Từ Ngự Hoa viên thông đến Từ Ninh cung có vài con đường, trên mỗi con đường đều có ma ma trông coi, bên đường có bố trí các câu đố, tú nữ có thể tự mình chọn nhóm, hai người một tổ, ba tổ đến Từ Ninh cung sớm nhất sẽ thắng cuộc, còn lại thì bị loại.
Thiên Dao cùng Nhược Y một tổ, tỷ muội Hàm Tuyết, Hàm U một tổ, nữ tử khác cũng chia nhau ra kết bạn, hướng về phía câu đố để tìm đường đi.
“Vòng này, tỷ tỷ nắm chắc mấy phần.” Thiên Dao nhàn nhạt hỏi.
Nhược Y thoáng suy nghĩ, trả lời một câu, “Chín phần.”
Thẩm Nhược Y, Doãn Hàm Tuyết, nữ nhi Vương Hinh Ngưng của Thái phó cùng An Dương quận chúa của Bình Dương Vương được xưng tụng là tứ đại tài nữ, tướng mạo và tài học ngang nhau. Năm ngoái Quận chúa đã được gả cho ngoại bang, hôm nay có tư cách làm đối thủ của Nhược Y, cũng chỉ có Doãn Hàm Tuyết và Vương Hinh Ngưng.
Thiên Dao khẽ gật đầu, thản nhiên cười, “Vậy lượt này làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Cứ như vậy, từ đầu đến cuối, Thiên Dao nghiễm nhiên làm chân gỗ, chỉ phụ trách mở đề bài cho Nhược Y, hoặc lúc Nhược Y trả lời đề mục, nói vài lời khen tặng.
Ma ma ở một bên nhìn như bất động thanh sắc nhưng một đôi mắt sáng lanh lợi không có lúc nào không nhìn chằm chằm các nàng. Nếu đã không có tâm ý vào cung, Thiên Dao cảm thấy mình vẫn nên ít chứng tỏ thì tốt hơn.
Các nàng là tổ thứ ba đến cửa Từ Ninh cung, quả nhiên, hai tổ đến trước phân ra là tỷ muội Hàm U Hàm Tuyết, Vương Hinh Ngưng và một thiếu nữ váy đỏ diễm lệ.
Nhược Y ghé vào tai nàng thì thầm một câu, “Người mặc váy đỏ là nữ nhi Hữu tướng đương triều, cháu gái ruột của Tiêu thục phi nương nương, Tiêu Trinh Nhi.”
Ma ma phụ trách giám sát ngoài cửa Từ Ninh cung ra đề cuối cùng, nhìn thấy hai tổ trước thuận lợi thông qua, lúc đến lượt tổ của Nhược Y và Thiên Dao, lại là vế trên câu đối.
“Yên tỏa liễu trì đường.”
Nhược Y hơi ngẩn người, mi tâm xinh đẹp nhíu lại. Câu đối này nhìn thì đơn giản nhưng trong đó lại ẩn hàm Hỏa kim mộc thủy thổ. Đối với tài học của Nhược Y không phải đối không được, chỉ là, nàng cần thời gian.
Mà nhìn thấy tổ thứ tư đã sắp đến cửa cung, Thiên Dao không kịp suy nghĩ, tiến lên một bước, nhàn nhạt nói. “Pháo trấn hải thành lâu.”
Hỏa Kim Thủy Thổ Mộc, vừa vặn ứng đối.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay đơn điệu, quay đầu, Tư Đồ Phong một thân cẩm bào hoa lệ không biết từ lúc nào đã đứng phía sau các nàng.
“Tiểu Hầu gia.” Chúng nữ ở đây thi nhau hành lễ.
Tư Đồ Phong cũng không để ý tới các nàng, khẽ nheo mắt lại, cười cười nhìn Thiên Dao. “Câu đối này của A Dao cũng tàm tạm cho qua được.”
“Tiểu Hầu gia quá khen.” Thiên Dao hơi hơi cúi người thi lễ.
Tư Đồ Phong thảnh thơi cất bước vào trong cung, lúc đi ngang qua Thiên Dao lại đột nhiên thâm trầm sắc mặt. Dùng giọng nói trầm thấp chỉ hai người có thể nghe thấy nói, “Đeo mặt nạ vào cung là tội khi quân, lá gan của muội thực sự càng ngày càng lớn rồi.”
Thiên Dao mỉm cười, hoàn toàn không để ý. Từ nhỏ nàng đã cùng Tư Đồ Phong giao hảo, giống như huynh muội, một câu này của Tư Đồ Phong, không phải cảnh cáo, chỉ là lo lắng mà thôi. Mà theo Thiên Dao thấy, lo lắng này của hắn hoàn toàn dư thừa, nàng từ nhỏ lớn lên ở Thiên Sơn, trong đế đô, người đã thấy gương mặt thực của nàng không có mấy người, chờ việc tuyển phi xong rồi, nàng sẽ quay về Thiên Sơn.
Chỉ cần không để lộ dấu vết, tội khi quân này thì có sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...