Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Hắn cầm bàn tay nhỏ băng lãnh của nàng trong lòng bàn tay, không ngừng hôn. Hàng mi dài của Thiên Dao khẽ run, chậm rãi mở đôi mắt sáng. “Sở Diễm.” Nàng ôn nhu gọi, khoé môi hiện lên ý cười nhạt.

“Dao Nhi, ta phải xuất cung vài ngày, nếu thuận lợi, trước ngày 15 sẽ trở về. Lúc ta không có ở đây, Từ ma ma sẽ chăm sóc nàng. Dao Nhi không được tiếp tục tuỳ hứng không uống thuốc.” Hắn ái muội cười, dán môi bên tai nàng, hô hấp ấm áp phun ra trên da thịt trắng nõn nà trên má nàng. “Nếu không ngoan, xem ta trở về xử trí nàng như thế nào.”

Thiên Dao trầm nhẹ cười, nàng tự nhiên có thể hiểu được ý tứ của hắn. Bàn tay nhỏ mềm mại không xương trở tay nắm lấy cánh tay hắn, nhạt giọng mở miệng. “Sắp có chiến sự sao?”

Ánh mắt Sở Diễm nháy mắt lãnh trầm, khoé mắt không dấu vết quét qua đám nô tài ngoài điện. Nếu là người nào nhiều chuyện, hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ.

Thiên Dao bất đắc dĩ nhẹ cười, trong đôi mắt trong suốt có nhàn nhạt gợn sóng. “Không phải bọn họ, là chàng.”

“Ồ…?” Sở Diễm mỉm cười, khẽ nhíu đuôi mày.

“Trên người chàng mang theo một cỗ sát khí.” Nàng nắm tay hắn, ngưng mắt nhìn ánh mắt hơi hơi thay đổi của hắn. “Sở Diễm, không thể không đi sao?”

Hắn bất đắc dĩ cười, ấm giọng nói, “Dao Nhi không cần tuỳ hứng.”

Ánh mắt Thiên Dao chợt loé lên nhàn nhạt bi thương, lại mở miệng. “Đi sớm về sớm, Sở Diễm, ta sẽ nhớ chàng.”

“Ừ.” Hắn nhẹ cười, làn môi ôn nhuyễn rơi vào trên đôi môi cánh hoa của nàng.


Đánh với Tây Hạ một trận, đánh đến vô cùng thảm thiết, thiết kỵ của đại quân Đại Hàn đi qua chỗ nào, tiếng kêu rên khắp nơi. Sở Diễm dụng binh như thần, lần này hành sự thủ đoạn quá mức ngoan độc, đơn giản chỉ là bức bách Thác Bạt Nguyên Hồng giao ra con chồn tuyết. Là chiến tranh, đương nhiên sẽ có thương vong, vì một nữ nhân khơi mào chiến lửa đã dẫn tới sự bất mãn của quần thần trong triều đình. Nhưng Sở Diễm chuyên quyền độc đoán, lại có người nào có thể khuyên được.

Từ lúc theo đại quân xuất chinh, văn võ cả triều liền quỳ gối ngoài Cảnh Dương cung, rõ ràng là tạo áp lực. Tác phong làm việc của Sở Dục cũng cực kỳ giống Sở Diễm. Văn võ cả triều quỳ thẳng ngoài cung, hắn lại làm như không thấy, trái lại muốn nhìn xem rốt cuộc ai có thể bảo trì bình thản. Cảnh Dương cung hộ vệ tầng tầng lớp lớp, cho dù bên ngoài trời long đất lở cũng tuyệt không có đôi câu vài lời truyền vào trong lỗ tai Thiên Dao.

“Hôm nay Thất tẩu thấy thế nào?” Sở Dục đẩy cửa vào, khoé môi mang theo nụ cười ôn nhuận.

Thiên Dao nửa tựa vào giường rồng, nụ cười hơi chút trắng xanh, ở trước mặt Sở Dục, nàng cũng không giấu diếm, có khi, một mình chịu đựng cũng là một loại thống khổ. “Khi nào thì hắn mới có thể trở về? Ta, ta sợ chống đỡ không tới…”

“Thất tẩu không nên nói bậy, trong lòng Thất ca nhớ người cùng hài tử, nhất định sẽ tốc chiến tốc thắng.” Sở Dục dừng bước trước cửa sổ, ánh mắt ôn nhuận.

Thiên Dao hơi chua xót lắc đầu, mặc dù dùng nhân sâm ngàn năm treo một tia sinh khí, nhưng chung quy không phải kế lâu dài, đã nhiều ngày ác mộng quấn thân, cảnh trong mơ đều là sinh ly tử biệt, lúc tỉnh lại, trên mặt là nước mắt ẩm ướt. “Sở Dục, ta rốt cục cảm thấy các người đang giấu diếm ta gì đó. Hiện giờ đại cục đã định, còn có chiến sự gì cần hắn ngự giá thân chinh chứ?”

Sở Dục nhíu mi tâm, Thiên Dao quá mức thông minh, muốn lừa gạt nàng, thực không dễ. “Thất tẩu không cần nghĩ nhiều, Thất ca dụng binh như thần, huynh ấy mới đăng cơ, lần này là lúc tạo quân uy.”

Thiên Dao trầm mặc không nói, lại có vẻ đăm chiêu. Một lúc sau lại nói, “Ta muốn đi Ngự Hoa viên một chút, Sở Dục, ngươi theo giúp ta đi.”

“Thân thể Thất tẩu suy nhược, không nên ra gió, không bằng thần đệ bồi người ngồi trong viện một chút, được không?”

Thiên Dao nâng mắt, không chớp mắt theo dõi hắn, ánh mắt trong suốt giống như muốn xuyên thấu lòng người. Sở Dục cảm thấy căng thẳng, bàn tay ở dưới ống tay áo không khỏi buộc chặt.


Thiên Dao nhẹ cười, hơi giễu cợt. Lý do quá mức rõ ràng, bọn họ, rốt cuộc che giấu nàng chuyện gì?

“Hay là thôi đi, An Thanh Vương nếu như rảnh rỗi có thể theo giúp ta đánh một ván cờ?”

“Thần đệ từ chối thì bất kính.” Sở Dục cười, phân phó người hầu ngoài điện bưng bàn cờ tới. Ván cờ này đánh rất chậm, mỗi một bước đi của Sở Dục đều suy tính cẩn thận, sợ rơi vào bẫy của Thiên Dao. Mà Thiên Dao lại tùy hứng, hắn không nhanh không chậm, nàng liền cùng thả chậm bước đi.

“Vương gia.” Lưu Trung chậm rãi bước vào, có chỗ cố kỵ nâng mắt nhìn Thiên Dao, sau đó, mới kề bên lỗ tai Sở Dục.

Nháy mắt sắc mặt Sở Dục khẽ biến, xua tay ý bảo ông lui xuống trước đi. Một lát sau, mới nhạt giọng nói với Thiên Dao, “Hôm nay sợ là không thể bồi Thất tẩu chơi cờ, Sở Dục còn có chút công vụ cần xử lý.”

Thiên Dao cười, “Vương gia, chính sự quan trọng hơn.”

Sở Dục đứng dậy cúi đầu, sau đó bước nhanh rời đi, thậm chí còn mang theo vài phần vội vã.

Thiên Dao nhìn bóng lưng hắn từ từ đi xa, trong mắt chợt loé lên tia giảo hoạt.

Đêm, yên tĩnh.

Trên nóc nhà Cảnh Dương cung thoáng hiện một bóng đen, nàng che giấu vô cùng tốt trong đêm tối, ánh mắt ngưng trọng nhìn xuống phía ngoài Cảnh Dương cung. Quần thần quỳ đầy đất, người cầm đầu nhưng là tân nhậm Thừa tướng – Vân Kiếm. Mấy cựu thần quỳ trên đất, thậm chí khóc sướt mướt, hô to: “Dao phi là hoạ quốc yêu cơ.”


Trên nóc nhà, Thiên Dao cô lãnh mà cười, nàng sớm nên nghĩ đến, không phải sao! Tây Hạ, con chồn tuyết, chiến tranh, sinh linh đồ thán… Nàng đích thật là tội nhân hoàng triều Đại Hàn. Mặc dù người đang mang thai, dáng điệu Thiên Dao xem như uyển chuyển. Nàng từ trên nóc nhà nhanh nhẹn nhảy xuống, không cố kỵ thị vệ ngăn trở, lấy quyền Quý phi, mệnh cho cung nhân mở cửa điện Cảnh Dương cung.

Lúc nữ nhân khuynh quốc khuynh thành này đứng ở trước mặt chúng thần, văn võ bá quan lại cứng ngắc tại chỗ, nhất thời ngừng lại hô hấp, vừa mới kêu gào nháy mắt ngừng công kích.

Ánh mắt Sở Dục trầm xuống, lạnh lẽo quét qua cung nhân phía sau, mọi người lảo đảo quỳ xuống đất, trong miệng la lên: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.”

“Đêm đông lạnh, Thất tẩu đừng để bị lạnh ảnh hưởng thân thể, thần đệ cũng không cách nào ăn nói với Thất ca.” Sở Dục trầm lại, tiến lên vài bước, cởi áo lông cáo phía sau lưng ra, khoác lên đầu vai Thiên Dao.

Thiên Dao lạnh nhạt, khuôn mặt tinh xảo nhạt tĩnh, nhưng lại làm cho lòng người run sợ. “Hắn ở Tây Hạ?” Nàng nhạt giọng mở miệng. Mà Sở Dục không nói.

“Vì con chồn tuyết?” Nàng lại hỏi, còn Sở Dục vẫn trầm mặc như cũ, mà vô lực phản bác chính là im lặng.

Thiên Dao cười khổ, đã không còn cần thiết phải từng bước ép sát. “Tội gì chứ, cho dù có con chồn tuyết, hắn cũng cứu không được ta.”

Sở Dục vẫn như cũ im lặng là vàng, cũng không phải không nghĩ, mà là không biết nói gì để phản bác.

“Nói cho hắn biết, đạp tầng tầng thi cốt để giành lấy sự sống, Thiên Dao không cần.” Nàng trong veo mà lạnh lùng bỏ lại một câu, cất bước đi tới trước người Vân Kiếm, cúi đầu ngóng nhìn bóng dáng cao lớn quỳ gối trên đất của hắn. “Vân Kiếm ca, huynh cũng cho rằng Thiên Dao là kẻ gây tai hoạ sao?”

Vân Kiếm khom người cúi đầu, sắc mặt chưa từng trầm trọng như vậy. “Nương nương cũng không sai, sai ở chỗ hoàng thượng yêu nương nương như vậy.”

Thiên Dao trào phúng cười, lại nói, “Yêu cũng là sai sao?”


“Yêu căn bản không sai, nhưng nếu đem tình yêu biến thành thống khổ trên người người khác, nó liền thành sai. Nương nương kim chi ngọc diệp, nhưng thiết huyết nam nhi Đại Hàn, mạng bọn họ nên coi như cỏ rác sao? Con dân Tây Hạ, có tội tình gì chứ.”

Thiên Dao lạnh nhạt mà cười, dung nhan tuyệt lệ bình tĩnh như nước, chỉ nhàn nhạt rơi vào trên người hắn, nói khẽ, “Vân Kiếm ca sẽ trở thành một thế hệ lương tướng.”

Sự tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng, đại quân vây khốn đế đô Tây Hạ, Thác Bạt Nguyên Hồng lấy tính mạng công chuá Loan Âm ra áp chế. Chung quy, Sở Diễm không phải người vô tình, chí thân chí ái, tình thế khó xử, nhất thời, chiến tranh rơi vào thế giằng co. Đại quân Sở Diễm chỉ vây khốn đế đô Tây Hạ không công, nhưng thời gian của Thiên Dao, đã không còn nhiều.

Hoàng cung Tây Hạ, trong chính điện, Thác Bạt Nguyên Hồng cùng Loan Âm ngồi đối diện nhau, hai người trái lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có nửa phần bi thương sắp mất nước.

“Không nghĩ tới nàng vậy mà lại thành bùa hộ mệnh của Tây Hạ ta, có nàng ở đây, Cảnh Khang đế tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Thác Bạt Nguyên Hồng cười, toàn thân mặc giáp kim sắc ở dưới ánh mặt trời sáng loé chói mắt.

Loan Âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, tuỳ ý bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, “Có điều vì một súc sinh, lại biến thành sinh linh đồ thán, tội gì.”

“Con chồn tuyết là chí bảo Tây Hạ ta, từ lúc tổ tiên gây dựng sự nghiệp, từng trong lúc vô tình được con chồn tuyết cứu. Nó tuy là súc sinh, so với người lại càng có tình nghĩa. Theo di huấn tổ tiên, chỉ cần Tây Hạ còn một người, liền không thể nào mất đi con chồn tuyết.” Thác Bạt Nguyên Hồng chậm chạp nói.

“Di huấn tổ tiên?” Loan Âm nhẹ cười, có vài phần khinh thường. “Tổ tiên đã qua đời, quy củ là chết, người mới là sống. Chàng mới đúng là đương kim quốc chủ Tây Hạ, đi con đường nào, chàng có quyền thay đổi.”

Thác Bạt Nguyên Hồng không nói, mày kiếm hơi hơi nhíu lại.

“Nguyên Hồng, ta sẽ không tiếp tục tuỳ ý chàng bày bố. Nếu như đại quân Đại Hàn lại công thành, ta sẽ từ trên thành lâu nhảy xuống, tuyệt sẽ không trở thành gánh nặng của Sở Diễm.” Biểu tình của nàng mặc dù bình tĩnh, trong giọng nói lại rất dứt khoát.

Bàn tay Nguyên Hồng nắm chặt, trong điện trống trải có thể nghe được tiếng khớp xương va chạm vào nhau rõ ràng, nói, “Loan Âm, cảm tình nàng dành cho ta, lẽ nào không chịu nổi một kích như thế sao?”

Nàng trầm mặc, ánh sáng ngọc lưu chuyển trong mắt. “Nguyên Hồng, ta có thể vì chàng mà chết, nhưng không thể vì chàng mà sống. Ta biết Sở Diễm, nếu không phải tình thế bức bách, đệ ấy tuyệt sẽ không dễ dàng khơi mào chiến hoả.” Nàng đứng dậy, bước sen nhẹ nhàng dừng bước trước người hắn, quỳ gối dưới chân hắn, cánh tay mềm mại không xương vòng qua eo hắn, mặt dựa sát vào lòng bàn tay hắn. “Nguyên Hồng, ta yêu chàng, nhưng Sở Diễm là đệ đệ ta.” Chí thân chí ái, nàng làm sao cũng khó cả đôi đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui