Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của Thác Bạt Nguyên Hồng.
Chiến tranh, bắt đầu thì kinh thiên động địa, lúc kết thúc, lại lặng yên không tiếng động. Dòng máu tươi bởi vì chiến tranh mà chảy bị tuyết trên rặng núi trắng bao phủ ở Tây Hạ bao trùm, từng khối thi thể được mai táng dưới bầu trời nhiều tuyết. Lại có người nào tới tế điện bọn hắn sớm mất linh hồn!
Đường về, xe ngựa xa hoa được tầng tầng hộ vệ canh giữ. Trong xe ngựa, Loan Âm cùng với người hai bên cạnh làm bạn chính là thị nữ Tây Hạ. Trong đó có một người trong lòng ôm một con chồn trắng thuần như tuyết.
“Nó thật sự có thể cứu tính mạng Thiên Dao sao?”
Sở Diễm lạnh nhạt, lúc này, có gió thổi bay một góc màn xe, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo một chút mờ mịt cùng sầu bi. “Có lẽ vậy.” Hắn nhạt giọng nói, “Nếu may mắn, có lẽ có thể chống đỡ được tới lúc hài tử ra đời.”
Loan Âm nhất thời ngu ngơ, chấn kinh cùng không thể tin chợt loé lên trong đôi mắt mỹ lệ. Mỹ nhân khuynh quốc, không tiếc dấy lên chiến hoả, lại chỉ vì kéo dài sinh mệnh Thẩm Thiên Dao thêm tháng, tình yêu của hắn đối với Thiên Dao quả thật đủ để khuynh thành. Nàng vươn bàn tay ấm áp ra, bao trùm lên bàn tay to băng lãnh của Sở Diễm, cũng như khi còn bé, nàng cho hắn ấm áp, ý đồ cho hắn thoát khỏi địa ngục hắc ám, “Sở Diễm, toàn bộ đã khá hơn, chỉ cần, không buông tay.”
“Uhm.” Sở Diễm cười nhạt, nụ cười khó tránh khỏi chua xót. Đúng vậy, ít nhất lại vẫn có hy vọng, chung quy sẽ tốt.
Lúc Sở Diễm chạy về đế đô vừa lúc là ngày 15, thân mang phong trần, thậm chí không kịp thay y phục rửa mặt chải đầu, trong lòng chỉ nghĩ muốn xác định Thiên Dao vẫn bình an vô sự như cũ, dù cho, chỉ liếc nhìn nàng một cái cũng được. Nội điện Cảnh Dương cung không có một bóng người, Sở Diễm sừng sững ở trong điện, chỉ cảm thấy cái loại trống trải yên lặng này làm cho người ta đau đớn hít thở không thông.
“Hoàng thượng, người sao lại trở lại?” Lưu Trung từ ngoài điện đi vào, rõ ràng lấy làm kinh hãi. Dùng bồ câu đưa tin, đại quân hành quân, mười ngày sau mới vào tới thành.
Sở Diễm vẫn chưa trả lời, chỉ thanh lãnh hỏi, “Dao Nhi đâu?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương đang ở Phật đường.” Vừa dứt lời, một góc áo minh hoàng kia đã biến mất ở cuối hành lang dài.
Bên trong Phật đường thắp nến mờ nhạt. Thiên Dao an tĩnh quỳ trước mặt Phật, hai bàn tay chắp lại, hai tròng mắt khép hờ, gương mặt kia tái nhợt, bình tĩnh như nước mà lại đạm mạc, thê lương làm người thương tiếc.
Sở Diễm liền đứng trước cửa, nhưng hắn không nguyện, cũng không dám tiếp sát, dùng lời Thiên Dao mà nói, trên người hắn mang theo mùi máu nồng nặc, không nên bước vào chốn thanh tịnh của nàng. Bỗng nhiên có gió từ cửa sổ thổi vào, Thiên Dao giống như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên mở hai mắt. Trong mắt là sầu ly không tan được.
Nàng quay đầu, nhìn không chuyển mắt một điểm ngoài cửa sổ, ngăn cách một cánh cửa phòng nặng trịch, Sở Diễm đứng ngoài cửa. Lúc này, hắn cuối cùng tin tưởng, giữa phu thê thật sự tồn tại tâm linh tương thông. “Sở Diễm.” Nàng nhàn nhạt thấp giọng gọi, lại vẫn như cũ cứng ngắc quỳ tại chỗ.
Thị nữ Yêu Nguyệt thấp thỏm đứng ở ngoài điện, ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Sở Diễm ẩn sau một trụ hành lang. Sau khi nhận được ý tứ của hắn, mới nhanh chân bước vào trong điện, cẩn thận đỡ Thiên Dao từ đất dậy, “Nương nương, mười ngày sau hoàng thượng mới trở về.”
“Vậy ư?” Thiên Dao cười khổ, nhưng rõ ràng nàng cảm nhận được hơi thở của hắn.
“Nương nương, thời gian không còn sớm, nô tỳ bồi người trở về nghỉ ngơi.” Yêu Nguyệt nâng Thiên Dao, lời nói ra đều là cực kỳ cẩn thận.
Thiên Dao lắc nhẹ đầu, “Ngươi về trước đi, ta còn muốn sao kinh Phật.”
Yêu Nguyệt không hề phản bác, thời gian nàng đi theo Thiên Dao không hề ngắn, ít nhiều hiểu được tính tình Thiên Dao. Chủ tử này nhìn như nhu nhược, tính tình lại cực kỳ quật cường, bình thường chuyện mà nàng đã quyết định, cho dù là sai, cũng không thể thay đổi.
Yêu Nguyệt mỉm cười, vỗ về Thiên Dao ngồi xuống bàn bên cạnh, thuần thục giúp nàng mài mực. “Nô tỳ cũng không có việc gì làm, để cho nô tỳ ở cùng người có được không?”
Thiên Dao cười, xem như đồng ý, cầm bút Lang Hào ở một bên, cúi đầu, thật tâm sao chép kinh thư.
“Trước khi vào cung nô tỳ nghe gia mẫu nói, có tâm nguyện muốn xin Phật tổ phải nói ra mới có thể linh nghiệm. Nương nương cả ngày canh giữ ở Phật đường, là muốn cầu xin Phật tổ nguyện vọng gì?” Yêu Nguyệt thảnh thơi mở miệng, ngược lại thật sự là rảnh rỗi không việc làm, cùng Thiên Dao nói chút gì đó mà thôi. Chủ tử này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá mức lạnh nhạt.
“Ta…” Ánh mắt Thiên Dao chớp động, vừa định thuận miệng cho qua liền nghe được Yêu Nguyệt bổ sung một câu.
“Trước mặt Phật tổ, nương nương cũng không cần nói dối, cẩn thận Phật tổ trách cứ.” Trong giọng nói của Yêu Nguyệt khó tránh khỏi vài tia trêu đùa.
Mà ánh mắt Thiên Dao lại từ từ sâu sắc, sau đó, là trầm mặc, trầm mặc đến lạ thường xong, nàng mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt rời rạc rơi vào giấy trắng Tuyên Thành, giọng nói ra cực kỳ nhẹ, tựa như gió thổi qua liền tiêu tan trong không khí. “Ta nói với Phật tổ, nếu làm sai mà phải gánh chịu hậu quả, như thế, mong người báo ứng trên người ta, khoan thứ cho Sở Diễm.”
Bất quá là trầm thấp nỉ non, Yêu Nguyệt thậm chí chỉ thấy cánh môi nàng rung động vài cái, căn bản nghe không rõ nàng đang nói gì. Mà Sở Diễm nấp ở ngoài cửa nhưng lại nghe không sót một chữ, bàn tay dưới ống tay áo gắt gao cuộn lên, xương ngón tay va vào nhau, phát ra tiếng xương răng rắc. Sau đó, xoay người, phẩy tay áo bỏ đi, bóng lưng thoáng hiện ở trong màn đêm thê lương nói không nên lời.
Đêm, lạnh bạc.
Vẫn đợi cho tới khi Thiên Dao ngủ say hắn mới đến gần. Dĩ nhiên đã rửa sạch phong trần, người mặc một chiếc áo dài xanh nhạt, lặng im canh giữ bên giường Thiên Dao. Nàng ngủ không được an ổn, mi tâm khoá chặt, thậm chí, khi thì bất an khóc, nỉ non, vùng vẫy.
Sở Diễm đau lòng cầm tay nàng dán lên hai gò má mình, cúi người hôn đôi môi lạnh như băng của nàng, trong mắt là thần sắc đau lòng.
Thiên Dao đột nhiên từ trong ác mộng kinh tỉnh, bóng người lắc lư bên cạnh, mới đầu, chỉ cho là tưởng niệm sâu sắc mà sản sinh ra ảo giác, nhưng nhiệt độ trên môi lại chân thật như vậy.
“Sở Diễm, là chàng sao?” Nàng run giọng hỏi, trả lời nàng nhưng là nụ hôn sâu mà triền miên. Ngực nàng chậm rãi dâng lên lo lắng, không đáp lại, lại khẽ khép hai tròng mắt, hưởng thụ xúc cảm ấm áp, hai tay ôm cổ hắn, cảm thụ nhiệt độ chân thật của hắn.
Sau một hồi dây dưa, Sở Diễm mới quyến luyến buông nàng ra, khẽ cười nói, “Không phải ta, Dao Nhi hy vọng là ai?”
Thiên Dao mỉm cười, tựa đầu vào ngực hắn. Không tồi, hắn trở lại, về tới bên nàng lúc nàng còn sống. “Sớm hơn so với trong dự liệu một chút, dùng bồ câu đưa tin, không phải nói 10 ngày sau mới trở về sao?”
Sở Diễm cười, bàn tay ôn nhu vuốt ve tóc dài của nàng. “Nàng nhớ ta, ta liền về sớm mấy ngày. Ngũ hoàng tỷ theo đại quân 10 ngày sau mới có thể đến hoàng thành.”
“Ta cũng không có nói qua là nhớ chàng.” Thiên Dao bĩu môi đỏ mọng, rời khỏi cái ôm của Sở Diễm.
“Vậy là ai để cho Sở Dục dùng bồ câu đưa tin, bảo ta lui binh? Chẳng lẽ không phải là nhớ ta sao?” Sở Diễm cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, mỉm cười nâng cằm nhỏ của nàng lên. Hai gò má Thiên Dao ửng đỏ, nghiêng đầu tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Sở Diễm cũng không trêu ghẹo nàng, ôm ấp thân thể mềm mại của nàng, nghiêng người ngã vào trên giường rộng rãi.
Thiên Dao bị hắn ôm vào ngực, đầu gối lên cánh tay kiên cố của hắn, đỉnh đầu để trên cằm hắn, cánh tay gắt gao vòng qua eo hắn. “Sở Diễm, sẽ không rời khỏi ta nữa, đúng không?”
“Ừ.” Hắn nhàn nhạt gật đầu, hôn lên cái trán trơn bóng của nàng. Giọng nói cũng không giống như vậy. Mặc dù có con chồn tuyết, nàng cũng bất quá là chống đỡ thêm được hai tháng. Liền tính gượng chống qua được hai tháng này, nàng vẫn như cũ không chịu nổi nỗi khổ sinh dục. Hắn muốn lưu nàng lại, tất phải tiếp tục tìm kiếm linh dược khác, cho dù là phải chém giết cướp đoạt.
Ban đêm không có hắn luôn luôn ngủ không an ổn, hiện giờ được hắn ôm, khó có được một đêm ngon giấc. Hài tử một lần nữa được phụ thân ôm ấp, cũng đặc biệt thuận theo, cũng không có quấy phá nàng ầm ĩ.
Canh năm, Thiên Dao còn ngủ say, Sở Diễm cũng đã đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Thiên Dao.
Trong Ngự thư phòng, vài vị ngự y đang trực sớm đã đợi. Sở Diễm đi nhanh mà vào, lập tức ngồi lên ghế chủ vị. Ngự y quỳ gối trên đất, một đám cúi đầu tới cực thấp, không khí thần kỳ ngưng trọng.
“Đoạt hồn thảo, đã mang tới sao?” Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn lướt qua ngự y viện thủ dẫn đầu quỳ ở trước.
Đoạt hồn thảo xuất xứ từ Tây Vực, cũng là độc dược khó gặp, có thể nói là giá trị vạn kim. Vì tìm đoạt hồn thảo, các ngự y phải nói là lao tâm tổn trí, mặc dù chiếm được một gốc cây này lại không có chút nào vui mừng. Chỉ vì, mục đích đế vương tìm kiếm đoạt hồn thảo là vì làm thuốc thí nghiệm cho Dao phi.
“Lấy ra đi.” Trên ghế chủ vị, Sở Diễm nhạt giọng mở miệng. Các ngự y lảo đảo quỳ xuống đất, hô to, “Kính xin hoàng thượng suy nghĩ kĩ.”
“Hoàng thượng, độc tính của đoạt hồn thảo là chí hàn, mặc dù máu con chồn tuyết có khả năng chống lại độc tính, nhưng cũng sẽ tổn thương long thể, tuyệt đối không thể mạo hiểm.” Ngự y viện thủ run giọng nói.
Sở Diễm cười, xua tay ra hiệu cho Lưu Trung ở bên cạnh. Lưu Trung khom người, tiếp nhận dược trong tay ngự y, cũng không có chút mảy may ý muốn khuyên giải. Nếu Từ ma ma đã khuyên không được, những người khác nói cái gì, bất quá cũng thất vọng thôi.
“Độc tính đoạt hồn thảo phát tác chậm, nhưng đã bỏ đủ lượng chưa?” Sở Diễm lại mở miệng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...