Nữ tử nhẹ cười, rất là tùy ý. Y quả thực quan tâm hơi quá mức một chút đối với Huệ Nhi, nhưng trên đời này có người để cho y quan tâm cũng là chuyện tốt. Ít nhất, để cho nàng cảm nhận được y có máu có thịt, có cảm tình. Đứa nhỏ này từ nhỏ tính tình chính là lãnh đạm, đối với mọi việc không quá để tâm. Nàng cũng không hy vọng y là người vô tâm.
“Nếu Ninh Nhi thích, ngày khác ta nói với cữu cữu, cữu mẫu quyết định việc này, đợi Huệ Nhi trưởng thành gả cho con làm thê tử, được không?” Nữ tử vui đùa mở miệng hỏi.
Thái độ của Quân Ninh ngược lại ôn hòa, buông cây lược bằng gỗ đào trong tay ra, đi đến lư hương bằng đồng ở một bên, dùng cây mồi lửa đốt thạch anh trong suốt trong lư hương. Thạch anh này gặp lửa không tan, ngược lại càng phát sáng long lanh trong lửa, tản ra nhàn nhạt hương khí trong veo. Đây không phải là thạch anh bình thường, mà là võ lâm chí bảo Bạch Tước Lệ, tương truyền vật này có thể xua tan hàn khí chí âm trong cơ thể người, khiến cho dung nhan nữ tử không bị già đi.
“Người nghĩ nhiều rồi, mẫu thân!” Quân Ninh lạnh nhạt đáp trả, đem lư hương bằng đồng chuyển tới trước mặt nữ tử. Năm năm này, nàng phải dựa vào Bạch Tước Lệ mà sống. Năm năm, năm tháng dài dằng dẵng, lại chưa từng lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt nàng, nàng vẫn mang bộ dáng lúc 17, 18 tuổi khi đó.
Thiên Dao trầm nhẹ cười, lại nổi lên vài tia cân nhắc, trong năm năm, chuyện nàng thích nhất chính là trêu chọc đứa con trai lãnh đạm này của nàng. Thật đúng là rất ít khi thấy bộ dáng quẫn bách của y a! “Hóa ra là ta hiểu sai ý. Chủ ý này vốn là cữu cữu con đề xuất, nếu như con không đồng ý, ta sẽ cự tuyệt. Tương lai cũng không thể chậm trễ thanh xuân của Huệ Nhi.”
“Huệ Nhi mới bốn tuổi mà thôi, muội ấy cái gì cũng không biết…” Y nhẹ giọng nói thầm một câu, sau đó, lại là trầm mặc đáng kể. Mắt phượng thâm thúy giống như rơi vào trầm tư.
“Đang nghĩ cái gì?” Thiên Dao hỏi ra tiếng.
Quân Ninh khẽ ngước mắt, khóe môi nhếch lên hình thành một độ cung hoàn mỹ. Mà nụ cười xinh đẹp khiến cho Thiên Dao có khoảnh khắc hốt hoảng. Nàng không thích Quân Ninh cười, lúc y cười rất giống nam nhân kia.
“Huệ Nhi, muội ấy rất giống người.”
“Thật sao? Giống ta cái gì?” Thiên Dao cười hỏi.
“Quật cường, nhưng lại làm người thương tiếc.”
Thiên Dao bật cười, cũng không để tâm. Trời chiều ngã về Tây, nhuộm đỏ bầu trời phía Tây như một áng mây, ráng hồng từ từ tản ra trên bầu trời xanh, rắc xuống một dải ánh sáng ấm áp. Xuyên qua khung cửa sổ mở rộng, Thiên Dao mỉm cười nhìn trời, giờ phút này, là tự do chưa bao giờ có. Nếu có thể bình thản như vậy qua hết đời, cuộc đời này đã đủ.
“Công tử, trong sảnh có vài vị khách lạ mặt, mới nửa canh giờ đã thắng chúng ta không ít ngân lượng.” Bên ngoài lầu các, người hầu thấp giọng hồi bẩm.
Quân Ninh không nói, nhíu mi trầm tư.
Thiên Dao lười biếng nửa dựa vào song cửa sổ, mỉm cười mở miệng nói, “Giống như có người tới đập bể sảnh đấu của con rồi, Vô Ưu công tử!”
“Con đi xem, tối sẽ trở về bồi người, làm chút bánh xốp Mai Tô, con muốn ăn!” Quân Ninh bỏ lại một câu, xoay người đi ra ngoài lầu các.
Tiền sảnh đổ phường Cát Tường vẫn ồn ào hỗn loạn như cũ, đám người Sở Diễm, Sở Dục cùng Xích Diễm ngồi vây quanh một cái bàn dài, đang chơi rất hứng khởi. Trò chơi chính là đổ xúc xắc. Sở Diễm liên tục đặt cược, mà quỷ quái chính là hắn vẫn luôn đặt cửa Đại, xúc xắc cũng giống như trúng tà vậy, mở ra đều là 18 điểm. Sở Diễm chọn Đại, nhà cái cũng lắc ra Đại, thấy vậy, trán Trang lão đại không ngừng đổ mồ hôi hột.
Đúng lúc này, người hầu bước nhanh tới bên cạnh hắn, kề vào lỗ tai thì thầm vài câu. Sắc mặt Trang lão đại trong nháy mắt dịu đi vài phần, trưng ra vẻ mặt cười, “Các vị gia, công tử nhà ta cho mời.”
Bọn người Sở Diễm dưới sự dẫn dắt của người hầu đi tới trên một gian nhã lầu, cách một tầng lại giống như thiên đường địa ngục. Trên lầu bố trí cao nhã rất khác biệt, không chỗ nào không thể hiện phẩm vị tao nhã của chủ nhân. Trên bức tường treo bức họa cuộn tròn đều xuất xứ từ bút tích danh gia, vô giá, ở giữa ngọn đèn trên tường không phải dùng nến để thắp mà là dùng dạ minh châu to bằng mắt trâu khảm lên.
Sở Diễm cười nhạt, nhạt giọng nói. “Lão nhân kia thật sự ở Giang Nam.” Nam Cực Tiên Ông xưa nay không thích ánh nến, ban đêm vô cùng yêu thích dùng dạ minh châu chiếu sáng.
Đồ trang trí trong nhã gian đều lấy màu trắng làm chủ đạo, bên ngoài cửa sổ mở rộng là hồ nước xanh biếc. Gian phòng được chia làm hai phần trong ngoài, dùng bức rèm thủy tinh ngăn cách. Một chiếc bàn dài bằng gỗ lim để ngang giữa phòng trong và phòng ngoài.
“Các vị gia, mời.” Người hầu cười cười mời đám người Sở Diễm đi vào.
Sở Diễm khoanh tay đứng, đưa mắt nhàn nhạt nhìn khắp phòng một lượt. Trên bức rèm che đoan đoan chính chính treo một tấm biển vàng ở một bên, tiêu sái hành thư, viết: ‘Tận hưởng lạc thú trước mắt.’
Sở Diễm ảm đạm cười, ý cảnh tiêu sái như vậy, trái lại không có mấy người có thể với tới.
“Công tử nhà các ngươi đâu?” Sở Dục theo sát phía sau mà vào, cũng không dấu vết đánh giá toàn bộ trong phòng.
Bức rèm che khẽ lắc lư, một nữ tử trẻ tuổi từ bên trong phòng đi ra, 17, 18 tuổi, toàn thân mặc một chiếc áo đơn vàng nhạt, bộ dáng hơi chút xinh đẹp. Tiếng nói giống như hoàng oanh xuất cốc. “Để cho các vị gia chờ lâu, Thúy Nhi, còn không mau dâng trà.” Nàng vừa dứt lời, trà xuân Long Tĩnh thượng hạng đã được đưa lên.
Sở Diễm tùy ý ngồi ở một bên, trái lại một bộ khách tùy chủ. Tuyệt học của Nam Cực Tiên Ông khác biệt, một cái là Cầm Long thủ, một cái là đổ thuật. Hắn vẫn chưa cảm giác được khí tức của sư phụ, như thế, nếu như hắn đoán không lầm, người ở trong phòng kia hẳn là đệ tử đích truyền của sư phụ. Lão nhân kia vô cùng quái dị, không dễ dàng thu nhận đồ đệ, xem ra vị bên trong này chỉ sợ lai lịch không nhỏ.
“Đích thật là trà ngon! Có điều, công tử nhà các ngươi mời chúng ta tới không phải chỉ để thưởng thức trà chứ!” Sở Dục nhấp một ngụm trà xanh, sau đó chậm rãi đặt chén trà xuống.
Hoàng y thị nữ xinh đẹp nhẹ cười, lại cúi người thi lễ với đám người Sở Diễm, “Các vị đây đều là hảo thủ, công tử nhà ta bất quá là muốn cùng các vị đánh mấy ván, kết giao bằng hữu mà thôi. Dưới lầu đều là khách tứ phương, nơi này cảnh vật thanh u, càng có thể bình tâm tĩnh khí mà đánh bạc một phen.”
Xích Diễm lơ đễnh hừ cười, đánh bạc coi trọng chính là không khí náo nhiệt, chuẩn bị một chỗ quái đản như vậy, không giống sòng bạc, ngược lại giống đi dạo. Một cái lò. Mẹ nó!
Sở Diễm không để ý nhẹ cười, nhạt giọng mở miệng, “Đổ pháp của công tử nhà các ngươi có gì khác biệt so với những người dưới lầu chứ?”
“Công tử nhà ta cũng không đánh cuộc tục vật, nếu các vị gia thua, liền phải lưu lại chút gì đó.” Hoàng y thị nữ trầm nhẹ cười, trên trán khẽ động, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ vẻ quyến rũ, nhìn như cực kỳ vô hại.
Sở Dục nhíu mi, cực kỳ hiển nhiên không vui với loại đổ pháp này, nói khẽ với Sở Diễm ở bên cạnh. “Thất ca, cẩn thận có gian kế.”
“Không ngại.” Sở Diễm khẽ cười một tiếng, đổ 10 gian 9, đã là định luật. Lão nhân kia nặng mấy cân mấy lượng, hắn rất rõ ràng. Người lão nhân dạy dỗ, hắn vẫn không để vào mắt.
“Nếu như công tử nhà các ngươi thua thì sao? Lại làm thế nào?” Sở Diễm hừ cười một tiếng.
Hoàng y nữ tử vẫn như cũ trầm nhẹ cười nhạt, mở miệng lần nữa nói, “Nếu như công tử nhà ta thua, người tự nhiên cũng có thể lấy một món đồ.” Nàng nói vân đạm phong khinh, dáng vẻ kia tựa như nói, công tử nhà các nàng tuyệt đối sẽ không thua.
Sở Diễm mỉm cười đứng dậy, ngồi xuống trước bàn dài, mà một bên bàn khác, an vị chủ nhân đổ phường Cát Tường. Ngăn cách bởi bức rèm che thủy tinh, hắn thấy không rõ dáng vẻ người trong phòng. Thậm chí, từ đầu tới cuối, vị công tử kia cũng không từng mở miệng.
“Vị gia này muốn đánh cuộc gì?” Hoàng y nữ tử hỏi.
“Tùy ý.” Sở Diễm không để ý lắm trả lời.
Ánh mắt hoàng y nữ tử hướng vào phía trong phòng dò xét, sau đó ôn nhu cười nói. “Vậy thì chơi trò đơn giản nhất, đổ xúc xắc, như thế nào?”
“Được.” Sở Diễm nhạt giọng trả lời, tiện tay bốc ba con xúc xắc trên mặt bàn ném vào trong bàn xúc xắc trước mặt nữ tử áo vàng. “Ta mua Đại.” Khóe môi Sở Diễm hiện lên ý cười. Trong nháy mắt lúc xúc xắc qua tay, hắn đã dùng nội lực làm mềm đi thủy ngân bên trong xúc xắc, lực đạo khó có thể nắm trong tay.
Nữ tử áo vàng đương nhiên nhìn ra cái này, nàng rũ mắt, ho nhẹ một tiếng, mới động thủ lắc xúc xắc. Một lúc sau, mới nặng nề đặt lên bàn. “Công tử, vị gia này mua Đại.” Nàng tươi cười nói ra một câu, vừa dứt lời, Sở Diễm chỉ cảm thấy một cỗ nội lực mạnh mẽ theo bàn kia truyền đến, cực kỳ hiển nhiên, đối phương muốn lợi dụng nội lực mạnh mẽ thay đổi phương hướng xúc xắc hạ xuống.
Sở Diễm khinh thường cười lạnh một tiếng, ngược lại thật sự là lão già kia dạy dỗ, hành sự thủ pháp đều y chang không khác. Bàn tay Sở Diễm đặt trên bàn, ngầm dùng nội lực bắn ngược chân khí của đối phương trở về. Bề ngoài, gió êm sóng lặng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, bên trong đã nổi sóng mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...