung xem như hiểu được. Xinh đẹp thì như thế nào, vẫn lưu không được tâm hoàng thượng.”
Tiết Oánh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, “Vẻ đẹp của Dao phi độc nhất vô nhị. Tỷ muội chúng ta dĩ nhiên không thể sánh bằng. Hiện giờ tâm tư hoàng thượng đều đặt trên người nàng, hài tử trong bụng nàng lại càng như trân như bảo.”
Sở Uyển hừ lạnh một tiếng, cây lược gỗ trong tay dùng lực chải vài lọn tóc, căm giận mở miệng, “Không phải chỉ là một vũng máu trong bụng thôi sao, nếu có thể sinh ra mới làm nên chuyện cho nàng ta.”
Tiết Oánh lại cười, đè thấp giọng nói, “Một chiêu hôm qua của muội muội này đích thật cao minh, mặc dù con rắn kia không cắn được Dao phi, nhưng nàng cũng sợ không nhẹ. Đêm qua ngự y trực trong Thái Y viện đều canh giữ ở Vị Ương cung, nghe nói là động thai khí. Hoàng thượng mặc dù hạ lệnh tra rõ việc này, nhưng bất quá là con rắn chuồn êm vào mâm đựng trái cây mà thôi, không có bằng chứng, nhất định không trách tội tới trên đầu muội muội.”
“Bản cung không hiểu ý tứ của tỷ tỷ.” Sở Uyển nhíu mi nói, “Chuyện hôm qua không có quan hệ gì với bản cung. Tỷ tỷ nên biết bản cung xưa nay sợ rắn, lại đâu nào có thể tìm ra một con rắn độc. Huống chi, xích xà kia vừa thấy liền biết đã được huấn luyện. Thủ pháp bậc này mặc dù nhìn như cao minh, hoàng thượng nếu có tâm tư đi thăm dò, tất nhiên có thể tra ra dấu vết để lại.”
“Không phải muội muội, vậy là ai chứ?” Tiết Oánh nghĩ mãi không xong. Trong hậu cung, ngoại trừ Sở Uyển, nàng thật không nghĩ tới còn ai có thể can đảm như vậy dám động tới Thẩm Thiên Dao.
Sở Uyển cười, trong ý cười mang theo vài phần âm lãnh, “Bản cung biết là ai, bất quá bản cung giữ nàng còn có tác dụng.”
Cố Vãn Thanh, lá gan nàng ta thật đủ lớn, dám ở sau lưng nàng một mình động thủ. Dựa vào tư sắc có vài phần tương tự Dao phi, xem ra, nàng không thể chờ để được hoàng thượng buông rèm. Nàng xem chừng nàng ta dưới mắt, đương nhiên là để giám thị nhất cử nhất động của nàng ta, chẳng lẽ nàng ta thực tưởng rằng Sở Uyển nàng mù sao! Lần này bứt dây động rừng suýt nữa phá hủy đại sự của nàng.
“Xem ra muội muội muốn bảo vệ người này, bản cung cũng phải nhắc nhở muội muội, đừng tự rước lấy họa.”
Sở Uyển cười lạnh, “Tỷ tỷ yên tâm, bản cung tự có chừng mực. Có một cái Quân Ninh đã làm người ta đau đầu, nghiệt chủng trong bụng Thẩm Thiên Dao tuyệt không thể ra đời.”
“Nói dễ hơn làm. Trải qua chuyện hôm qua, hiện giờ trong Vị Ương cung tầng tầng hộ vệ thủ hộ, áo cơm sinh hoạt lại càng cẩn thận, đồ ăn y phục đều trải qua ngự y kiểm tra thực hư mới có thể đưa tới chỗ Dao phi. Người không liên quan lại càng không thể tiếp cận nàng nửa bước, chúng ta căn bản không thể nào xuống tay.”
Sở Uyển chậm rãi đứng dậy, lệnh thị nữ dâng nước trà xanh, cùng Tiết Oánh hai người ngồi đối diện nhau ở bàn bên cạnh. Ánh mắt nàng lơ đãng nhìn bên ngoài cửa sổ, trong mắt chợt lóe lên thần sắc ngoan độc, “Người như tỷ muội chúng ta đây không liên quan không cách nào tiếp cận, người thân cận với nàng ta vẫn có thể tiếp cận nàng.”
“Người thân cận với nàng? Trước sau bất quá cũng là hoàng thượng, thái tử Quân Ninh cùng quận chúa Minh Châu. Muội muội muốn đổ dược lên trên người bọn họ, quả thực là đầm rồng hang hổ.” Tiết Oánh không khỏi lắc đầu.
“Đổ không đến trên người họ, vậy thì đổ trên người súc sinh.” Sở Uyển gằn từng tiếng, mang theo hàn khí rét lạnh, “Chẳng lẽ tỷ tỷ không nghe nói qua, tiểu Vương gia vừa mới tặng cho quận chúa Minh Châu một con chó Nhật sao? Quận chúa rất thích, cả ngày ôm chơi đùa a.”
Tháng tư đã hết mùa hoa, trong Ngự hoa viên, một mảng lớn hoa đào bắt đầu nở rộ. Huệ Nhi toàn thân cung trang phấn nộn, cùng truy đuổi chú chó Nhật lông trắng chơi đùa. Con chó nhỏ toàn thân tuyết trắng, Huệ Nhi đặt tên cho nó là Tiểu Tuyết. Nhưng Tiểu Tuyết lại là con chó đực, đối với tên này tựa hồ vô cùng bất mãn, đa số thời điểm Huệ Nhi gọi nó đều không được đáp lại.
“Tiểu quận chúa, chúng ta cần phải trở về, Dao phi nương nương gọi người dùng cơm trưa.” Thị nữ đuổi theo Tiểu Tuyết đầy sinh lực, đưa nó cho Huệ Nhi ôm.
Khóe miệng Huệ Nhi nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng là Tiểu Tuyết không an phận. “Cô cô buổi sáng vẫn còn ngủ, khi nào thì tỉnh lại? Sao bây giờ mới đến nói cho ta biết!” Huệ Nhi vừa vuốt ve bộ lông thật dài của Tiểu Tuyết, vừa ngọt ngào ngây thơ hỏi.
“Hồi bẩm quận chúa, nương nương vừa mới tỉnh lại không lâu, Ngự thiện phòng làm chút bánh củ từ táo đỏ, nương nương gọi người cùng ăn. Thái tử điện hạ cũng ở đó, đang nói chuyện với nương nương.” Thị nữ ở phía trước dẫn đường, hai người trở lại Vị Ương cung.
“Cô cô, cô cô!” Huệ Nhi như chim nhỏ giang hai tay nhào vào lòng Thiên Dao. Tiểu Tuyết ở sau lưng nàng, nằm bên mép váy Thiên Dao.
“Buổi sáng lại đi đâu chơi vậy, con nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị bẩn hết rồi này.” Thiên Dao ôn nhuận cười, lấy khăn lụa ra lau vết bẩn trên má Huệ Nhi.
“Quân Ninh ca ca cùng hoàng thượng xử lý quốc sự, cũng không thể đi với Huệ Nhi, con cùng Tiểu Tuyết cùng chơi.” Huệ Nhi nhẹ cười, ôm Tiểu Tuyết từ trên mặt đất lên, giống như hiến vật quý quơ quơ trước mặt Thiên Dao. “Đây là Tiểu Tuyết, Sở Hoằng ca ca tặng cho con. Nó chạy cực kỳ nhanh, Huệ Nhi đuổi không kịp nó luôn.”
Thiên Dao nhẹ cười, đưa tay vuốt ve hai má trắng noãn của Huệ Nhi, cũng phân phó thị nữ ôm Tiểu Tuyết đi. “Trễ chút lại đi chơi, trước dùng cơm trưa, nghe cung nhân hầu hạ con nói, con hai ngày nay cũng chưa dùng bữa đàng hoàng.”
Huệ Nhi nhàn nhạt gật đầu, dáng vẻ có chút ủy khuất, bĩu môi nói, “Cô cô đã nhiều ngày thân thể không khỏe, Huệ Nhi đau lòng, cũng ăn không vô. Sáng nay nghe ngự y nói cô cô cùng tiểu muội muội cũng không đáng ngại nữa, Huệ Nhi mới có tâm tư đi chơi.” Thân thể mềm mại của nàng lại nhào vào trong lòng Thiên Dao, bàn tay nho nhỏ khẽ vuốt bụng dưới bằng phẳng của Thiên Dao, nhu nhu nỉ non nói, “Tiểu muội muội còn bao lâu mới có thể ra ngoài cùng Huệ Nhi chơi a? Huệ Nhi thực chờ mong nha.”
Thiên Dao mềm nhẹ cười, cúi đầu hôn lên trán Huệ Nhi, “Sang năm xuân về hoa nở, tiểu muội muội có thể cùng con chơi rồi.”
“Ăn cơm đi, đừng phiền mẫu thân.” Quân Ninh đưa tay kéo Huệ Nhi đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, cũng phân phó cung nhân truyền lệnh.
Thị nữ bưng chậu đồng lên, giúp Huệ Nhi lau hai gò má cùng hai tay, lúc này mới có cung nhân chuyển lên bánh củ từ táo đỏ nàng thích. Huệ Nhi ăn ngon lành, thậm chí có chút ngấu nghiến. Quân Ninh thỉnh thoảng giúp nàng gắp chút rau xanh nàng thích, Huệ Nhi nhìn Quân Ninh, cười đến mặt mày cong cong, vô cùng khiến người mến yêu.
“Ninh Nhi thích bánh quế.” Thiên Dao mỉm cười, đặt một khối bánh quế vào trong chén Quân Ninh. Quân Ninh chỉ nhàn nhạt trở về một câu, “Cảm ơn mẫu thân.”
“Ngày mai là đại điển sắc phong sao?” Thiên Dao lại hỏi.
“Ừm.” Quân Ninh gật đầu, vẫn như cũ không nóng không lạnh đáp lời. Sau lễ tế tổ, Sở Diễm cũng đã lựa chọn ngày hoàng đạo tiến hành đại điển sắc phong Quân Ninh. Qua ngày mai, y chính là thái tử Đại Hàn danh chính ngôn thuận. Đối với chuyện này, Thiên Dao không đồng ý, cũng không phản đối. Đường là của Quân Ninh, lựa chọn như thế nào nên để Quân Ninh quyết định.
“Phụ thân nói thân thể mẫu thân không tốt, chịu không nổi lễ nghi phiền phức. Sau đại điển sắc phong, con sẽ trở lại bồi người.” Cái miệng nhỏ của Quân Ninh cắn bánh quế, ôn nhuận mở miệng.
“Ta rất tốt, Ninh Nhi không cần lo lắng, mọi việc lấy đại cục làm trọng. Ta nói rồi, con là con nối dòng Sở gia, cho dù con lựa chọn thế nào, mẫu thân đều ở bên cạnh con.”
Tay nắm đũa bạc của Quân Ninh khẽ ngừng, nhưng rất nhanh lại khôi phục hờ hững trước sau như một, chỉ khẽ gật đầu mà thôi.
“Hồi bẩm nương nương, Kỳ phi sai người đưa canh tổ yến tới.” Tiểu thái giám khom người mà vào, trên mâm trong tay là một chung tổ yến ấm, xốc cái nắp lên, tỏa ra sương trắng nhàn nhạt cùng mùi hương trong veo. Bên người tiểu thái giám là thị nữ của Sở Uyển, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, hàm chứa ý cười mở miệng, “Nương nương ngày hôm trước bị kinh hách, chủ tử nhà nô tỳ vẫn lo lắng trong lòng, liền lệnh phòng bếp nhỏ ninh canh tổ yến. Tổ yến này dùng huyết yến thượng hạng nhất, đối với thân thể nương nương có ích rất nhiều.”
“Thay ta cảm tạ chủ tử nhà người.” Thiên Dao ôn nhu mở miệng.
Thị nữ lại cúi đầu, “Nô tỳ phải về phục mệnh chủ tử nhà nô tỳ, không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước.”
Sau khi thị nữ Sở Uyển lui ra, tổ yến được bưng tới bàn Thiên Dao, cho dù chưa ăn cũng biết là huyết yến cực phẩm, tản ra vị ngọt lành. Từ ma ma đi tới, dùng ngân châm đặc chế kiểm tra canh thang, lại kiểm tra mép chén, đều không có gì bất thường. “Canh này không độc, nương nương có thể yên tâm dùng.”
Thiên Dao cười, khẽ lắc đầu, “Bỏ đi thôi, ta ăn no rồi.” Đều không phải nàng đa nghi, chỉ là, thâm cung hiểm ác, lòng người khó dò, nàng không thể không phòng. Không biết vì sao gần đây luôn luôn có dự cảm điềm xấu, nàng cũng nói không nên lời nguyên do, chỉ là ngực vô cùng ngột ngạt.
Từ ma ma gật đầu, phân phó cung nhân bưng canh thang xuống. Mặc dù không độc, cũng không thể sơ suất, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Quân Ninh ngày mai cử hành lễ sắc phong thái tử, hiện giờ, Dao phi cùng hài tử trong bụng đã trở thành cái đinh trong mắt nữ nhân hậu cung, hận không thể đem nàng nhổ tận gốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...