Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Mặt trời mọc rồi lặn, thủy triều lên rồi lại xuống, thoáng chốc, năm năm vội vàng rồi qua đi.

Đại Hàn ngày càng cường thịnh, quốc thái dân an. Sự thực chứng minh, Cảnh Khang đế đích thật là một vị hoàng đế tốt. Nước giàu lại kỷ cương, dân cường. Trong năm năm này khiến cho quần thần lo lắng nhất lại không phải chuyện thiên tai, ngược lại là người nhà đế vương. Từ khi Dao phi mang theo hài tử mất tích, năm năm dài dằng dặc, đế vương lại vẫn như cũ không con nối dõi.

Từ xưa, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*. Gia đình bình thường còn như vậy, huống chi là nhà đế vương. Mà hiện giờ trong hậu cung, phi tần ít ỏi có thể đếm được, vẫn là mấy người lúc đế vương đăng cơ sắc phong kia, tính tính tuổi tác, cũng đã quá độ tuổi thai nghén. Như vậy, chuyện tuyển tú liền được đề cập lần nữa.

Quần thần dâng tấu, từng chữ mang theo máu và nước mắt, Sở Diễm bác bỏ một lần lại một lần, đến sau cùng cũng phiền, thôi thì cứ theo bọn họ đi.

Hậu cung, trong Ung Hòa cung.

Tỷ muội Tiết Oánh cùng Sở Uyển hai người ngồi đối diện nhau. Mặc dù là vào xuân, thời tiết ấm lại mang theo chút se lạnh, bên trong phòng vẫn đốt lò lửa hồng như cũ, ấm áp như lúc ban đầu. Ngón tay trắng nõn của Sở Uyển đang lựa chọn lá trà trước mặt, chỉ lấy lá trà non mềm nhất, nước cũng là hứng từng giọt sương mai ngưng tụ lúc sáng sớm.

“Nghe nói năm đó Dao phi lấy hoa pha trà, muội muội vì sao không lấy một ít cánh hoa Ngọc Lan, vừa tăng thêm chút mùi vị ngọt lành, thứ hai cũng có thể mượn sự yêu thích của hoàng thượng với Dao phi, giành được vài phần thương sủng của hoàng thượng.” Tiết Oánh cười xinh đẹp, không nhanh không chậm nói.

Sở Uyển nhẹ cười, trong mắt hiện lên vài tia không vui, nhưng vẫn chưa bộc lộ, ngược lại nhạt giọng mở miệng, “Bản cung vì hoàng thượng dâng trà, chỉ hy vọng ngày ngày cùng hoàng thượng cử án tề mi, thực tâm thành khẩn đối đãi, cũng không phải là để cho hoàng thượng bởi vậy mà tưởng nhớ cố nhân. Tỷ tỷ chỉ sợ là hiểu sai ý đi.”

Tiết Oánh là người thông minh, đương nhiên nghe hiểu ý tứ Sở Uyển, ngại ngùng cười vài tiếng, “Bản cung ngu dốt, muội muội xin đừng trách. Hoàng thượng thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần hoàng thượng không hiểu sai ý là được.”


Sở Uyển ôn nhuận cười nhạt, dùng lửa đun sương sớm pha trà, nhất thời hương trà bốc lên bốn phía. Nàng rửa tay sạch trong chậu đồng do thị nữ dâng lên xong, sau đó dưới sự nâng đỡ của người hầu chậm rãi đứng dậy, trên người là cung trang màu trắng hoa lệ dị thường do thợ may khéo léo tinh xảo chế tạo. “Lúc này hoàng thượng cũng nên hạ triều, bản cung cần tới Cảnh Dương cung dâng trà cho hoàng thượng, không ở lâu với tỷ tỷ rồi.”

Trong lời nói của Sở Uyển rõ ràng có ý đuổi người, Tiết Oánh thức thời đứng dậy, thị nữ trong cung nâng dậy rời đi. Cảnh Nhân cung nàng hiện đang ở cách Ung Hòa cung một đoạn, là một cung đạo thật dài. Tiết Oánh ngồi trên loan kiệu, một tay chống đầu, có vẻ đăm chiêu. Thị nữ Bội Nhi bên người bước nhanh đi theo, trong miệng lại không ngừng oán giận.

“Kỳ Quý phi hiện giờ đối với nương nương càng ngày càng không cung kính, nàng ta cũng không nghĩ lại xem trước đây nếu như không có nương nương, nàng ta đơn độc một mình ở trong cung làm sao có chỗ đứng. Hiện giờ có được chút sủng ái của hoàng thượng liền không biết bản thân mình là ai rồi. Nương nương lúc trước đối đãi với nàng ta như thân tỷ muội, hiện giờ nàng ta giành được thánh sủng, tự mình ăn, ngay cả một ít nước canh cũng không chịu phân cho nương nương…” Bội Nhi tự biết nói quá nhiều, cuống quít ngậm miệng.

Mà Tiết Oánh nhưng lại không buồn bực, ngược lại trầm nhẹ cười, “Hiện giờ trong hậu cung, Sở Uyển độc đại, hoàng thượng một tháng cũng chỉ tới hậu cung vài lần, đại đa số thời gian đều ở trong cung nàng ta. Huống chi, trong cung không có hoàng hậu, vị phần của nàng vốn là trên bản cung, lại chưởng quản mọi chuyện trong lục cung, bản cung bất quá mang danh cùng giải quyết lục cung, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào nàng ta. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chịu chút cơn giận không đâu cũng không thể tránh được.”

Bội Nhi chu miệng lên, không phục mở miệng lần nữa, “Chẳng lẽ nương nương muốn cả đời chịu đựng nàng ta chèn ép sao?”

“Cái gọi là già néo đứt dây, tính tình của nàng ta đích thực cực kỳ giống Dao phi, nhưng giống nhau thì lại thế nào, chung quy không phải. Huống chi, mấy năm nay hành động việc làm của nàng hoàng thượng không phải hoàn toàn không biết, từ đầu tới cuối, nàng ta không phải nữ tử tâm luôn phẳng lặng như Dao phi. Những năm gần đây, quyền lợi phú quý đã che mắt che lòng của nàng ta rồi.” Tiết Oánh không nhanh không chậm nói hết lời. Nàng chỉ cầu an ổn sống qua ngày trong cung, đối với ân sủng của đế vương đã không cưỡng cầu rồi. Rất nhiều chuyện, ngược lại đã nhìn thấu.

“Nương nương nói rất phải.” Bội Nhi cười, đáp lời, “Kỳ phi tuổi cũng không nhỏ, hôm qua nghe Tiểu Hạ Tử nói, hoàng thượng lại muốn tuyển tú. Nam nhân không phải đều có mới nới cũ, đợi người mới vào cung, nô tỳ cũng không tin không thể đối kháng nàng ta.”

Tiết Oánh lắc đầu, bất đắc dĩ mà cười. Vị hoàng đế này của bọn họ đúng là cực kỳ niệm tình cũ, trừ phi Dao phi sống lại, nếu không, muốn cùng Sở Uyển đối kháng, trừ phi là tự tìm đường chết, “Chớ có nói bậy, lời này mà truyền vào trong tai người khác, bản cung cũng không chắc bảo vệ được ngươi.”

“Là nô tỳ nhất thời lỡ lời.” Bội Nhi thè lưỡi, vội vàng ngậm miệng lại.


Ở chỗ khác, trong Cảnh Dương cung, Sở Diễm nửa tựa vào giường êm, trên bàn chất một chồng tấu chương chưa phê duyệt. Lưu Trung hầu ở một bên, giữ ống tay áo, cẩn thận mài mực cho Sở Diễm.

“Hoàng thượng, Kỳ Quý phi ở ngoài điện chờ, hoàng thượng không cho nàng tiến vào hầu hạ sao?” Lưu Trung không yên mở miệng hỏi.

Sở Diễm ôn nhuận cười, hiếm khi dời mắt tới trên người ông. “Trẫm thấy ngươi là muốn lười biếng thì đúng hơn.”

“Hoàng thượng nói đùa.” Lưu Trung vội vàng cúi đầu, tiếp tục công việc trong tay. Sở Uyển rất biết làm người, mấy năm nay, dù sáng dù tối, ông cũng thu của nàng không ít lợi lộc, có việc cũng sẽ giúp nàng nói mấy câu. Nhưng Lưu Trung dẫu sao cũng là tâm phúc của Sở Diễm, ở chỗ Sở Uyển, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, ông đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai. Cũng là như vậy Sở Diễm mới dung túng cho ông.

Xem tấu chương tới tận trưa, Sở Diễm cũng thực có chút mệt mỏi, đa phần đều là vì chuyện tuyển tú, hắn nhìn cũng phiền lòng. “Để nàng vào đi.”

“Vâng, lão nô lập tức đi tuyên.” Lưu Trung cười, bước nhanh thối lui ra ngoài.

Sau chốc lát, dáng người thướt tha mềm mại của Sở Uyển liền xuất hiện trước mặt Sở Diễm. Mấy năm nay, Sở Uyển càng lúc càng biết trang điểm, không quá lòe loẹt, lại không mất đi vẻ quyến rũ phong tình. Lúc Thiên Dao còn ở đây, dung mạo khuynh thành khiến lục cung mất sắc, hiện giờ nàng mất, sự mỹ lệ của Sở Uyển ngược lại cực kỳ rực rỡ.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Sở Uyển cúi người thi lễ, vẫn không đợi Sở Diễm mở miệng liền tự lo đứng dậy, đem cốc trà đưa tới trước mặt hắn, “Mới vừa pha trà Vũ Tiền, vừa lúc giúp hoàng thượng phấn chấn tinh thần.” Nàng mỉm cười, trái lại có vài phần dịu dàng đơn thuần.


Sở Diễm tiếp nhận trà, uống một hớp, liền đặt ở một bên. Thái độ đối với Sở Uyển cũng không thể xem như thân thiện, mà trên mặt nàng không có nửa phần thay đổi, ngược lại chậm rãi nhấc ống tay áo, tiếp nhận vị trí của Lưu Trung, cẩn thận mài mực giúp Sở Diễm.

Đây cũng là điểm mà Sở Diễm thích, hiểu được đúng mực cũng không quấy nhiễu.

“Trẫm nghe Ngự Thiện phòng nói gần đây Uyển Nhi không có khẩu vị, Giang Nam tiến cống chút nước mơ gừng, lát nữa trẫm sai người đưa sang cung nàng.” Sở Diễm nhạt giọng mở miệng, vẫn chưa ngẩng đầu, ngược lại lại mở ra một bản tấu chương ở bên tay.

Sở Uyển cười nhạt, chỉ ôn nhu trả lời, “Đa tạ hoàng thượng.”

Bên cạnh, Lưu Trung vẻ mặt hớn hở, nói xen vào, “Hoàng thượng thương yêu nương nương nhất rồi. Mơ này ở Giang Nam đang thịnh hành đó, chua ngọt ngon miệng, kích thích khẩu vị là tốt nhất. Chỉ là khó mà vận chuyển, quan địa phương ở Giang Nam ra roi thúc ngựa đưa vào trong kinh, lại cũng bất quá chỉ có một lọ nhỏ xíu như thế, Ngự Thiện phòng dùng nước gừng tươi mới tỉ mỉ ngâm chế mới có loại nước mơ gừng này. Hậu cung tần phi cũng chỉ có nương nương được ban cho.”

Sở Uyễn khẽ cúi thấp đầu hơn, đôi má ửng đỏ, lông mi rung động, len lén nhìn Sở Diễm, lại chỉ thấy tuấn nhan hắn không thay đổi, lạnh nhạt lật xem tấu chương, lại khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mát.

“Lưu Trung, ngươi hiện tại càng lắm lời, làm cho trẫm đau đầu, lui ra đi.” Sở Diễm trầm giọng mở miệng.

Lưu Trung cười, biết thoàng thượng đây là muốn nói chút chuyện riêng tư với nương nương, liền khom người bước nhanh lui ra ngoài.

“Chuyện tuyển phi, chúng thần tiền triều đã không chỉ dâng tấu một lần, trẫm cũng phiền, liền giao cho nàng xử lý đi.” Sở Diễm nhạt giọng mở miệng, trong giọng nói cũng không có quá nhiều dao động.

Sở Uyển mỉm cười, cúi người đáp lời, “Thần thiếp tuân chỉ.”


Sở Diễm khó khăn lắm mới nâng mắt, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lại mở miệng, “Nàng làm việc luôn luôn biết chừng mực, trẫm giao cho nàng cũng thấy yên tâm. Trẫm lệnh Hiền phi cùng nàng cùng nhau quản hậu cung, mọi việc đều thương lượng với nàng mà làm, nữ tử tuyển chọn nhập hậu cung dung mạo là thứ yếu, đức hạnh là quan trọng nhất. Trẫm không hy vọng hậu cung này xuất hiện chút chuyện không sạch sẽ gì đó.”

Lời nói của Sở Diễm chứa đầy hàm ý. Mấy năm nay, hắn mặc dù sủng nàng, nhưng dù sáng dù tối, cũng không ít lần ám chỉ nàng. Sở Uyển có thể chuyên sủng, lại nhất định không thể bạo ngược.

“Thần thiếp hiểu rõ, sẽ không để cho hoàng thượng vì chút việc vặt này mà phiền lòng.”

“Ừ, nàng lui ra đi, trẫm còn tấu chương phải phê duyệt.”

“Vâng, thần thiếp cáo lui.” Sở Uyển khẽ cúi người, sau đó khom người thối lui ra ngoài, mà trong mắt khó tránh khỏi mang theo vài phần mất mát. Người ngoài nhìn vào chỉ nói Kỳ phi nhận hết tất cả vinh sủng, nhưng có mấy người biết được, Sở Diễm bất quá xem nàng như một cái bóng mà thôi. Lúc hắn cao hứng sẽ tìm kiếm bóng dáng Dao phi trên người nàng, ôn nhu che chở nàng. Lúc hắn mất hứng, đối nàng lạnh như băng, cho dù nàng tiếp cận như thế nào, lại không cách nào tìm kiếm được ấm áp từ trên người hắn.

Ngoài điện, Lưu Trung cung kính hầu hạ một bên, nhìn thấy Sở Uyển hậm hực hờn dỗi đi tới, cất bước đi lên phía trước chắp tay nói, “Nương nương, hôm nay hoàng thượng bị nhóm triều thần làm phiền, tâm tình khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, người cũng đừng để trong lòng.”

“Đa tạ công công chỉ điểm, bản cung hồi cung trước, buổi tối hoàng thượng tới Ung Hòa cung ngủ, công công đừng quên thông báo trước cho bản cung một tiếng.” Sở Uyển dịu dàng mà cười, được thị nữ nâng đỡ đi ra ngoài.

Lưu Trung buông tiếng thở dài, quả nhiên là gây khó dễ. Tối nay lại phải lao lực ra sức suy nghĩ khuyên bảo hoàng thượng đến Ung Hòa cung ngồi một lát.

Chú thích:

*Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Theo lễ có 3 điều bất hiếu: Một là hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa; Hai là nhà nghèo, cha mẹ già mà không chịu ra làm quan, lấy bổng lộc nuôi cha mẹ; Ba là không chịu lấy vợ, không có con, tuyệt đường cúng tế tổ tiên. Trong ba việc đó, việc không có con nối dõi là tội lớn nhất. (Trích lời Mạnh Tử)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui